Vừa nói Mi Phương lấy ra ấn tín đưa cho Bộ Chất.

- Tuy nhiên, có việc ta cần nhắc nhở các ngươi … Các ngươi mượn đường Đông Hải, lên Thanh Châu phía Bắc còn có một trạm đạo kiểm soát cần phải cẩn thận.

-Tử Phương muốn nói đến Tang Bá?

- Đúng vậy.

Mi Phương ngẫm nghĩ một chút hạ giọng nói:

- Tang Bá là người rất cẩn thận lại vô cùng đa nghi. Gã ta nay dừng chân ở Khai Dương muốn thông qua không phải chuyện dễ … Chẳng qua ta và Xương Hi người dưới trướng Tang Bá có giao tình với nhau, người này và Tôn Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ cũng chính là bốn tướng dưới tay Tang Bá. Theo ta được biết y không chịu phục dưới trướng Lã Bố … Vả lại người này khá tham lam của cải, nếu có thể mua chuộc được thì có thể thông qua Khai Dương dễ như trở bàn tay, bằng không mà nói cũng gặp phiền toái lớn.

Bộ Chất nghe thế trong lòng cả kinh.

May mắn đã tìm đến Mi Phương nếu không phiền toái lớn.

- Không biết Tử Phương có thể thuyết phục được người này không? Mi Phương nghe nói thế hắn lập tức mỉm cười.

Y ưỡn ngực, có phần ngạo mạn:

- Việc khác có thể ta làm không tốt nhưng nếu thuyết phục Xương Hi liền không khó khăn.

- Nếu vậy, ta nhờ Tử Phương.

Bộ Chất dứt lời, cúi đầu tạ ơn.

Mi Phương cười ha hả xoay đầu nhìn Mi Hoán.

- Hoán Hoán, Nhị huynh lúc này đặt cả hy vọng trên người muội … Tương lai của Mi gia ta dựa vào muội cả.

Nói dứt lời đã thấy nước mắt Mi Hoán trào ra.

Nàng lo lắng tương lai không nơi nương tựa hiện giờ đã có Nhị huynh, nhưng nàng lại lo thêm vài phần.

Chỉ có điều lời nói này của Nhị huynh là cho nàng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nửa đêm trời lại bắt đầu mưa.

Nhận được báo cáo một đội nhân mã đã mở theo hướng Hạ Bì mà đi, lên đường rời khỏi Bành Thành.

Tuy nhiên cơn mưa nhỏ bất thình lình chỉ sợ làm cho hàng ngũ chậm tiến độ … Nhưng quân lính Bành Thành cũng dần rút lui, trong cơn mưa cũng yên lặng mà rút quân.

- Kia là ai?

Lưu Sấm chỉ vào một người áo vải nghi hoặc hỏi.

Cam phu nhân vội vàng giải thích:

- Thời tiết rét lạnh, thân thể lão phu nhân không khỏe cần có người chăm sóc. Cô ta vốn là tù binh, ta thấy tướng mạo khá đẹp lại có chút hiểu biết nên không đành lòng để nàng ta ở doanh trai, liền cho người mang cô ta tới.

Trong ngọn lửa cô gái mặc áo vải kia cúi gằm mặt đôi chân mày thanh tú nàng hiện ra khá rõ.

Lưu Sấm nhìn cô gái kia trong lòng thầm giật mình kinh hãi.

Theo hắn, nữ nhân này chẳng những khí chất tốt, dáng người xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống cháu nhà bình thường.

- Ngươi tên gì?

- Thiếp họ Đỗ tên Trinh.

Nữ nhân nói âm thanh vừa đủ nghe, vừa êm dịu vừa yếu đuối nghe rất êm tai.

Lưu Sấm nhăn mày lại:

- Vậy phu quân ngươi là ai? Làm gì ở Bành Thành?

- Phu quân thiếp dưới trướng Ôn Hầu tên Tần Nghị.

Tần Nghị? Lưu Sấm lập tức nhớ ra người cầm quân giữ Bành Thành là Tần Nghị, thì ra là người nghĩ kế cho Ngụy Việt, thế nên Ngụy Việt mới mạo muội xuất binh. Tuy nhiên, thời điểm khi Lưu Sấm đánh chiếm Bành Thành gã ta đã bỏ thành mà chạy, không nghĩ đến vợ mình cũng ở Bành Thành.

Tần Nghị? Lưu Sấm gật gật đầu, ra hiệu Đỗ Trinh lên xe hầu hạ Cố lão phu nhân.

Rồi sau đó hắn dặn dò Cam phu nhân vài câu … Mi Hoán hiện giờ không có nơi này, vụ việc ở tiểu doanh giao cho Cam phu nhân xử lý, cũng may Bộ Loan rất có anh khí, Tiểu Đậu Tử cũng là người biết điều. Tiểu doanh trại dưới sự bảo vệ của Từ Thịnh, nghĩ có lẽ không có vấn đề gì.

Cam phu nhân đồng ý nhanh chóng trèo lên xe ngựa.

Lúc này Chu Thương dắt hai cháu ngựa đến, đi trước là Tượng Long, đi sau là Dẫn mã.

Trên lưng Dẫn mã chịu trách nhiệm chở Bàn Long Bác Âm Chuy.

Lưu Sấm xoay người dạng chân nhanh chóng húc ngựa quay đầu.

Chu Thương cũng lên chiến mã chậm rãi theo Lưu Sấm.

Đột nhiên Lưu Sấm ghìm chặt dây cương, xoay người nhìn thoáng qua xe ngựa … Tần Nghị? Đỗ Thị … Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới người tên Tần Nghị này là người thế nào, có lẽ dùng tên Tần Nghị có hơi xa lạ, có lẽ hắn làm chức quan ở Nghi Lộc nên nhiều người gọi hắn là Tần Nghị Lộc. Người này có một đứa cháu là Tần Lãng là nghĩa tử của Tào Tháo, vợ hắn lại được Quan nhị gia vốn nổi danh là ý chí sắt đá cũng phải động lòng, sau khi giết chết Lã Bố đã đòi hỏi Tào Tháo. Vốn Tào Tháo đã đồng ý nhưng sau khi gặp qua Đỗ thị liền đổi ý, không chịu giao nàng cho Quan Vũ … Thậm chí đời sau còn nói rằng, sở dĩ Quan Vũ qua năm cửa ái, chém sáu tướng ngàn dặm một mình cưỡi ngựa cũng vì người tên Đỗ thị này … Về phần thật giả thế nào không thể hiểu hết được.

Dù sao qua năm cửa ải, chém sáu tướng cũng chỉ có trong tiểu thuyết diễn nghĩa.

Nhưng theo sử sách cũng quả thật có một người như Đỗ thị tồn tại.

Sau khi nhìn thấy quả nhiên là đẹp tuyệt vời … Theo bản năng Lưu Sấm đưa tay gãi gãi mũi, cũng không kìm nổi tiếng cười.

- Công tử, công tử cười gì thế?

Chu Thương tò mò hỏi.

Lưu Sấm ngẩn ra, chợt bừng tỉnh vội khoát tay nói:

- Không có gì, chúng ta xuất phát.

Nói xong Lưu Sấm giục ngựa tiến lên, Chu Thương một tay nắm dây cương giục ngựa chạy sát theo Lưu Sấm.

Mà nay Đỗ thị là cháu tin của hắn, dường như còn chưa mang thai, cũng không biết người này có phải mẹ Tần Lãng không … Chỉ có điều Quan Nhị gia lần này chỉ sợ không thế nào gặp được Đỗ thị, cũng không có khả năng hướng Tào Tháo đòi hỏi rồi. Nếu không có chuyện này, Quan Nhị gia sẽ rời Tào Tháo đi sao? Lưu Sấm thật sự khá ngạc nhiên.

Đi ra khỏi phủ nha, chỉ thấy Bùi Thiệu dẫn Phi Hùng Vệ chờ ở ngoài cửa.

Sau khi gặp mặt Lưu Sấm, mọi người dọc theo cháu phố phóng ngựa như bay phóng nhanh ra ngoài thành.

- Tử Nghĩa, Hợi Thúc đâu rồi?

- Lão Quản đang ở thành phía Nam dường như chỉ huy binh mã vào thành.

- Vậy chúng ta lên đường đi.

Lưu Sấm nhìn bầu trời hạ giọng nói:

- Cũng không biết ngày mai khi Lã Bố đến thấy Bành Thành một tòa trống trơn sẽ phản ứng thế nào?

- Nghĩ có lẽ rất tức giận.

Lưu Sấm và Thái Sử Từ nhìn nhau cười, liền giục ngựa tiến lên.

Tuy nhiên bọn họ đi khá chậm … Trước giờ dần một chút Quản Hợi cùng tướng sĩ đuổi kịp theo sau.

- Mạnh Ngạn! Quản Hợi đột nhiên gọi to tên Lưu Sấm.

- Hợi thúc có chuyện gì vậy?

- Khi nào đến Phó Dương ta muốn rời đi một chút.

- Hả? Lưu Sấm nghe được ngẩn ra, vội vàng nói:

- Hợi thúc, vì sao thúc phải rời đi, có phải cháu đã làm gì sai làm người không vui không?

Quản Hợi lắc đầu liên tục, nhỏ giọng nói:

- Mạnh Ngạn, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Đoạn đường này ta đi theo cháu ở Từ Châu đến Giang Đông, từ Giang Đông đến Nhữ Nam, lại từ Nhữ Nam quay lùi Từ Châu … Cháu từng ngày từng ngày trưởng thành hơn, làm việc vô cùng chín chắn ta vui còn không hết. Mà nay, đã có Tử Nghĩa giúp cháu, ta cũng không cần lo lắng không có người lĩnh quân nữa.

Ta … Quản Hợi khẽ cắn môi hạ giọng nói:

- Ta có một chuyện vô cùng quan trọng nhất định phải đi giải quyết. Nếu mọi chuyện hết thẩy thuận lợi mà nói … , nói không chừng còn có thể mang về cho Mạnh Ngạn mấy nghìn binh mã, chuyện này ta suy tính vài ngày rồi cho đến hôm nay mới quyết định, cháu chớ hỏi ta đi đâu, sau thời gian ngắn ta sẽ nói với cháu, cháu không cần lo lắng cho ta.

- Nhưng …

- Mạnh Ngạn cháu hãy nghe ta nói.

Quản Hợi hít sâu một hơi nói tiếp:

- Nếu ta không thể giải quyết chuyện này ta cả đời này cũng sẽ không vui. Cháu yên tâm, ta thật sự không có chuyện gì đâu … Như vậy đi, ta đồng ý với cháu, khi nào ta xong chuyện ta lập tức đến Bắc Hải tìm cháu.

Lưu Sấm vẫn lặp lại câu hỏi nhưng Quản Hợi không chịu nói.

Hơn nữa thái độ của lão vô cùng kiên quyết, mặc dù là Lưu Sấm cũng không thể khuyên hắn hồi tâm chuyển ý.

Không thể nào thuyết phục được Lưu Sấm chỉ còn cách đồng ý.

- Hợi thúc, cháu cảm thấy chuyện này tốt nhất người nên nói với thúc phụ cháu một tiếng.

- Chỉ là việc nhỏ, làm gì lại kinh động đến Đại Lưu chứ?

Quản Hợi thản nhiên nói:

- Hơn nữa, cháu lúc này chính là lúc cần người, từ Phó Dương đến Thanh Châu một đường còn có nhiều trạm kiểm soát, Đại Lưu bên cạnh cháu cũng phần nào đảm bảo hơn … Haha, cháu bây giờ cũng chưa được xem là binh nhiều tướng mạnh.

Lưu Sấm bất dắc dĩ cười khổ.

Trời rạng sáng đoàn người đã đến thị trấn Phó Dương.

Hứa Chử và Sử Hoán sớm ở ngoài thành nghênh đón người của Lưu Sấm đến.

Sau khi hỏi han vài câu Lưu Sấm liền đi vào thị trấn.

Nhìn sắc trời đã gần giờ thìn.

Lưu Sấm cũng không dám trì hoãn, lập tức khiến Sử Hoán chuẩn bị đò, an bài đồ quân nhu qua sông. Trước đó Tiêu Lăng đã dẫn đầu qua sông trước, bên kia sông cắm doanh trại sẵn. Còn về phần đồ quân nhu qua sông, cũng không cần Lưu Sấm lo lắng đều có Lã Đại và Từ Thịnh phụ trách mọi chuyện … Sau khi Quản Hợi đến Phó Dương đã giao lại cho Bùi Thiệu rồi ra đi.

Lão cuối cùng là đến nơi nào? Lưu Sấm cũng không biết rõ … Chẳng qua hắn tin tưởng với bản lĩnh của Quản Hợi, hẳn có vấn đề không lớn.

Đi cùng Hứa Chử, Lưu Sấm đang chuẩn bị đến huyện nha nghỉ ngơi, đã nghe tiếng ngựa phi nước đại chạy tới, lập tức một gã tiểu giáo nhanh chóng nhảy xuống ngựa một chân quỳ xuống đất.

- Khởi bẩm công tử, việc lớn không tốt rồi. Phát hiện ra binh lính Từ Châu đang đi về hướng Phó Dương, khoảng chừng một canh giờ là đến Phó Dương.

Đến thật quá nhanh! Lưu Sấm giật nảy mình vội vàng hỏi:

- Có thấy rõ là cờ hiệu của quân nào không?

- Công tử, người Lĩnh quân, đó là Lã Bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play