Đêm đến, trời đổ mưa.

Ở phương bắc, theo đạo phật có mưa xuân sẽ quý như vàng, nhưng đối với Quận Đông Hải mà nói, sau khi vào xuân mà còn có mưa nhỏ tí ta tí tách, lại khiến cho con người cảm thấy tất cả đều u buồn.

Mi Phương đã hơn ba mươi tuổi, đúng thời điểm sinh lực sung mãn nhất. Dáng người không tính là cao lớn, chỉ có thể coi ở mức trung bình. Sinh ra rất có dung mạo, trên môi phiết hai hàng ria mép, càng làm tăng thêm vài phần điềm đạm, chắc chắn.

Y chăm chú nghe Mi Thiệp báo cáo đến khi xong, nhưng lại không tỏ ra bất luận vẻ bất mãn nào.

- Nói như vậy, tên Lưu gia tiểu tử kia thật ra là loại người hung ác.

Mi Thiệp cung kính nói:

- Đâu chỉ là loại người hung ác, tiểu nhân thấy tên tiểu tử này chính là lòng lang dạ sói. Lần trước ở bên trong nhà giam, dùng lực đánh chết bốn thích khách, hôm qua trên bãi chăn ngựa tay không tấc sắt, đánh chết hai quản sự. Nếu không phải là Tam Nương Tử phái người mang số tiền lớn đến trấn an, không biết được những người quản sự ngựa đã gây rối lớn rồi. Hôm nay ở bãi Diêm Thủy, tên tiểu tử này trong chớp mắt đã cắt đứt chân tên lưu manh kia. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tiểu nhân cũng không thể tưởng tượng được, hắn chính là Lưu Sấm nhát như thỏ đế.

Trong lời nói của Mi Thiệp vẫn là lộ ra vài phần có ý châm ngòi. Đâu biết được Mi Phương lại khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Đây lại được tính là cái gì? Không cừng tên tiểu tử kia đã nắm được chỗ then chốt, cho nên mới thay đổi như thế. Ta cũng nghe nói đến sự việc của hắn, rõ ràng là bị người khác hãm hại.

Ngựa gầy bị người cưỡi, người thiện bị bắt nạt… Ha hả, tiểu tử này nói lại cũng không kém. Trước kia hiền lành an phận, kết quả là lại lâm vào ngục tù tai ương. Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là một tên đang tuổi khí huyết phương cương? Việc này, cứ định như vậy đi, không cần thiết phải truy cứu đến cùng. Về phần bên bãi nuôi ngựa, ta sẽ lại phái người trước đây, làm cho bọn họ có nề nếp một chút. Gần nhất, cũng không thể gây chuyện được.

Mi Thiệp do dự một chút,

- Nhưng đại lão gia bên kia…

- Đại huynh tuy có chỉ bảo, nhưng cũng không cần để ý quá mức. Ôi, lúc trước phụ thân lúc lâm chung, từng muốn chúng ta chiếu cố tiểu muội. Nào biết được cuối cùng… tiểu muội tính tình hoạt bát, khó có người có thể chơi cùng nàng một chỗ, liền để tùy nàng đi vậy. Chỉ cần không gây ra chuyện gì quá đáng, cũng không tính không được cái gì. Sau này ngươi không cần đi theo tiểu muội, để cho nàng vui vẻ chơi đùa một hồi… có lẽ sau này, sẽ không có được cơ hội sống vui vẻ như vậy nữa.

Nếu Mi Phương đã chỉ bảo xuống dưới, Mi Thiệp tự nhiên không dám phản bác.

- Tiểu nhân tuân mệnh.

- Tuy nhiên… Lưu tiểu tử này ở nhà, cũng không phải kế lâu dài. Đúng rồi, mấy ngày nữa có một nhóm hàng hóa muốn đưa tới Hoài Âm, ngươi đến phụ trách áp tải. Thuận tiện mang tên tiểu tử kia đi cùng…Đã có dũng khí như thế, không dùng cũng thật là đáng tiếc. Cứ như vậy, coi như là đề bạt tiểu tử kia, tiểu muội bên kia cũng sẽ không trách tội.

Mi Thiệp gật đầu nói:

- Nhị lão gia quả nhiên thần cơ diệu toán.

- Thần cơ diệu toán?

Mi Phương cười,

- Sao so được với việc đại huynh bày mưu nghĩ kế? Được rồi, thì nói như vậy đi, ngươi và thuộc hạ đi nghỉ ngơi đi.

Mi Thiệp khom người rời khỏi, nụ cười trên mặt Mi Phương chợt không thấy. Y đứng lên, đi tới cửa.

Ngoài phòng, mưa phùn rả rích, mọi vật im ắng. Đình viện tron vườn trúc, ở trong gió lay động vang sào sạt, càng lộ vẻ tĩnh mịch.

- Vì cơ nghiệp trăm năm của Mi gia, ngươi đành phải chịu oan ức rồi…

Y khe khẽ thở dài, nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên một chút áy náy.

*******

Mưa tạnh, trời quang!

Lưu Sấm thức dậy, trời đã sáng rõ.

Chỉ có điều mở mắt ra, tóm tắt lại có phần không đúng lắm, vội vàng xoay người ngồi dậy, đã nhìn thấy cửa phòng, trên giường đặt một cái bao, một cây trường sáo dựa vào tường, vô cùng bắt mắt. Trường sóc, cũng chính là xà mâu mà phần lớn người đời sau từng nghe. Mâu thủ trường khoảng hai thước, gần nửa thước chiều dài, mà cán cầm của mâu rất mịn, cả vật thể đen bong, dài chừng một trượng năm thước, xấp xỉ ba mét chiều dài. Cạnh cán xà mâu, còn đặt thêm một cán lớn bên cạnh. Lưu Sấm đầu tiên ngẩn ra, sau đó khoác áo đứng lên, cất bước đi lên phía trước, giơ tay cầm lấy cán xà mâu… rất nặng! Trường mâu này tất cả dùng sắt thô tạo ra, cân nặng so với cán lớn không nhiều bằng, không ít hơn hai trăm cân nặng, làm cho Lưu Sấm càng cảm thấy có vài phần khiếp sợ.

Trước đây, Giáp tử kiếm của Chu Hợi có hơn một trăm cân. Mà cán xà mâu này, hiển nhiên nặng hơn rất nhiều so với Giáp kiếm kia…Nếu cánh tay không có sức mạnh như dũng sĩ, e rằng căn bản không thể sử dụng. Trường mâu cũng không cần nói, chỉ nhìn thôi đã khiến Lưu Sấm đầu óc choáng váng rồi.

Trượng bát xà mâu, đây đích thực là trượng bát xà mâu. Đúng lúc Lưu Sấm đang cầm cán xà mâu thì bị giật mình, cửa phòng mở ra, từ bên ngoài có một người đi vào. Theo bản năng Lưu Sấm lui về phía sau một bước, muốn đem xà mâu chắn ngang trước người, nào biết được người tới lại mở miệng nói:

- Mạnh Ngạn, tỉnh rồi sao?

Mạnh Ngạn?

Lưu Sấm ngẩn ra, rồi bỗng nhớ ra, “Mạnh Ngạn” không phải chính là tên tự của hắn sao? Thật ra, hắn đã sớm biết mình còn có một tên tự, cho nên lúc trước Hoàng Triệu nói muốn đặt tên tự cho hắn, mới có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt như vậy. Chỉ có điều, cho dù Chu Hợi hay là Mi Hoán, đều có thói quen gọi nhũ danh của hắn. Cho tới lúc người ta gọi hai chữ “Mạnh Ngạn”, lại có chút không kịp phản ứng.

Lưu Sấm chăm chú nhìn xem, chỉ thấy người tới thân cao tám thước, hình thể cường tráng. Một khuôn mặt đen, lại đen có một chút từng trải. Màu đồng cổ da thịt này do trải qua gió thổi, phơi nắng mà hình thành, lộ ra vài phần khí chất hào phóng. Trên đầu được bọc bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đen, cũng gọi là mũ màu xám. Mày rậm mắt hổ, mũi thẳng mồm vuông, dưới hàm có một chòm râu ngắn. Trên người y mặc một bộ xiêm y tay áo hẹp màu đen, dưới chân đi một đôi guốc mộc. Cả người đứng ở đó, không khí hiện ra trang nghiêm, giơ tay nhấc chân, càng lộ ra vẻ vô cùng chín chắn.

- Thúc phụ?

Lưu Sấm thốt ra. Đầu tiên hắn không nhận ra nam tử này, nhưng giờ hắn biết rằng, nam tử trước mắt hắn, là người thân duy nhất của hắn trên cõi đời này, thúc phụ Lưu Dũng.

Lưu Dũng nhếch miệng mỉm cười,

- Đứa nhỏ này, sao vẻ mặt lại biểu hiện như vậy, hay là không nhận ra ta?

- Sao lại không nhận ra chứ, chỉ có điều… Thúc phụ, người trở về khi nào vậy?

- Tối hôm qua vào thành, về nhà thấy cháu đã ngủ rồi, nên không đánh thức cháu.

- Mau lại đây ăn cơm, ta vừa mới nấu cháo thịt bò xong, đang định vào gọi cháu dậy, cháu lại tự mình tỉnh rồi.

Lưu Dũng cười một tiếng, làm cho Lưu Sấm cảm thấy như tắm gió xuân.

Không hề nghi ngờ, cán xà mâu này nhất định là binh khí của Lưu Dũng. Hắn đem xà mâu dựa vào tường cất xong, cũng đi một đôi guốc mộc, cùng Lưu Dũng đi ra khỏi phòng.

Qua một đêm mưa phùn, sáng sớm không khí vô cùng trong lành. Tay nghề của Lưu Dũng không tệ, một tô cháo thịt bò, Lưu Sấm ăn liền một mạnh hết một nửa, nhân tiện ăn thêm hai cái bánh nếp lớn. Chẳng biết tại sao, khi thấy Lưu Dũng, trong lòng Lưu Sấm lập tức cảm thấy bình an rất nhiều. Tuy rằng trước đây có Chu Hợi, nhưng vẫn cảm thấy phải lo lắng đề phòng. Khi Lưu Dũng xuất hiện mới khiến cho Lưu Sấm cảm nhận được mùi vị của gia đình. Y ăn cháo, và ngồi ở ngưỡng cửa tán ngẫu với Lưu Sấm.

Không biết tại sao, Lưu Sấm phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Mặc dù Lưu Dũng đối với hắn rất thân thiết, nhưng trong lời nói, lại toát ra ý rất cung kính. Mà loại cung kính này, giữa thúc phụ và cháu không hẳn có được. Cảm giác đó, cảm giác đó giống như Lưu Dũng không phải thúc phụ của hắn, mà giống như là gia nhân, đầy tớ của hắn.

Ảo giác sao?

Lưu Sấm cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Ăn xong điểm tâm, Lưu Dũng thu dọn chén đũa lại, rồi sau đó nói:

- Chuyện cháu gặp phải mấy ngày này, ta đã được nghe Hợi thúc nói.

- Bởi vì cái gọi là phúc là nơi ẩn nấp của cái họa, họa là chỗ dựa của phúc...trải qua chuyện này, nghĩ đến cháu cũng trưởng thành rất nhiều, như vậy cũng là một chuyện tốt. Ta còn nghe thúc Hợi của cháu nói, công phu của cháu tinh tiến rồi hả? Ha hả, qua thời gian rèn luyện, cháu hiện giờ đột phá Mãng Ngưu Biến trở thành Mãnh Hổ Biến, coi như là chân chính tiến dần từng bước. Tuy nhiên, không được thỏa mãn như vậy, còn phải cố gắng hơn nữa mới là... Đúng rồi, vào trong phòng đem bọc đồ của ta và Bàn Long Côn ra.

Bàn Long Côn?

Lưu Sấm phản ứng ngay tức khắc, theo như lời Lưu Dũng nói là Bàn Long Côn, phải là cái đại côn kia. Hắn vội vàng lên tiếng, xoay người chạy về phòng. Trước quơ lấy Bàn Long Côn, rồi sau đó quay người cầm bọc đồ lên… Đây là vật gì, sao có thể xách trong tay được, sao lại nặng như vậy? Trong lòng Lưu Sấm có rất nhiều thắc mắc, nhanh chóng cầm côn và bọc đồ đi ra, đã thấy Lưu Dũng đứng ở bãi cỏ bên ngoài viện, đánh giá Trân Châu ở trong bãi cỏ.

A, suýt nữa quên, còn không mau lấy cỏ cho ngựa…

Lưu Sấm nghĩ đến đây, vội vàng đi lên phía trước nói:

- Thúc phụ, đồ vật ở đây, cháu mang chút cỏ khô cho ngựa đã.

- Đó là Bạch long mã, cháu từ đâu mà có?

- A, là Tam Nương Tử gửi ở đây…

Thấy Lưu Sấm ôm lấy một chồng cỏ khô, Lưu Dũng vội vàng lên ngăn cản.

- Mạnh Ngạn, cỏ này dự trữ để cho ngựa canh và ngựa kéo xe trong thành, mang đi cho Bạch long mã chỉ sợ không thích hợp cho lắm.

- Đây là chiến mã, mặc dù không coi là giống ngựa Đại Uyển tốt thuần chủng, nhưng chí ít cũng thật sự là ngựa tốt. Giống như vậy con ngựa này, cần cho ăn loại cỏ khô đặc biệt. Trước tiên cháu đem cỏ khô này để sang một bên, một lát nữa ta đi đồng cỏ phố bên kia mua một ít nguyên liệu tinh chế, bằng không nó bị cháu cho ăn hỏng mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play