- Lưu ngươi đệ, cùng làm việc cho Đông chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình.

Người đàn ông kia liền nói ngay, nhảy xuống ngăn trước hai gã quản gia kia, chắp tay nói:

- Cậu giết chết hai người cũng đã bớt giận, hà tất phải thêm người nữa? Quản gia cũng chỉ nhất thời kích động, may mà vẫn chưa gây ra phiền toái gì, nếu không dừng tay sẽ phát sinh phiền phức, thế nào?

- Trương Thừa...

Cung Lê tức giận.

Cái gì gọi là chưa gây phiền toái, thằng nhãi này đánh ta thê thảm như vậy, còn giết hai thủ hạ của ta, sao có thể tha cho hắn được.

Trương Thừa không để ý đến gã mà nói với hai quản gia:

- Còn không mau mang Cung quản sự quay về dưỡng thương?

- Ngươi ...

Cung Lê vẫn còn mắng, hai quản gia đã đỡ gã đi vào trong.

Lúc này, Lưu Sấm cũng dừng lại nhìn người thanh niên tên là Trương Thừa kia, rồi đột nhiên cười cộc lốc:

- Nếu đã như vậy thì dừng tay thôi.

Trương Thừa thở phào, cũng mỉm cười.

- Tam nương tử đến xem ngựa sao?

Lúc này Mi Hoán đâu còn tâm trạng mà xem ngựa, nàng kéo cánh tay của Lưu Sấm nói:

- Đại Hùng, ta mệt rồi, chúng ta về thôi.

- Ừ, chúng ta về thôi.

Lưu Sấm gật đầu đi về cùng Mi Hoán.

Trương Thừa nhìn Mi Hoán đi cùng Lưu Sấm mãi đến lúc không còn thấy bóng nữa. Đến lúc này mới như trút được một gánh nặng rồi quay lại nhìn haihai cái xác trên mặt đất, khẽ thở dài lắc lắc đầu.

- Người đâu, mang hai người này đi chôn cất.

- Vâng!

Một đám hộ vệ đi vào sân ngựa, nghe lệnh của Trương Thừa liền khiêng hai xác chết kia đi.

- Trương quản sự, sao tên Lưu Sấm này bỗng nhiên lại trở lên hung ác như vậy?

Một gã hộ vệ đi lên trước hạ giọng nói:

- Ta nghe nói, thằng nhãi này nhát như chuột, bình thường không dám gây sự. Nhưng vừa rồi nhìn thấy hắn ra tay, không tầm thường chút nào. Lòng lang dạ sói, hơn nữa ra tay không nể tình chút nào, giống như là nhân vật từng trải, thích giết người.

Trương Thừa nhăn mặt, lại suy nghĩ một chút nói:

- Nói với người dưới không nên trêu chọc thằng nhãi này.

Phái một người theo dõi hắn cho ta... Khuyết thúc đi Vũ Sơn gặp cha ta, trước khi ông ta quay về không được có thêm thị phi nào nữa, tránh xảy ra phiền toái.

- Dễ thôi, nhưng thiếu chủ bên kia...

Trương Thừa cũng tỏ vẻ khó xử, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Thiếu chủ bên kia, có ta đi khuyên nhủ rồi.

Vừa rồi Lưu Đại Hùng đánh thương thiếu chủ, một thời gian nữa chưa thể xuống giường được, vừa lúc được yên tĩnh một chút. Sau khi Khuyết thúc trở về sẽ mời ông ấy định đoạt.

- Vâng!

Tên hộ vệ xoay người đi.

Trương Thừa giữ chặt dây cương, đang chuẩn bị lên ngựa thì đột nhiên dừng lại.

- Lưu Sấm... Lưu Sấm...

Y hít một hơi:

- Nếu thắng nhãi này còn sống sẽ là một mối họa. Rốt cuộc là cố ý ấn nấp hay đột nhiên bùng nổ? Nếu như trước kia cố tình nấp như chuột... thì sao lại toan tính như vậy? Lưu Sấm, Lưu Dũng... thúc cháu này này không đơn giản.

***

- Tam nương tử, sao ngươi không nói chuyện?

Trên đường quay về huyện Cù, Mi Hoán vẫn lặng yên. Nếu đổi là người khác có lẽ sẽ an ủi, dù sao cảnh vừa rồi đối với một cô gái mà nói thực sự quá tàn khốc. Lưu Sấm có kém cỏi cũng biết Hoán Mi bị sợ hãi, nhưng hắn lại không biết phải an ủi thế nào. Nói cho cùng, kiếp trước hắn chỉ ru rú trong nhà, có lẽ tình yêu tác động không ít có thể hiểu được tâm tư của con gái lại không phải là điểm mạnh của hắn.

Đột nhiên Mi Hoán dừng bước, nhìn Lưu Sấm.

- Ngươi không phải Hùng ngốc.

- Hả?

- Hùng ngốc không giống như ngươi lúc nãy, giết người không ghê tay.

- Ngươi...

- Chính xác ngươi không phải Hùng ngốc...

Vẻ mặt của Mi Hoán mê man, hình như lẩm bẩm:

- Ta biết, ngươi không phải Hùng ngốc nhưng chính xác ngươi là Hùng ngốc... Ta không biết nên nói thế nào, chỉ có điều chẳng qua là cảm thấy ngươi thay đổi quá nhiều.

- Ta, ta chỉ là không muốn cô bị thương.

Lưu Sấm thở hổn hển, một lúc lâu mới nói được một câu.

Mi Hoán đột nhiên lại mỉm cười:

- Được rồi, ta biết rồi... Chỉ là ngay lập tức ta không thể tiếp nhận được sự thay đổi quá lớn này của ngươi.

Hùng ngốc, ta về trước. Chờ sau khi ta hiểu ta sẽ đến tìm ngươi đi chơi. Đúng rồi! Ngươi cũng nên thật thà một chút, vừa rồi giết hai tên quản gia. Sau khi về ta sẽ nghĩ cách giải quyết cho ngươi. Nhưng không thể lại giết người nữa được, nếu không sẽ phiền lớn đấy.

- Ta biết rồi!

Lưu Sấm và Mi Hoán đi đến cổng thành huyện Cù rồi hắn tiễn nàng về Mi gia.

Mặc dù Mi gia không phải là danh gia vọng tộc nhưng cũng là một nhà giàu có trong huyện Cù. Một tổ trạch là kiến trúc tốt nhất của huyện Cù. Nhìn bên ngoài còn lớn hơn cả nha huyện. Cũng khó trách, nhà giàu số một mà.

Với tiền tài của Mi gia đương nhiên sẽ không dựa chỉ dựa vào mình. Từ khi Mi Chúc quật khởi, Mi gia đã thành một nhà quyền quý, gia đinh cũng tăng lên rất nhiều. Nghe người ta nói, Mi Chúc rất được Lưu Bị coi trọng, tương lai nhất định sẽ trở thành một nhà quyền quý số một quận Đông Hải.

Thấy Mi Hoán đi vào tổ trạch Mi gia, đột nhiên Lưu Sấm cảm thấy buồn bã, như có cảm giác mất mát.

Mi Chúc, Mi Phương, Mi Hoán...

Không ngờ, không ngờ mình lại về thời cận Tam Quốc.

Hắn đứng lại một lát rồi đi. Không biết lúc hắn vừa mới đi Mi Hoán nấp sau cánh cửa nhìn bóng lưng Lưu Sấm, vẻ mặt nghi ngờ.

Hắn đúng là Hùng ngốc sao?

*****

Trên đường về nhà, Lưu Sấm mua hai cân bánh nếp. Đã qua giờ ngọ, cả ngày hôm nay chưa được hạt con nào, bụng hắn đã réo ầm lên. Ăn bánh nếp với nước coi như lót dạ. Không phải hắn không muốn ăn cơm mà thực ra trên người không có tiền. Cuối thời Đông Hán, sau khi trải qua chiến loạn giá sản phẩm tăng cao. Từ Châu vẫn còn thuộc nơi giàu có, nhưng một phen bị Tào Tháp cướp giết cũng trở nên nghèo nàn. Hiện nay một cân thịt bò ở chợ có ba mươi đồng, Lưu Sấm tính đâu ra đâu ra đấy nhưng trong người chỉ còn mười đồng. Đây là lúc sáng Chu Hợi để vào quần áo cho hắn, nếu không đến tiền mua bánh nếp hắn cũng không có.

Tuy trong nhà có đồ nấu ăn nhưng Lưu Sấm lại không biết sử dụng đồ của thời đại này. Nhóm lửa bếp thế nào? Cho bao nhiêu củi? Mà củi cũng phải cần tiền để mua, Lưu Sấm thật bất đắc dĩ. Ăn no rồi, mặc một bộ quần áo ngắn tay, cánh tay trần trui giơ búa lên. Cái rìu của hắn là Chu Hợi để lại, đánh đi đánh lại có tám chiêu thức hơn nữa rất đơn giản. Nhưng Lưu Sấm cũng lại luyện những chiêu thức đơn giản này suốt cả hai năm. Lưu Sâm múa cây búa một lúc cảm thấy không thú vị liền ném sang một bên.

Hai chân hắn đứng cố định lại luyện Long xà cửu biến. Long xà cửu biến có những mối liên hệ cực kì tinh tế, sau mỗi thay đổi đều có tác dụng. Ví dụ như người luyện không thành Kim Kê Biến, thì không thể nào luyện được Thương viên biến, lại càng không thể luyện được Dã Mã biến, hoặc là Mãng Ngưu biên. Trước đó Lưu Sấm đã luyện thành Mãng ngưu biến, nhưng không biết hôm nay tại sao một đường lại thông thuận, một tiếng trống làm tinh thần phấn chấn hơn, cơ thể hắn đột nhiên giãn ra, như mãnh hổ rít gào. Cơ thể rắn chắc sau đó có những động tác run rẩy của hổ, khí cơ lưu chuyển xuống xương cốt tứ chi.

Mãnh hổ biến!

Lưu Sấm giật mình, không do dự vội luyện tiếp Mãnh hổ biến.

Tiếc là, lúc hắn làm những động tác biến hổ thì đột nhiên khí trong cơ thể sững lại, cả cơ thể như bị một lực mạnh nào đó dẫn dắt, thở mạnh một hơi ngã nhào trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng lên được.

Thương Hùng Bão Nguyệt!

Đó là Thương hùng biến, cũng chính là mchiêu biến thứ sáu của Long xà cửu biến, mở đầu cho Hùng Hình dẫn đạo thuật.

Lưu Sấm quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển cười trộm: quản nhiên có lòng tham... Người này luyện Mãng ngưu biến ba năm, vẫn không thể đột phá được. Vậy mà ta mới nắm cơ thể này trong tay đã đột phá Mãnh hổ biến, đúng là niềm vui bất ngờ.

Tích lũy đến ba năm hôm nay mới có sự thay đổi. Nếu như lại muốn tiếp tục yêu cầu tiến thêm hai cấp xa hơn thì thực sự là quá tham lam rồi...

Lưu Sầm nằm rạp trên mặt đất, cơ thể dần hồi phục lại khí lực, từ từ đứng lên. Hắn phủi bụi trên người đi, nhổ một ngụm nước miếng sau đó về phòng ngồi. Đúng rồi, hôm nay là ra tù, Hoàng Triệu từng nhờ ta đi xã Y Lô tìm người của cửa hàng Tiết gia ... Người này, e rằng cũng không phải là người tốt. Tuifi bề ngoài thì hào hoa phong nhã nhưng hắn có thể cảm nhận được người này tuyệt đối là kẻ tâm địa tàn nhẫn. Nhưng đã đồng ý với y thì đi một lần vậy. Núi không vòng, nước vòng, làm một mối nhân duyên biết đâu sau này mình còn phải cầu cạnh y.

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ có điều cả ngày ăn có hai cân bánh nếp chiều lại luyện công, hai cái bánh nếp đã tiêu hóa sạch sẽ rồi. Chả trách lại béo như vậy... Hai cân bánh nếp! Bụng Lưu Sấm lại réo lên chuẩn bị xuống bếp tìm đồ ăn cho no bụng.

Trời tối, Lưu Sấm vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Hợi mang cái đùi bò hơn mười cân đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play