Vì sau khi kết hôn, phần lớn thời gian Hiên Viên Hạo và Nhược Vi đều ở Liễu gia thôn nên đồ cười của Nhược Vi cũng không cần đem đến Kinh Thành làm gì. Chỉ cần gửi bảng kê lên đó là được, khỏi phiền toái.
Giá y của Nhược Vi đều do nàng thiết kế và tự tay may.
Lễ phục của Hiên Viên Hạo cũng do Nhược Vi thiết kế và may. Trang phục của hai người là trang phục “tình nhân” nên sau lễ cưới của Nhược Vi, kiểu trang phục này đã gây nên làn sóng không nhỏ làm Nhược Vi kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ Thụy ca vẫn còn nhỏ, trước tiên cứ đi theo học hỏi mấy tiên sinh dạy học, chờ sau này đủ năng lực thì có thể đứng ra giảng dạy.
Mặc dù nói hôn lễ của hai người là vào tháng mười, nhưng Nhược Vi muốn tự mình chuẩn bị đồ cưới, tự mình may y phục, còn muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đệ đệ nên nàng rất bận.
Mà Hiên Viên Hạo cũng trải qua cuộc sống bận rộn như Nhược Vi.
Nhược Vi oán trách Quái lão đầu mang theo cả đám người đến Kinh Thành để dự lễ cưới.
Đến Kinh Thành, đoàn người Nhược Vi ở trong một biệt viện mới mua, đám người Xuân Phân vẫn đi theo Nhược Vi, Thụy ca và Đào Đào vẫn sống chung với Nhược Vi sau khi nàng thành thân.
Sau khi Liễu gia sắp xếp xong mọi chuyện thì người của Hiên Viên gia lập tức tới thỉnh an. Vì sắp tới hôn lễ rồi, hai vợ chồng Cố Thanh Liên rất xem trọng chuyện này, lão thái thái cũng phái người đi tìm Nhược Vi, điều này chứng tỏ Nhược Vi rất được mọi người xem trọng.
Người làm của Hiên Viên gia cũng không dám xem thường Tôn thiếu nãi nãi sắp vào cửa. Dù sao sau lưng Nhược Vi cũng có hai ngọn núi lớn che chở.
Lúc đoàn người Nhược Vi đến Kinh Thành thì chỉ còn cách ngày thành hôn ba ngày. Nhược Vi nằm trong căn phòng mới, nhìn trần nhà xa lạ thì có chút không quen.
Chưa tới ba ngày nữa nàng sẽ làm vợ người ta rồi, Nhược Vi không biết mình có thể thích ứng với thân phận mới này không nhưng nàng sẽ hết sức làm tròn bổn phận của mình. Nguyên tắc làm người của Nhược Vi là không bao giờ chèn ép kẻ khác.
Nhưng khi có người chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, mặc kệ là ai, nàng cũng sẽ xuống tay không chút lưu tình.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, vào ngày mùng sáu tháng mười, Toàn Phúc phu nhân – người được mời đến chải tóc cho tân nương là người do Hiên Viên gia mời tới. Toàn Phúc phu nhân này là Kinh Thành nhị phẩm phu nhân – vợ của Phương tướng quân.
Toàn Phúc phu nhân này quả đúng là Toàn Phúc phu nhân. Phương tướng quân chỉ có một mình bà là vợ, bà lại sinh được cho nhà chồng ba trai, hai gái. Cha chồng Nhược Vi mặc dù cũng chỉ có một người vợ nhưng bà chỉ sinh được một người con là Hiên Viên Hạo.
Trước tiên, Phương phu nhân se lông mặt cho Nhược Vi, bà lấy hai sợi chỉ hồng xoắn lại với nhau, miệng nói lời chúc mừng rồi dùng dây tờ hồng chà lên mặt Nhược Vi nhiều lần, đến mức một sợi cũng không còn.
Nhược Vi chịu đựng nỗi đau trên mặt, thật vất vả mới xong. Nhược Vi cảm thấy trán nàng toát cả mồ hôi hột. Sau đó Phương phu nhân không vội trang điểm cho nàng mà trét lên mặt nàng một lớp quỳnh cao thơm phức. Đợi quỳnh cao thẩm thấu vào da, mặt Nhược Vi càng trở nên trơn bóng hơn.
Bọn Xuân Phân phục vụ Nhược Vi thay giá y đỏ thẫm. Mọi người nhìn Nhược Vi mà hai mắt sáng rực lên, Nhược Vi xinh đẹp cứ như là tiên nữ giáng trần.
Phương phu nhân không biết phải trang điểm cho Nhược Vi như thế nào vì nàng quá đẹp. Có tô thêm son phấn thì cũng không có tác dụng gì.
Nhưng là ngày đại hỉ mà không trang điểm là điềm xấu nên Phương phu nhân trang điểm nhẹ cho Nhược Vi.
Sau khi trang điểm xong thì tới phần chải tóc. Phương phu nhân cầm cây lược cười tủm tỉm đứng sau lưng Nhược Vi. Bà nói: “Một chải tới già, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy đàn…”
Chải tóc xong, Hạ Chí đội mũ phượng cho Nhược Vi, chỉ thấy trong nháy mắt cả phòng im văng vắt. Mũ phượng càng làm cho Nhược Vi trở nên kiều diễm.
Phương phu nhân lấy lại tinh thần trước tiên, bà than nhẹ tán thưởng một câu, Nhược Vi còn chưa trả lời thì đã có người đập cửa, nha hoàn ngoài cửa nói: "Tiểu thư, cô gia đến lớn cửa rồi!"
Phương phu nhân nghe lời nha hoàn nói thì cười bảo: "Tên tiểu tử A Hạo này thật là không đợi được nữa.”
Nhược Vi nghe Phương phu nhân nói vậy thì trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc. Lúc này Hiên Viên Hạo đã mặc lễ phục đỏ chót đứng trước cửa, gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng nở nụ cười ấm áp. Tiếng pháo nổ đùng đùng đinh tai nhức óa, người hầu của Hiên Viên gia đi theo phía sau không ngừng phát bao lì xì cho mọi người.
Nhưng khi Hiên Viên Hạo thấy cửa lớn đóng chặt lại thì mặt hắn cứng ngắc. Hắn nhìn thấy Nhạc tiên sinh và Quái lão đầu đang cười cười nhìn hắn, còn có hai cậu em vợ nữa chứ. Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ tiến lên cung kính nói: "Xin chào Quái Lão gia, Nhạc tiên sinh và hai vị Tiểu Cữu Tử."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT