Viên Thừa Liệt đứng ở cửa cung kính thi lễ với Mộ Dung Tuyết: “Nương nương vạn phúc.”

Quá đột ngột, quá kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết không hề có chuẩn bị tâm lý, sự xuất hiện của Viên Thừa Liệt tựa như một chiếc lồng từ trên trời giáng xuống, nàng vốn đã nhìn thấy trời xanh vạn dặm, sắp tung cánh bay cao, nhưng đột nhiên lại bị nhốt vào trong lồng.

Nàng thầm bấm vào lòng bàn tay, đau quá, không phải mơ, hắn thật sự đã tìm được nàng rồi. Từng trận hàn khí bốc lên từ sau lưng, gần như khiến nàng đóng thành băng.

Viên Thừa Liệt nhìn Mộ Dung Tuyết hoa dung thất sắc, vừa đồng tình lại vừa khâm phục, lòng nói: Công phu trốn chạy của Nương nương cũng thật tiến bộ, đáng tiếc người đã gặp đối thủ là đương kim Thánh thượng. Kết quả cho ý chí kiên cường của người chỉ là trăm trận thua cả trăm thôi, năm xưa người đã từng lĩnh giáo rồi đó, sao vẫn chưa từ bỏ hy vọng vậy?

Hắn thở dài, vô cùng đồng tình nói: “Nương nương, Hoàng thượng có mấy lời muốn chuyển cáo cho Nương nương.”

Cổ họng Mộ Dung Tuyết thít lại, khó nhọc hỏi: “Lời gì?”

“Hoàng thượng nói nếu Nương nương còn muốn gặp phụ thân thì lập tức theo thần về Kinh.”

Mộ Dung Tuyết biến sắc, vội hỏi: “Phụ thân ta đang ở đâu?”

Viên Thừa Liệt nói: “Thần không biết. Thần chỉ phụng mệnh đưa Nương nương về Kinh. Hoàng thượng nói nếu Nương nương không niệm tình cha con thì cứ việc ra đi, chúng thần sẽ không ngăn cản.”

Nàng làm sao có thể không niệm tình cha con được, nàng thà chết chứ không muốn phụ thân mất một sợi tóc. Hắn sẽ làm gì phụ thân đây? Có khi nào cho rằng nàng và phụ thân thông đồng lừa gạt mình, bởi vậy trong lúc tức giận đã giam phụ thân lại không?

Nàng bất giác lạnh người, không dám tưởng tượng khoảnh khắc gặp được Gia Luật Ngạn.

Có khi nào hắn sẽ một kiếm giết chết nàng không?

Hắn là người tâm cao khí ngạo, không chấp nhận được chút lừa dối, chút qua quýt nào.

Nhưng nàng lại lừa gạt hắn như vậy.

Nàng xưa nay gan to bằng trời, nhưng chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, thà chết chứ không muốn về gặp hắn, nhưng phụ thân lại ở trong tay hắn, nàng không thể không đi, cho dù là núi đao biển lửa nàng cũng phải đi một chuyến. Nhưng nàng làm sao cam lòng được, khổ tâm mưu tính lâu như vậy, đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi rồi mà.

Nàng khàn giọng hỏi Viên Thừa Liệt: “Làm sao ngươi tìm được ta?”

“Hứa Trạch cho thần biết tung tích Nương nương.”

Sao Hứa Trạch có thể bán đứng nàng được? Mộ Dung Tuyết không thể tin, lập tức hỏi: “Có phải ngươi dùng trọng hình bức cung huynh ấy không?”

“Con người của thần lẽ nào Nương nương không biết sao?” Viên Thừa Liệt vẻ mặt khổ sở, năm xưa Nương nương người còn hẹn thần thưởng hoa ở suối Hoán Hoa nữa đó, giờ thần hối đã muộn, hận không thể chuốc cho Hoàng thượng lão nhân gia một chén canh chóng quên, mỗi lần gặp Hoàng thượng đều sợ đến mức tim gan run rẩy đó Nương nương à.

“Hứa Trạch đang ở đâu?”

“Hứa công tử ở đâu thì Nương nương vẫn nên tự mình hỏi Hoàng thượng thì hơn.”

Mộ Dung Tuyết đột nhiên nghĩ, Gia Luật Ngạn biết nàng và Hứa Trạch cùng về Tô Châu, có khi nào cho rằng nàng và Hứa Trạch bỏ trốn không? Trong lúc tức giận có khi nào…

Mộ Dung Tuyết vừa nghĩ đến đây, vừa hoảng vừa sợ, lập tức nói với Viên Thừa Liệt: “Ta theo ngươi về Kinh.”

Ngoài cửa khách điếm có một cỗ xe ngựa đang chờ, mấy chục túc vệ đứng bên cạnh xe.

Mộ Dung Tuyết lên xe liền buông rèm xuống, ngón tay nàng vẫn đang run rẩy, toàn thân phát lạnh. Trong xe ngựa vô cùng thoải mái, trải ba lớp thảm rồi thêm một lớp đệm dày, trên cùng còn trải một lớp thảm lông thêu mẫu đơn rực rỡ, phú quý diễm lệ.

Mộ Dung Tuyết co người trên thảm, cầm lò sưởi tay bên cạnh đặt vào lòng, nhưng vẫn thấy lạnh.

Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa nhắm mắt dường như lại thấy Gia Luật Ngạn.

Hắn mặc long bào màu vàng tươi, ngồi ở Kim Loan điện cao cao nhìn xuống nàng, mím chặt đôi môi mỏng không lên tiếng, dưới đôi mày tuấn lãng là đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt như đao băng kiếm tuyết, nàng hoảng hốt mở mắt, chỉ trong chốc lát nhưng cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh.

Trên đường về Kinh, Mộ Dung Tuyết như ngồi trong chảo dầu, cảm giác như nung như nấu. Nàng vừa muốn nhanh chóng vào Kinh, nhanh chóng nghe ngóng tung tích của phụ thân, giải thích với Gia Luật Ngạn nguyên do Hứa Trạch đồng hành, cũng vừa sợ vào Kinh đối diện với Gia Luật Ngạn. Nhưng có sợ đến đâu cuối cùng vẫn phải đối diện, quãng đường này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.

Một tháng sau, khi nàng nhìn thấy tường đỏ ngói xanh của Hoàng cung trước mắt, tim đập đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Chuyển chuyển dời dời, nàng lại quay về đây, quay về nơi mà nàng dù bỏ mạng cũng phải trốn thoát, nhưng khác là bên trong đã đổi Hoàng đế rồi.

Điều gì đang chào đón mình đây? Nàng không dám tưởng tượng, chỉ vững tin là người nào làm người đó chịu, bất luận hắn trừng phạt nàng thế nào nàng cũng nhận, chỉ cần không liên lụy người khác.

Đại thái giám Tô Xuân Quý đã thất thế theo lão Hoàng đế băng hà, thiên tử triều nào thần tử ấy, Ngự tiền Tổng quản Thái giám hiện nay tên Tần Thụ, tuổi chừng bốn mươi, tinh minh nhanh nhẹn, thấu hiểu ý người. Biết tin hôm nay Mộ Dung Tuyết hồi cung nên đã đưa một đám cung nữ nội thị chuẩn bị kiệu ra cửa cung nghênh đón từ sớm.

Khoảnh khắc Viên Thừa Liệt giao Mộ Dung Tuyết cho Tần Thụ, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.

Đây đã là lần thứ hai hắn hộ tống Mộ Dung Tuyết vào Kinh thành, lần trước xảy ra chuyện gì hắn biết rất rõ, tuy ủ trong bụng không thể nói ra, nhưng không hề quên một cảnh nào.

Dọc đường hắn nơm nớp lo sợ, chỉ e Mộ Dung Tuyết đột nhiên lại trăm phương ngàn kế chạy trốn như lần trước. Nếu thật sự để mất Mộ Dung Tuyết, vậy chắc hắn xách đầu đi gặp Tân đế cho xong, có bị chém thành tám mảnh cũng không đủ cho Tân đế giải hận.

Nhưng không ngờ một câu kia của vị Hoàng đế mới đăng cơ còn có tác dụng hơn cả Khốn tiên thằng[1]. Dọc đường Mộ Dung Tuyết vừa an phận lại vừa yên lặng so với lần trước cứ như hoàn toàn là một người khác.

[1. Dây trói thần tiên.]

Viên Thừa Liệt không kìm được thầm bội phục sự anh minh của Hoàng thượng, câu “Đánh rắn đánh giập đầu” thật không ngoa chút nào. Một lời nhẹ tênh đã khiến Đức phi ngoan ngoãn trở về Kinh thành.

Tần Thụ bước tới nghênh đón, quỳ một gối nói: “Nô tài Tần Thụ thỉnh an Đức phi nương nương, Nương nương đi đường vất vả, mời lên kiệu đến Ý Đức cung nghỉ ngơi.”

Mộ Dung Tuyết nghe thấy hai chữ “Đức phi”, lòng cả kinh, mặt khẽ biến sắc. Không ngờ Gia Luật Ngạn lại phong nàng làm Đức phi, là cảm động vì nàng săn tuyết hồ cho hắn nên bỏ mạng, bởi vậy mới truy phong đó sao?

Nếu hắn biết nàng vì trốn chạy mà lừa gạt hắn, e là sẽ nhốt nàng vào Thiên lao mới đúng, hoặc ít ra cũng là Lãnh cung.

Nàng thấp thỏm bất an lên kiệu đến một cung điện.

Một cung nữ mười bảy mười tám tuổi dáng vẻ như một nữ quan, đưa hai mươi cung nữ quỳ trên thềm ngọc trước điện.

“Đức phi nương nương vạn phúc kim an.”

Tần Thụ nói: “Nương nương, đây là nữ quan Giai Âm của Ý Đức cung, Nương nương có việc gì xin cứ dặn dò, nô tài đi phục chỉ với Hoàng thượng trước.”

Mộ Dung Tuyết lập tức gọi hắn lại, “Tần công công, ta muốn gặp Hoàng thượng.”

Tần Thụ cung kính nói: “Dạ, nô tài sẽ chuyển cáo cho Hoàng thượng ngay.”

~*~

Đến Cần Chính điện, Tần Thụ vào bẩm báo Gia Luật Ngạn: “Hoàng thượng, Đức Phi nương nương đã vào Ý Đức cung.”

Gia Luật Ngạn không ngước mắt, vẫn cúi đầu tiếp tục phê tấu chương, có điều mấy chữ dưới bút vô cùng hỗn loạn.

Tần Thụ thấy Hoàng thượng không nói một lời, có hơi kỳ quái, lén nhìn sắc mặt Tân đế, vẫn lạnh lùng như hàn băng. Tần Thụ lập tức cẩn thận hơn, dè dặt nói: “Nương nương… muốn gặp Hoàng thượng.”

“Lui ra đi.”

Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói một câu, từ đầu đến cuối cũng không ngước mắt một lần.

Ra khỏi Cần Chính điện, Tần Thụ trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, có thế nào cũng không ngờ rằng khi Mộ Dung Tuyết về cung, Gia Luật Ngạn lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, ông ta tưởng hắn sẽ vui mừng như điên, lập tức triệu kiến nữa chứ.

Quả nhiên là quân ân như nước, thánh ý khó dò.

Truyền kỳ về vị Đức Phi nương nương này, Tần Thụ ở trong cung đã nghe từ lâu. Nghe nói vì săn tuyết hồ tặng cho Gia Luật Ngạn lúc đó còn là Thái tử làm lễ vật, không may sẩy chân ngã xuống Oán giang. Gia Luật Ngạn phái người tìm một ngày một đêm, vẫn không chịu tin nàng đã gặp nạn, đích thân vẽ một bức chân dung của nàng, sai mười mấy họa sư ngày đêm phỏng theo vẽ mấy ngàn bức, dán khắp các thành trấn lớn nhỏ dọc bờ sông, vất vả tìm kiếm nhiều ngày cũng không chịu bỏ cuộc.

Không chỉ như vậy, sau khi Gia Luật Ngạn đăng cơ, lập tức phong nàng làm Đức Phi, sáng lập tiền lệ của Đại Châu, người không ở Hậu cung nhưng đã chiếm tước Phi và cung điện.

Ý Đức cung kia không chỉ tu sửa mới toanh, sau Tẩm điện còn đặc biệt xây một hồ tắm, mức độ xa hoa lộng lẫy cũng chỉ có Phụng Nghi cung của Hoàng Hậu mới bì kịp. Khiến Ngọc Hoàng hậu nổi lòng ghen tuông, nảy sinh tranh chấp với Gia Luật Ngạn.

Đến nay Đế Hậu vẫn còn chiến tranh lạnh.

Tần Thụ vạn lần không ngờ rằng, vị Đức Phi nương nương trông có vẻ như được Hoàng thượng thương yêu này, sau khi về cung lại bị lạnh nhạt như vậy.

Lẽ nào Tân đế làm tất cả những điều này chỉ cho thế nhân xem, để được tiếng thơm trọng tình trọng nghĩa? Nhưng vừa nghĩ ông ta lại cảm thấy không giống, ông ta từng chính mắt nhìn thấy Hoàng đế ngây ngốc nhìn chân dung Đức Phi suốt nửa canh giờ. Ánh mắt thâm tình đau đớn đó tuyệt đối không thể giả vờ được.

Tại sao người đến trước mặt rồi hắn lại tránh không gặp? Tần Thụ trăm lời không được giải đáp, chỉ biết rằng, sau này thái độ với Đức Phi nương nương này nặng nhẹ thế nào, thật sự là một vấn đề nan giải.

Nữ nhân trong Hậu cung này, chỉ cần Hoàng đế thích, cho dù chỉ là một cung nữ giặt y phục cũng không thể đắc tội, còn vị Đức Phi nương nương này, rốt cuộc có địa vị gì trong lòng Gia Luật Ngạn, Tần Thụ thật sự rất hoang mang.

Sau khi Mộ Dung Tuyết tắm rửa thay y phục xong thì thấp thỏm bất an chờ Gia Luật Ngạn triệu kiến, nhưng một canh giờ trôi qua cũng không thấy ai đến truyền gọi, nàng chờ mà lòng dạ rối bời, đứng ngồi không yên. Sợ gặp hắn, nhưng lại nóng lóng muốn gặp hắn. Tính mạng của phụ thân và Hứa Trạch đang nằm trong tay hắn, còn có Đinh Hương, Bội Lan, Bùi Giản có khi nào cũng bị liên lụy không?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Giai Âm nói: “Nương nương, nên dùng bữa rồi.”

“Ta không đói.” Mộ Dung Tuyết vốn không còn lòng dạ ăn uống, mòn mắt nhìn ra cửa cung.

Giai Âm vô cùng khó xử, ở bên cạnh dè dặt khuyên: “Hoàng thượng quốc sự bận rộn, có lẽ đến tối mới ghé thăm Nương nương, Nương nương ngựa xe vất vả nhiều ngày, vẫn nên dùng bữa trước, sau đó nghỉ ngơi dưỡng thần.”

Mộ Dung Tuyết tâm sự trùng trùng, làm sao nuốt nổi, nàng cho người dọn bữa trưa xuống, tiếp tục chờ đợi.

Chờ mãi đến khi trời tối, tới giờ cơm nàng cũng không chịu ăn.

Giai Âm cuống lên, nếu Đức Phi nương nương bị đói có mệnh hệ gì, làm sao nàng ta gánh nổi, trong lúc khẩn cấp liền phái một cung nữ tên Huệ nhi đi tìm Tần công công.

Tần Thụ cũng rất khó xử, vì chưa đoán được rốt cục Gia Luật Ngạn có thái độ gì với vị Đức Phi nương nương này, cả buổi không dám bẩm báo Gia Luật Ngạn. Hơn nữa Hoàng đế đang phê tấu chương, hắn cũng không dám tới quấy rầy.

Kéo dài mãi tới đêm khuya. Gia Luật Ngạn cần chính, lại vì chiến sự Tây Lương nên hầu như đêm nào hắn cũng xử lý chính sự ở Ngự thư phòng đến khuya, mỗi tối Ngự thiện phòng đều đúng giờ đưa thức ăn khuya đến.

Tần Thụ đón thức ăn khuya đưa đến thư án của Gia Luật Ngạn, lúc này mới tìm cơ hội, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay cả ngày Đức Phi nương nương không dùng bữa.”

Vừa dứt lời, hắn không dám thở mạnh.

Gia Luật Ngạn bưng thức ăn khuya, nhàn nhã ăn mấy miếng, lạnh lùng nói: “Ngươi đi nói với nàng, nếu nàng không ăn thì cha nàng cũng không có cơm ăn.”

~*~

Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, bắt cô em về trong chén rồi mi còn kiêu căng gì nữa?

Tiểu Ngạn: Nha đầu chết tiệt kia hai lần bỏ trốn với người khác, lão tử cũng là nam nhân mà, cũng có tôn nghiêm chứ.

Mẹ Kim: Mi lo mà dỗ dành cô em kia đi, coi chừng em í bỏ trốn lần thứ 3 đó.

Tiểu Ngạn: …..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play