Nàng vẫn yêu hắn. Vì hắn có thể không màng sống chết sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ, chẳng qua là giận hắn không yêu mình, muốn trốn tránh mà thôi. Lòng Gia Luật Ngạn dâng trào ý nghĩ này, tựa như có một làn hơi ấm lan khắp toàn thân, cuối cùng nàng cũng chịu quay đầu, nhiều ngày khổ sở giày vò dường như đã đi đến hồi kết, ngoài cửa sổ tuy vẫn là đông giá, nhưng lại ngửi thấy hương mai, ngửi thấy không khí mùa xuân.

Hắn không kìm được thò tay vào trong chăn, bóp lấy bàn chân ngọc thon thon của nàng, dường như làm vậy nàng sẽ không chạy trốn được nữa.

Mộ Dung Tuyết cả kinh, vô thức cong quắp ngón chân lại, hắn muốn làm gì đây?

Đôi tay ấm áp nóng hổi, trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, nhẹ nhàng nắm chân nàng, sau đó chầm chậm hướng lên trên, vết chai trong lòng bàn tay ma sát khiến da thịt nàng vừa ngứa vừa nhột, khiến toàn thân nàng trở nên căng thẳng.

Tay Gia Luật Ngạn đặt trên bắp chân nàng, thấy bộ dạng vẫn còn tiếp tục hướng lên, Mộ Dung Tuyết cuống quít ngăn cản, “Vết... vết thương của thiếp vẫn chưa khỏi, chàng đừng làm bừa.”

Gia Luật Ngạn phì cười: “Ta bấm huyệt cho nàng để nàng thư giãn thôi, nàng nghĩ đi đâu vậy.”

Mặt Mộ Dung Tuyết nóng lên, thầm nói, chàng sờ tới sờ lui như vậy, bảo sao người ta không nghĩ lệch.

“Sao người nàng lại căng lên vậy?” Ngón tay hắn chậm rãi nhưng mạnh mẽ ấn lên huyệt Tam lý, Huyết hải trên chân, ban đầu Mộ Dung Tuyết hơi căng thẳng, nhưng sau đó đích thực hắn chỉ xoa bóp, nàng dần dần thả lỏng, lực đạo dưới tay hắn không mạnh không nhẹ, vô cùng thoải mái.

Nàng cũng từng có một lần xoa bóp cho hắn như vậy, lúc đó có thế nào nàng cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Tất cả dường như đã thay đổi, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược, hắn đang lặp lại những chuyện nàng từng làm, cảm giác này khiến lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

Nếu hắn vẫn đối với nàng như trước đây thì tốt biết mấy, lạnh lùng điềm nhiên, không chút động lòng, vậy thì nàng sẽ quyết tuyệt rời đi, không hề mảy may do dự. Nhưng hắn lại trở thành như vậy, từng bước từng bước thay đổi theo chiều hướng lòng nàng hằng mong muốn, khiến nàng vô cùng bối rối, tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng nàng có hai con người đang giao chiến.

Một người nói, đồ ngốc này, cô đừng bao giờ bị dịu dàng nhất thời mê hoặc, quay đầu lại thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Một người khác nói, cô tưởng rời đi là sẽ hạnh phúc, cô tưởng cô còn có thể yêu một người như vậy nữa sao, cô tưởng cô sẽ may mắn, tìm được một người tâm đầu ý hợp như vậy nữa sao?

Một người nói, bây giờ hắn chỉ có Ngọc Sính Đình và Kiều Tuyết Y, sau này đăng cơ sẽ còn có nhiều nữ nhân liên miên không dứt, mỗi ba năm sẽ tuyển tú một lần, cô cứ chờ mà ghen chết trong cung đi.

Một người khác nói... thôi không nói nữa.

Nàng ngán ngẩm thở dài, đến khi hồi thần, phát hiện tay Gia Luật Ngạn đã dịch lên đùi trên. Trong phút chốc người nàng lại căng thẳng, vội vàng nói: “Chàng làm gì vậy?”

Gia Luật Ngạn cười nói: “Đùi trên cũng có huyệt vị mà.”

Đôi tay nàng không thể động đậy, chỉ có thể xoay người, lớn tiếng nói: “Không cần, thiếp không cần.” Nàng không mắc lừa đâu.

Gia Luật Ngạn đè nửa người trên người nàng, đè nàng không thể động đậy. Nàng đã quen thuộc với bộ dạng động tình của hắn từ lâu, nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn là biết sự tình không hay, nếu hắn cố đòi thì lúc này nàng cũng không sức phản kháng. Nhưng hắn vẫn nhịn lại, tay xoa xoa giữa hai chân nàng, khàn giọng nói: “A Tuyết, sinh cho ta một đứa con đi.”

Mộ Dung Tuyết khép chặt hai chân, xấu hổ cuống quít nói: “Chàng buông tay trước đã.”

Tay hắn lại tiến vào sâu hơn, dỗ dành nàng nói: “Nàng nói có được không trước đã.”

“Được.” Nàng bất lực chỉ đành đồng ý.

Hắn nghiêm túc nói: “Lần này không được phép nuốt lời.”

“Ừ.”

Lúc này hắn mới thỏa mãn buông tay.

Mộ Dung Tuyết lập tức điều chỉnh thành trạng thái vũ trang, quay đầu hướng vào trong giường nói: “Thiếp buồn ngủ, chàng đừng nói chuyện với thiếp, cũng đừng đụng vào thiếp.”

Bộ dạng như đại địch sắp đến của nàng còn căng thẳng hơn cả đêm tân hôn. Gia Luật Ngạn nhìn đường cong miên man trên người nàng, trong đầu toàn là cảnh tượng ôm nàng vào lòng mây mưa điên đảo, giày vò hắn đến sắp mất khống chế. Hắn đứng dậy, đi vài vòng quanh phòng mới dập tắt được dục hỏa trên người.

Lúc này trong Chiêu Dương vương phủ, Ngọc Sính Đình đứng ngồi không yên, vì hai đêm liên tiếp Gia Luật Ngạn đều không về Ẩn Đào các ngủ. Quan thị nói: “Tiểu thư đừng vội, Vương gia nhất định có việc gì quan trọng, thời gian này chẳng phải Hoàng thượng đang suy nghĩ chuyện dụng binh với Tây Lương sao? Có lẽ Vương gia bị Hoàng thượng phái đi công việc.”

Ngọc Sính Đình nói: “Vậy cũng không nên suốt đêm không về chứ.”

Chờ nửa canh giờ mà dài tựa cả năm, Mai Doanh bước vào nói: “Tiểu thư, Trần An về rồi.”

Một lát sau, một nam nhân chừng bốn mươi bước vào, chính là thân tín của Ngọc Quý Sơn, được Ngọc Sính Đình phái đi nghe ngóng tình hình.

Trần An bước tới thi lễ: “Tham kiến Vương phi.”

Ngọc Sính Đình nóng lòng nói: “Mau nói đi.”

“Hai ngày nay Vương gia đều ở lại trong phủ đệ của Tạ Trực.”

“Tạ Trực?” Ngọc Sính Đình nghe thấy cái tên này, bỗng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu.

Trần An nhắc nhở: “Thẩm Âu Tâm phu nhân của Tạ Trực là biểu muội của Vương gia.”

Ngọc Sính Đình bỗng hiểu ra, thì ra là hắn. Kỳ lạ, tại sao Gia Luật Ngạn lại ở Tạ gia?

Lúc này, Mai Doanh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, có lời không biết nô tỳ có nên nói không.”

“Ngươi nói đi.”

“Thời gian rồi nô tỳ trò chuyện với Trân Châu và Ngọc Hoàn, nghe nói lúc đầu vị Thẩm tiểu thư này từng ở trong Vương phủ hơn ba tháng, mãi đến trước khi xuất giá mới về Thẩm gia.”

“Thật sao?”

“Dạ, nô tỳ còn nghe nói, lúc đó có rất nhiều người tưởng rằng Vương gia có ý với vị biểu tiểu thư này. Nào ngờ sau đó lại gả cho một Du kị tướng quân thân phận thấp kém, hơn nữa còn là con trai nhũ mẫu của vị Thẩm tiểu thư này, thật khiến người ta kinh ngạc.”

Ngọc Sính Đình hình như cũng từng loáng thoáng nghe được chuyện này, nhưng lúc đó không để tâm. Vì nếu Thẩm Âu Tâm là người Gia Luật Ngạn thích, có thể trực tiếp phái người đến nhà đề thân, đường hoàng cưới về, hà tất phải Kim ốc tàng Kiều như vậy.

Người mà nàng ta vẫn canh cánh trong lòng là Mộ Dung Tuyết, không chỉ vì dung mạo của nàng, mà còn vì thân phận của nàng. Lúc đó Triệu Chân Nương đang đắc sủng, không phân cao thấp với Kiều Tuyết Y ở hậu cung, hơn nữa Triệu Chân Nương còn có Văn Xương công chúa, sau này lão Hoàng đế băng hà, Triệu Chân Nương có thể ở lại hậu cung thăng lên làm Thái phi, còn Kiều Tuyết Y phải đến Hồng Ân tự tu hành. Lúc đó Mộ Dung Tuyết liên thủ với Triệu Chân Nương, há chẳng phải nàng ta sẽ rơi vào thế hạ phong? Bởi vậy nàng ta vẫn luôn nhắc chuyện này trước mặt Kiều Tuyết Y, để Kiều Tuyết Y tiên hạ thủ vi cường[1], trừ khử Triệu Chân Nương hoặc Mộ Dung Tuyết.

[1. Ra tay trước để giành ưu thế.]

Đối với Thẩm Âu Tâm, nàng ta không hề để trong lòng, sau đó Thẩm Âu Tâm xuất giá, nàng ta càng cảm thấy giữa Thẩm Âu Tâm và Gia Luật Ngạn không có gì. Nhưng càng không đề phòng lại càng khiến người ta lơ là phòng bị.

Gia Luật Ngạn đang yên đang lành tại sao lại qua đêm ở Tạ gia hai ngày liên tiếp. Nàng ta trăm lời không được giải đáp.

Quan thị bên cạnh nói: “Tiểu thư, có khi nào Vương gia cho Thẩm tiểu thư gả cho Tạ Trực chỉ để che mắt không?”

Những lời còn lại bà ta không nói thẳng, nhưng Ngọc Sính Đình hiểu ý bà ta, chắc là nói Gia Luật Ngạn và Thẩm Âu Tâm có tư tình, gả Thẩm Âu Tâm đi chẳng qua chỉ là Minh tu sạn đạo, ám độ Tràn Thương[2].

[2. Công khai cho sửa chữa sạn đạo, nhưng bí mật tiến quân theo đường Trần Thương.]

Nhưng Ngọc Sính Đình cảm thấy khả năng này không lớn lắm. Rõ ràng có đường quang minh chính đại có thể tu thành chánh quả, không cần thiết phải lén lút như vậy.

Hơn nữa Gia Luật Ngạn bất luận thế nào cũng không đến mức ở ngay Tạ gia, làm ra những chuyện mờ ám với Thẩm Âu Tâm trước mặt Tạ Trực.

Lúc này, Trần An lại nói: “Hôm nay Chiêu Dương vương còn bao hai đào hát Côn khúc mới nổi của Tiêu Tương quán, đưa đến Tạ phủ.”

Ngọc Sính Đình nhíu mày, “Đào hát mới nổi?”

“Dạ, tên Bích Vân Bích Nguyệt, là một đôi tỷ muội.”

Ngọc Sính Đình bỗng hiểu ra, xem ra Gia Luật Ngạn đến Tạ gia là vì hai nữ nhân này. Lửa ghen bùng cháy, nàng ta ném lò sưởi trong tay xuống đất đánh “bốp” một tiếng, suýt chút đập vào chân Trần An.

Mai Doanh nói: “Mới vừa tân hôn đã làm ra những chuyện như vậy, bảo mặt mũi tiểu thư để đâu? Nếu Vương gia thích hai con hát kia thì cứ mang về phủ là được, hà tất nuôi bên ngoài, làm như là tiểu thư không dung được ai vậy.”

Quan thị thấy sắc mặt Ngọc Sính Đình sa sầm như sắp đổ mưa, vội nói: “Có lẽ Vương gia sợ tiểu thư không vui.”

Ngọc Sính Đình nghiêm giọng nói: “Trần An, phái ám vệ trong phủ theo dõi động tĩnh của Vương gia, một khi có chuyện lập tức kêu Mai Doanh đến báo cho ta.”

“Dạ.” Trần An cáo lui, rời khỏi Ẩn Đào các.

Mai Doanh rót cho Ngọc Sính Đình một ly Thiết quan âm, “Tiểu thư uống ly trà cho nguôi giận.”

“Không ngờ chàng lại hoang đường như vậy.”

Ngọc Sính Đình vung tay đánh đổ ly trà, giận đến toàn thân run rẩy, lúc nãy có mặt Trần An nàng ta không tiện phát tác, nhịn đến tim cũng đau.

Quan thị nói: “Tiểu thư bớt giận, hà tất giận dữ vì hai con hát, Vương gia xưa nay lạnh lùng, trước đây có nữ nhân đưa đến Vương phủ cũng chưa từng ở quá ba ngày. Chẳng qua Vương gia ham mới mẻ thôi, ngài ấy giấu tiểu thư rõ ràng trong lòng để tâm đến tiểu thư, sợ tiểu thư biết sẽ giận.”

Mai Doanh nói: “Nếu ngài ấy để tâm đến tiểu thư sao lại đi tìm con hát.”

Ngọc Sính Đình vốn đang nóng lòng, bị mấy câu của Mai Doanh khiêu khích nên càng tức giận hơn.

Quan thị thấy vậy, đưa tay tát Mai Doanh một cái, mắng: “Đồ nhiều chuyện không biết tốt xấu, chuyện của chủ nhân há để ngươi khích bác ly gián?”

Mai Doanh ôm mặt, uất ức không dám lên tiếng.

Quan thị mắng: “Còn nhiều chuyện sinh sự nữa thì xem ta có đưa ngươi đến trước mặt lão phu nhân để dạy dỗ không.”

Mai Doanh cúi đầu hu hu mấy tiếng: “Nô tỳ cũng là bất bình thay tiểu thư thôi.”

“Im miệng, cút ra ngoài.”

Quan thị đuổi Mai Doanh ra ngoài, lúc này mới thở dài nói: “Tiểu thư đừng giận mà sinh bệnh. Nhà Vương hầu có ai không tam thê tứ thiếp, cho dù là lão gia trong phủ cũng có bốn di nương. Tiểu thư phải nghĩ thoáng, những thứ bên ngoài chẳng qua chỉ là mây khói, nữ chủ nhân của Vương phủ này chỉ có một mình tiểu thư, sau này mẫu nghi thiên hạ cũng chỉ có cô thôi.”

Ngọc Sính Đình nghiến răng nói: “Ta biết, nhưng dù sao chàng cũng phải nể mặt ta vài phần chứ, mới tân hôn có mấy ngày thôi mà.”

“Tiểu thư chỉ là suy đoán, chưa chắc Vương gia vì hai con hát kia mới ở lại Tạ gia, vẫn nên tra rõ rồi tính tiếp.”

“Còn cần phải tra nữa sao?”

“Cho dù là thật, tiểu thư cũng chỉ vờ như không biết, nam nhân mà, có ai không lăng nhăng bay bướm, nếu thật lòng chỉ khổ bản thân thôi. Gả cho Đế vương thì địa vị mới là quan trọng nhất.”

Ngọc Sính Đình tức tối nói: “Không sai, địa vị mới là quan trọng nhất.”

“Cho dù trong lòng tiểu thư có giận, cũng không thể trở mặt với Vương gia, chỉ coi như không biết gì cả, dỗ dành ngài ấy vui, sớm ngày sinh con trai là vạn sự đại cát, xử lý những nữ nhân kia chẳng phải chỉ cần một cái búng tay thôi sao.”

Ngọc Sính Đình suy nghĩ rồi nói: “Không được, chuyện này ta không thể ngồi yên làm ngơ, một là truyền ra ta sẽ mất hết mặt mũi, hai là lỡ như nữ nhân bên ngoài sinh con trước, sẽ là hậu hoạn sau này. Ngày mai ta muốn đến Tạ phủ một chuyến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play