Mộ Dung Tuyết đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Nếu là trước đây, nàng nghe thấy câu này sẽ hân hoan điên cuồng dường nào. Nhưng bây giờ nàng chỉ có cảm giác vật đổi sao dời.

Nàng nén lại tâm trạng muốn khóc, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào như sóng bể, lúc này mới nói với Gia Luật Ngạn: “Chàng đã từng cứu thiếp, bởi vậy tất cả những chuyện hôm nay chỉ coi như thiếp trả lại ân tình cho chàng, chàng không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần cảm thấy có trách nhiệm, càng không nên...” Nàng kiềm chế không nói tiếp, cảm thấy nếu nói ra câu sau, Gia Luật Ngạn xưa nay tâm cao khí ngạo có thể sẽ không chịu nổi.

“Càng không nên thế nào?” Dưới ánh đèn, trong đôi mắt hắn như có ánh sao lấp lánh, khiến nàng càng không nỡ nói ra.

Hắn lại truy hỏi một lần, nàng chỉ đành nói: “Càng không nên tự mình đa tình, tưởng thiếp đối với chàng vẫn nhớ mãi không quên.”

Hắn nhíu mày, ánh mắt lập tức tối đi.

Mộ Dung Tuyết áy náy nói: “Không phải thiếp cố ý muốn làm tổn thương tự tôn của chàng, thiếp chỉ là...”

Đây là lần đầu tiên Gia Luật Ngạn nếm trải mùi vị bị tổn thương lòng tự tôn, cứ như hai tay dâng tim mình cho đối phương, nhưng đối phương lại tùy tiện vứt đi, ném vào trong cát bụi. Khoảnh khắc này hắn mới biết nàng kiên cường dường nào, đã từng nhặt lại trái tim từ trong cát bụi, lau chùi sạch sẽ, trao lại cho hắn thế nào, rồi lại bị hắn ném vào cát bụi thế nào. Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhưng nàng vẫn kiên trì bền bỉ.

Hắn rất muốn thời gian đảo ngược, để có thể đổi sự vô tâm ban đầu thành trân trọng.

Mộ Dung Tuyết không muốn làm tổn thương tự tôn của hắn, nhưng rất sợ hắn tưởng nàng đối với hắn vẫn chưa dứt tình xưa, như vậy hắn sẽ quyết không thả nàng rời khỏi Kinh thành.

“Thiếp muốn về Giang Nam.”

Gia Luật Ngạn dịu giọng nói: “Nếu nàng muốn về Giang Nam cũng chờ tất cả ổn định lại rồi hẵng tính. Lúc đó ta sẽ tìm cơ hội đưa nàng về thăm thú, nhưng bây giờ nàng phải yên tâm dưỡng thương.”

Mộ Dung Tuyết nghĩ với hoàn cảnh trước mắt của mình, có tranh biện với hắn cũng vô ích, vẫn là dưỡng thương cho khỏi rồi tính sau.

Nàng nhìn bốn phía hỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là nơi ở của Thẩm Âu Tâm và Tạ Trực. Nàng yên tâm, ở đây rất an toàn. Lúc ta không có đây Âu Tâm sẽ trò chuyện giải khuây với nàng, nếu nàng cần gì chỉ cần bảo muội ấy làm.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe là nhà Thẩm Âu Tâm, lập tức lộ ra vài phần mừng rỡ.

Gia Luật Ngạn thấy mắt nàng sáng lấp lánh, biết ngay trong lòng nàng đang có ý định gì, hắn vuốt tóc nàng nói: “Muội ấy hứa với ta nhất định sẽ trông coi nàng, tuyệt đối không để nàng rời khỏi hoa viên một bước.”

Đốm lửa nhỏ trong mắt Mộ Dung Tuyết lập tức tắt lụi. Gia Luật Ngạn làm vậy, tuy nói là có ý tốt muốn bảo vệ, nhưng đối với nàng thì mất đi tự do còn đau khổ hơn là chết.

Nàng tức tối nhìn tay mình, bộc lộ bất mãn trong lòng: “Ai băng mà xấu quá vậy, hệt như một đống phân.”

Gia Luật Ngạn dịu dàng tình cảm nhìn nàng: “Ta băng đó.”

Sau một thoáng ngẩn ngơ, Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra biểu hiện vô cùng không tin tưởng, bĩu môi nói: “Chàng biết sao?”

Gia Luật Ngạn lại một lần nữa bị đả kích lòng tự tôn, cười cười nói: “Nàng yên tâm, ta đã dùng Đoạn ngọc cao tốt nhất rồi, trừ ngón út ra tất cả đều không sao.”

“Ngón út làm sao?”

Gia Luật Ngạn khựng lại rồi nói: “Sau này có thể sẽ không duỗi thẳng ra được.”

“Cái gì?” Mộ Dung Tuyết lập tức biến sắc, từ trong mắt lăn ra hai giọt nước vừa to vừa tròn, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Gia Luật Ngạn không quen mắt nhất chính là thấy nàng khóc, tay chân hắn lập tức hoảng loạn, an ủi nói: “Chỉ là có thể, có thể thôi.”

“Vậy chẳng phải sau này thiếp sẽ trở thành tàn phế sao?”

“Làm sao vậy được, chỉ là ngón út thôi, không sao đâu.”

Mộ Dung Tuyết nước mắt lưng tròng nói: “Sao lại không sao, ngón út của thiếp xinh xắn đáng yêu nhất mà, chàng chẳng hiểu gì cả.”

Gia Luật Ngạn vừa đau lòng vừa buồn cười, bỗng nhớ lại trước đây, nàng lội nước trốn vào ruộng cải dầu khiến giày ướt hết, lúc trở về vừa nhìn thấy chân mình ngâm nước nhăn nheo liền đau lòng khóc thật to. Hình như chính vào khoảnh khắc đó hắn đã động lòng với nàng rồi. Hay có lẽ là sớm hơn nữa chăng?

“Biểu ca.” Bên ngoài vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Gia Luật Ngạn đứng dậy ra ngoài, Mộ Dung Tuyết nghe thấy bên ngoài có tiếng trò chuyện.

“Tẩu tẩu tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.”

“Muội mang cháo tổ yến tới cho tẩu tẩu.”

Thẩm Âu Tâm bước vào phòng. Mộ Dung Tuyết dựa vào đầu giường, mỉm cười với Thẩm Âu Tâm.

Thẩm Âu Tâm thấy tay nàng, mắt lập tức đỏ lên. “Tẩu tẩu chịu khổ rồi, ăn chút cháo này trước đi. Tẩu còn muốn ăn gì muội sẽ cho người làm ngay.”

Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, “Ta ăn không vào.” Tay đau đến ngứa ngáy tâm can, vốn không màng ăn uống.

Thẩm Âu Tâm ân cần nói: “Ăn không vào cũng phải ăn một chút, gần đây tẩu tẩu ốm đi nhiều rồi.”

Gia Luật Ngạn đón lấy chén sứ trong tay Thẩm Âu Tâm, nói với nàng: “Muội về đi, chút nữa cho người đun nước nóng mang đến đây.”

“Được, muội lập tức dặn dò hạ nhân. Biểu ca có việc gì cứ dặn dò Sảnh nhi, nó ở ngoài cửa đó.” Thẩm Âu Tâm ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Gia Luật Ngạn ngồi bên giường, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết dẩu môi không chịu ăn. “Thiếp thật sự ăn không vào, tay đau quá.”

Gia Luật Ngạn đặt muỗng trên môi nàng, dỗ dành nói: “Miễn cưỡng ăn một chút đi, ngoan.”

Mộ Dung Tuyết bị từ “Ngoan” này làm kinh ngạc không nói nên lời, nàng nghi ngờ rằng mình đã bị ảo giác, những lời buồn nôn như vậy sao hắn lại chịu nói được, chẳng phải xưa nay đều khinh bỉ hừ mũi đó sao?

Thấy nàng không mở miệng, hắn như cười như không hỏi: “Muốn ta dùng miệng đút nàng sao?”

Mộ Dung Tuyết càng kinh ngạc hơn, đêm nay rốt cuộc Gia Luật Ngạn bị làm sao vậy, hoàn toàn không giống phong cách của hắn. Thấy có vẻ như không ăn là không được, Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành miễn cưỡng nuốt một miếng. Không ngờ cháo tổ yến vẫn còn rất nóng, nàng bị bỏng thè lưỡi ra thổi.

Gia Luật Ngạn vội hỏi: “Bỏng rồi sao?”

Mộ Dung Tuyết nghẹn lời nhìn hắn, thở dài nói: “Gọi Sảnh nhi vào đi.” Hắn đâu biết hầu hạ người khác chứ.

Gia Luật Ngạn múc muỗng thứ hai, đặt trên môi cẩn thận thổi thổi, rồi lại nếm thử, lúc này mới đưa đến bên miệng Mộ Dung Tuyết. Muỗng này đích thực không nóng, độ ấm vừa phải, có điều từng bị hắn chạm môi vào, lúc nàng nuốt xuống lòng cảm thấy hơi kỳ quái.

“Thiếp không ăn đâu.”

“Ăn hết đi.” Hắn không cho phân bua múc thêm một muỗng, nhìn cái miệng nhỏ hồng hồng nuốt từng ngụm cháo, hắn bỗng cảm thấy đút nàng ăn là một chuyện vô cùng thoải mái.

Hắn bắt đầu lý giải cảm giác lúc trước nàng phí bao tâm tư nấu nướng, chính mắt nhìn thấy hắn ăn.

Mộ Dung Tuyết bị ép ăn hết một chén cháo.

Gia Luật Ngạn vừa ý đặt chén xuống, lau miệng cho nàng, ngón tay thừa cơ quyến luyến trên môi nàng mấy lần.

Mộ Dung Tuyết rất bối rối, chỉ có thể quay đầu tránh đi, nhưng bây giờ thật sự tay trói gà không chặt, có cảm giác trở thành cá thịt mặc người chém chặt.

Một lúc sau, bộc phụ mang nước nóng đến, Sảnh nhi thử nước, định hầu hạ Mộ Dung Tuyết rửa mặt.

Gia Luật Ngạn nói: “Lui ra đi.”

Hắn tự tay vắt khăn đem đến, Mộ Dung Tuyết vừa thấy bộ dạng định đích thân lau mặt cho mình của hắn, lập tức kinh hoàng thất sắc kêu lên: “Kêu Sảnh nhi làm đi.”

Hắn không cho phân bua, đi đến trước mặt nàng, bóp cằm nàng như lúc trước. Hắn dùng khăn tỉ mỉ lau mặt nàng, sau đó còn thừa cơ véo má nàng mấy cái, hài lòng thỏa dạ thực hiện được tâm nguyện bao nhiêu ngày nay.

Đặt khăn xuống, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, nàng muốn thoa phấn thơm không?”

Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không, không.”

Gia Luật Ngạn đi đến trước mặt nàng, cúi người cởi vớ cho nàng, cầm chân nàng đặt vào lòng.

Hắn định rửa chân cho nàng đó sao?

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến mức suýt chút đạp đổ chậu nước.

Nàng vừa đá chân vừa kêu lên: “Mau gọi Sảnh nhi vào đây.”

Gia Luật Ngạn cúi đầu vờ như không nghe thấy, ấn chân nàng vào chậu nước, vốc nước chậm rãi xoa bóp bàn chân, ngón chân và bắp chân nàng.

Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa bối rối, lúc ân ái tiêu hồn trên giường hắn cũng chưa từng vuốt ve bàn chân và bắp chân nàng như vậy, hắn luôn không chờ được mà trực tiếp hung hăng đi thẳng vào chủ đề. Có những lúc nàng rất muốn được hắn ôm ấp vuốt ve, nhưng điều hắn muốn dường như chỉ có chuyện đó. Nàng từng vì vậy mà thất vọng trăn trở, tưởng rằng có lẽ nam nhân đều như vậy, không ngờ hắn cũng có những lúc dịu dàng thế này. Thì ra không phải là không biết, mà chỉ là không muốn.

Hắn cúi đầu tựa trên gối nàng, nàng lặng lẽ nhìn nhìn đôi mày rậm, sống mũi cao cao, lòng cuồn cuộn xoay vần, cảm xúc phập phồng. Nàng nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có một ngày như vậy, chỉ đáng tiếc ngày này đến quá muộn.

Vào lúc này, trong đêm khuya tĩnh lặng truyền đến tiếng canh báo giờ Tý, phá tan ảo mộng, kéo tâm tư nàng trở về hiện thực.

Nàng nhớ lại thân phận của hắn, nhớ lại trong Vương phủ vẫn còn một nữ nhân đang chờ hắn, tia xúc động trong lòng lập tức hoàn toàn tan biến.

“Trời tối vậy rồi Vương gia mau quay về đi, có chuyện gì thiếp sẽ gọi Sảnh nhi.”

“Quay về?” Gia Luật Ngạn hỏi ngược lại, đôi môi mím chặt chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt như có xoáy nước chảy xiết.

Lẽ nào nói sai rồi sao? Mộ Dung Tuyết tiếp tục nói: “Trễ vậy rồi chàng không về phủ Vương phi sẽ mong.”

Gia Luật Ngạn nghiến răng, sắc mặt sa sầm như sắp đổ mưa.

Mộ Dung Tuyết chỉ đành không nói nữa, nhưng trên gương mặt nhỏ đã ra vẻ tiễn khách rất rõ ràng.

Gia Luật Ngạn cứ đôi chốc lại nhìn nàng, nhớ lại mình cũng đã từng đối xử với nàng như vậy, từng đuổi nàng ra khỏi Ẩn Đào các, vậy lúc đó nàng đau lòng tuyệt vọng dường nào? Hắn càng lĩnh hội được mùi vị ngày đó thì càng cảm khái sự dũng cảm của nàng hơn. Càng thất bại càng dũng cảm, thành tâm thành ý đối với hắn như nàng, trên thế gian này sẽ không có người thứ hai, làm sao hắn có thể bỏ lỡ?

Hắn ôm nàng đặt lên giường, giúp nàng cởi áo ngoài, đắp chăn lên, sau đó quay người rời đi.

Mộ Dung Tuyết thở phào, tưởng hắn muốn đi, nào ngờ hắn chỉ đi thổi đèn, sau đó quay người cởi y phục nằm vào trong chăn.

Mộ Dung Tuyết cuống quít định ngồi dậy, nhưng tay lại không thể dùng sức, Gia Luật Ngạn ấn nàng xuống: “Đừng động đậy.”

Mộ Dung Tuyết cuống quít nói: “Chàng không thể ngủ ở đây.”

“Ta đương nhiên có thể.” Hắn không cho phân bua, “Nàng vì ta mà bị thương, sao ta có thể bỏ đi không lo.”

“Ở đây có người hầu hạ, không cần đến chàng.”

“Ta bằng lòng.”

Mộ Dung Tuyết thật sự phiền não với đôi tay không thể động đậy của mình, khiến nàng phải rơi vào cảnh quẫn bách này. Đánh cũng không lại, đuổi cũng không đi. Nàng hậm hực xoay người vào trong, không chịu nói chuyện với hắn, chỉ để lại cho hắn một tấm lưng.

Hán ôm lấy nàng từ sau lưng, muốn quay người nàng lại, nhưng nàng quật cường không chịu.

Hắn thở dài, nhớ lại trước đây mình cũng từng như vậy, chỉ quay lưng vào nàng mà ngủ.

Quả nhiên thiện ác đều có báo ứng, đến lượt mình rơi vào cảnh này, hắn cảm thấy bất luận nàng có đối với mình thế nào cũng phải thôi. Điều hắn có thể làm là bù đắp và vãn hồi.

Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, thân thể rất mệt, nhưng tay đau đến mức không thể đi vào giấc ngủ. Hơn nữa sau lưng là thân thể ấm áp, là hơi thở quen thuộc của hắn. Đã lâu nàng không ngủ cùng hắn, lúc này rất không quen, nàng cố gắng thu mình vào trong, cách xa hắn một chút.

Nhưng hắn lại sáp vào, còn đặt tay trên eo nàng.

Nàng lập tức căng thẳng, trầm giọng nói: “Chàng đừng đụng vào thiếp.”

Sau lưng một hồi im lặng, một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta nhớ nàng lắm. Nàng quay lại nhìn ta đi, được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play