Thì ra hắn thật sự thích nàng. Thì ra không phải nàng tệ hại như Gia Luật Ngạn nói, vừa ngốc lại vừa mặt dày, không được ai yêu. Mộ Dung Tuyết đã quá lâu không được khích lệ và khẳng định, lòng bỗng dâng trào hơi ấm, cả mũi cũng cay cay. Vẫn còn có một nam nhân tốt như Hứa Trạch, bất chấp thân phận đã từng xuất giá của nàng mà thích nàng, không lý nào nàng lại không vui mừng hạnh phúc. Nhưng giờ không phải là lúc nàng tìm kiếm hạnh phúc, thái độ của Gia Luật Ngạn khiến nàng cảm thấy, chỉ cần mình hơi bất cẩn thì sẽ liên lụy đến Hứa Trạch.
Nàng ngước lên nhìn Hứa Trạch: “Huynh không thể thích tôi.”
Câu trả lời của Mộ Dung Tuyết khiến Hứa Trạch ngẩn ra, nàng nói rất nghiêm túc, không nũng nịu như các nữ nhân khác, biểu hiện nghiêm túc này khiến Hứa Trạch trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch một lúc mới dám hỏi: “Tại sao?”
“Vì tuy đã hòa ly nhưng Chiêu Dương vương lại không chịu thả tôi đi, nếu huynh quá gần gũi với tôi sẽ bị liên lụy.”
Thì ra là vậy, Hứa Trạch thở phào, nghiêm túc nói: “Vậy nàng quá xem thường gan dạ của ta rồi.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Tôi không xem thường huynh, chỉ không muốn lấy oán báo ơn liên lụy đến huynh thôi.”
Hứa Trạch cười: “Nàng cứ liên lụy đến ta đi.”
Mộ Dung Tuyết vốn đang nghiêm túc, nhưng nghe hắn nói lại buồn cười. Hắn là một người tốt, cảnh ngộ đã thê thảm lắm rồi, nàng chỉ có thể coi hắn là bạn bè và đối tác, không thể chuốc phiền phức cho hắn. Mộ Dung Tuyết chuyển chủ đề, cùng hắn thương nghị chuyện quán ăn, cuối cùng hai người chia việc, Hứa Trạch phụ trách tìm người chuẩn bị bàn ghế bếp núc, nàng phụ trách chuẩn bị thực đơn.
Rất nhanh Mộ Dung Lân đã nấu cơm xong, Đinh Hương, Bội Lan bưng chén to chén nhỏ lên, món nào cũng hương thơm ngào ngạt.
Hứa Trạch chưa bao giờ được ăn bữa cơm phong phú ngon miệng đến vậy, cả buổi tối không ngớt lời khen. Hắn không hề phóng đại sự thật, cố ý lấy lòng họ, mà thực sự là cảm thấy món ăn của Mộ Dung gia quá ngon. Hắn khác với Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, sơn hào hải vị đã quen, còn Hứa Trạch từ nhỏ đã tu hành, bởi vậy ăn được những món ngon và đẹp đẽ phong phú này thì cảm thấy đây là hương vị tuyệt mỹ nhất thế gian.
Mộ Dung Tuyết thầm cảm thán sự khác nhau giữa hắn và Gia Luật Ngạn. Hứa Trạch chưa bao giờ kiệm lời khen ngợi nàng, còn Gia Luật Ngạn chỉ dùng một câu “Cũng tạm” để xua đuổi nàng. Trái tim hoang vu đã lâu, vì lời khen thật lòng của Hứa Trạch khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng sống trong hầm băng quá lâu, chỉ một chút nắng xuân thôi cũng đáng quý đến vậy.
Ăn cơm xong, Mộ Dung Tuyết vịn tay phụ thân, cùng đưa Hứa Trạch ra cửa. Nàng lo lại xuất hiện tình cảnh như tối qua. Sau khi Hứa Trạch đi, nàng lập tức đóng cửa cài then, giống như bên ngoài cửa có trộm. Gia Luật Ngạn nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trong lòng lại lốp bốp nhảy nhót, cảm giác đột nhiên từ ý trung nhân trở thành hái hoa tặc này thật khiến hắn phát điên, nhưng lại không thể làm gì nàng.
Mấy ngày sau đó, Hứa Trạch bận rộn chuyện quán ăn nên không đến Mộ Dung gia, điều này khiến Gia Luật Ngạn thầm nhẹ nhõm, nhưng nghe nói Mộ Dung Tuyết đi sớm về khuya, hắn lại cảm thấy kỳ quái, liền phái Trương Long đi nghe ngóng xem có chuyện gì.
“Mở quán ăn?” Chiếc bút trong tay Gia Luật Ngạn lại rơi xuống thư án.
“Dạ. Đã trang trí cửa tiệm xong rồi, tên là Độc Nhất Vị.”
Độc Nhất Vị.
Gia Luật Ngạn chậm rãi ngồi xuống, nàng đặt tên như vậy là muốn kỷ niệm lần đầu họ gặp nhau sao?
Hắn vẫn nhớ ánh mắt kinh ngạc của nàng, lần đầu nhìn thấy hắn trong Nhất Vị tửu lâu.
Hắn ghét nhất là nữ nhân ngấp nghé mỹ sắc của hắn, bởi vậy đã đáp lại tiểu nha đầu nông cạn này một ánh mắt khinh bỉ lạnh băng băng. Tiếp đó hắn càng khinh bỉ hơn, không ngờ nàng lại bỏ trốn cùng nam nhân, quả nhiên là một nha đầu hoang dã quê mùa, không biết quy tắc lại còn mặt dày.
Nhưng sao hắn lại chết trong tay nha đầu hoang dã này chứ? Thật thua chẳng tâm phục khẩu phục chút nào.
“Chuẩn bị xe.”
Trương Long vừa nghe là biết ngay Vương gia lại đến Mộ Dung gia. Lần này không chỉ đứng ngoài một lúc như trước, Gia Luật Ngạn bước thẳng đến gõ cửa, hiển nhiên mang dáng vẻ dấy binh hỏi tội, Trương Long chờ trước cửa âm thầm cầu phúc cho Mộ Dung phu nhân.
Đinh Hương mở cửa thấy là Gia Luật Ngạn, nàng ta giật thót, vội cúi người hành lễ: “Vương gia vạn phúc.”
“Ta muốn gặp Phu nhân.”
“Để nô tỳ thông báo một tiếng.”
“Không cần đâu.” Gia Luật Ngạn bước thẳng vào trong, chân dài bước lại lớn, chẳng mấy chốc đã đến dưới hiên.
Đinh Hương theo phía sau vội nói: “Tiểu thư, Vương gia đến rồi.”
Mộ Dung Tuyết đang viết thực đơn trong nhà, tay run lên, đầu bút rơi xuống một giọt mực to. Còn chưa chờ nàng chuẩn bị tâm lý, rèm đã bị vén lên, Gia Luật Ngạn đã bước vào trong phòng, ánh đèn bị thân hình cao lớn của hắn chắn lại khiến trong phòng bỗng tối đi, Mộ Dung Tuyết dường như có cảm giác mây đen bao phủ.
Hắn mà đến chắc sẽ không có chuyện gì tốt lành rồi.
Mộ Dung Tuyết vô thức nhíu mày: “Vương gia có gì căn dặn?”
Giọng điệu không hoan nghênh này của nàng khiến lòng Gia Luật Ngạn rất khó chịu, dường như nàng không hề muốn gặp hắn, hắn tức tối nói: “Nghe nói nàng sắp mở quán ăn.”
Mộ Dung Tuyết kích động nói: “Nếu chàng sợ thiếp làm mất mặt thì hãy cho thiếp đi, thiếp tìm một nơi không ai quen biết, không ai biết thân phận của thiếp, vậy được rồi chứ gì.”
Vừa nghe nàng nói muốn rời đi, hắn lại hơi mất khống chế, buột miệng nói: “Nàng rời khỏi Kinh thành, để cùng tên Hứa Trạch kia chắp cánh tung bay sao?”
“Chàng nói bậy, thiếp không có.” Mộ Dung Tuyết giận đến mức mặt đỏ bừng.
Gia Luật Ngạn vừa thấy nàng giận, giọng điệu lập tức mềm lại: “Nàng quay về đi, chúng ta vẫn như trước kia, ta sẽ đối xử tốt với nàng, nàng muốn sao cũng được.”
Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ này để dỗ dành nàng, nếu như là lúc trước, nàng sẽ vui đến ngất đi, nhưng bây giờ nàng lại như không nghe được, nghe như không biết, kiên định đáp lại hắn một chữ “Không”.
Hắn nhẫn nại nói: “Nếu nàng thiếu tiền thì ta cho nàng là được rồi, hà tất mở quán ăn lao tâm lao lực.”
Nàng không hề cảm kích, lạnh lùng nói: “Thiếp không thiếu tiền, thiếp muốn gì chàng cũng không hiểu.”
Gia Luật Ngạn nổi giận, vì trong lời nàng dường như đang nói, người hiểu nàng là Hứa Trạch.
“Nàng không thể mở tiệm cùng hắn, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?”
Nói đến cùng vẫn là sợ mất mặt, Mộ Dung Tuyết tức tối nói: “Phải, tiệm này thiếp mở cùng Hứa Trạch, chàng có biết vì sao không? Vì Hứa Trạch vừa khéo là chủ nhân của chiếc giường ngà voi ở Mai quán. Chàng ép thiếp trả tiền, bởi vậy thiếp mới tìm được huynh ấy nhờ huynh ấy giúp đỡ. Huynh ấy ủng hộ thiếp mở tiệm kiếm tiền trả cho chàng. Huynh ấy tin tưởng năng lực của thiếp, không như chàng, chỉ nghĩ đến thể diện của chàng, chưa bao giờ nghĩ xem thiếp muốn gì. Hôm đó, chàng rời Kinh, thiếp đứng trên tửu lâu tiễn chàng, bên dưới có bao nhiêu người nhìn thiếp cười thiếp, tưởng thiếp là kẻ điên, nhưng thiếp không hề cảm thấy mất mặt. Vì trong lòng thiếp, chàng còn quan trọng hơn thể diện rất nhiều, nhưng chàng lại vì thể diện mà luôn làm khó thiếp, cho dù thiếp đã rời khỏi Vương phủ vẫn bị danh nghĩa Chiêu Dương vương Trắc phi khóa chặt, không được tự do.”
Nói đến chỗ uất ức, Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã, “Gia Luật Ngạn, tuy đã hòa ly nhưng thiếp chưa bao giờ hận chàng, tất cả những gì thiếp trao cho chàng đều không oán không hối, cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ chàng làm như vậy là đang ép thiếp ghét chàng, hận chàng.”
Gia Luật Ngạn nhìn gương mặt tức giận uất ức của nàng, lòng cuồn cuộn phong ba, hắn không hề ý thức được rằng hắn đang ép nàng hận mình. Hắn chỉ muốn nàng quay về mà thôi.
Mộ Dung Tuyết chùi nước mắt, không nhìn hắn nữa, tự mình ngồi xuống tiếp tục viết thực đơn, nhưng ngón tay đang run rẩy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Gia Luật Ngạn đứng trước mặt nàng, nhìn rèm mi ươn ướt của nàng, còn có đôi môi đào mím chặt, hắn im lặng trong chốc lát, rồi đưa tay rút chiếc bút trong tay nàng nói: “Chữ xấu như vậy bảo người ta làm sao ăn nổi.”
“Không cần chàng lo.” Mộ Dung Tuyết giận dỗi không nhìn hắn, bực bội quay đi. Sau lưng một hồi lâu cũng không có động tĩnh, nàng quay lại nhìn, không ngờ hắn đang viết thực đơn cho nàng. Nàng thật sự không thể nào tin được.
Hắn cầm bút viết như Rồng bay Phượng múa, chữ viết ra đích thực đẹp hơn nàng gấp trăm ngàn lần.
Hắn nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Nếu nàng đồng ý với ta hai điều kiện, thì ta sẽ cho nàng mở tiệm.”
“Điều kiện gì?”
“Một là với bên ngoài chỉ có thể nói Hứa Trạch là chủ nhân duy nhất của cửa tiệm này. Hai là nàng không được đích thân xuống bếp.”
Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn chịu đồng ý, lập tức nói: “Được, chàng nói phải giữ lời.”
Hắn hừ một tiếng: “Xưa nay ta luôn giữ lời, không như nàng.”
“Nàng nói bảo đảm ngày tháng sau này sẽ ngọt hơn mật. Nàng còn nói nếu ta muốn có con, nàng sẽ lập tức sinh cho ta. Nhưng nàng chỉ là kẻ bịp bợm thôi.”
Mộ Dung Tuyết rầu rĩ nói: “Thiếp đâu có gạt chàng, lúc đó đích thực là thiếp nói thật lòng mà.” Tuy nửa đường gãy gánh, nhưng thật sự nàng đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Gia Luật Ngạn hậm hực nói: “Vậy thì đã sao, nay chẳng phải nàng vẫn trở mặt đó thôi.” Sinh con gì chứ, hôn cũng chẳng cho nữa.
“Nếu chàng muốn có con, thì rất nhanh Ngọc tiểu thư sẽ sinh cho chàng thôi.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn sầm xuống, quay người vén rèm bước ra ngoài.
Lòng Mộ Dung Tuyết hụt hẫng trong chốc lát, cầm tờ thực đơn hắn viết, cuối cùng cảm thấy phiền muộn trong lòng bao lâu nay cũng tan hết.
Sáng sớm hôm sau, Mộc quản gia đưa hai nam nhân bốn mươi năm mươi tuổi đến gặp Mộ Dung Tuyết.
“Phu nhân, đây là đầu bếp trong phủ, Vương gia nói sau này để ở tiệm của Hứa công tử, Hứa công tử không cần tốn tiền.”
Mộ Dung Tuyết hết sức kinh ngạc. Đầu bếp của Vương phủ đương nhiên tài nghệ không cần nói nữa, ngay cả đầu bếp nhỏ của Mai quán thôi tay nghề cũng khá lắm rồi. Có thể có được đầu bếp như vậy đương nhiên cầu còn không được.
“Vương gia còn đưa đến một ít nguyên liệu, đều là những thứ tốt khó mua được ở chợ, mời Phu nhân xem qua.” Mộc quản gia lại trình lên một danh sách.
Mộ Dung Tuyết càng kinh ngạc hơn, thái độ của Gia Luật Ngạn thật sự thay đổi quá lớn.
“Lão nô cáo từ, Vương gia còn nói hôm khai trương nhất định sẽ gọi nhiều người đến ủng hộ, bảo Hứa công tử không cần nhọc lòng.”
Mộ Dung Tuyết trợn mắt há miệng nhìn Mộc quản gia rời đi, nàng thật nghi ngờ rằng có phải mặt trời đã mọc đằng Tây rồi không.
~*~
Gia Luật: Haiz, ta không cho nàng mở tiệm là sợ nàng mệt, sợ tay nàng thô thôi.
Mẹ Kim: Chẳng lẽ không phải mi sợ nàng và trò Tiểu Trạch mở tiệm phu thê, lâu ngày sinh tình sao?
Gia Luật: Bà cứ phải nói ra bằng được sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT