Ăn sáng xong, Mộ Dung Lân và Bùi Giản dọn đồ đạc đã thu xếp xong lên xe ngựa, hành lý rất đơn giản, cũng chỉ có lương khô và y phục. Mộ Dung Tuyết và Đinh Hương, Bội Lan cũng thay y phục đơn giản, vui vẻ ra cửa, đoàn người đi về phía An Định môn của Kinh thành.

Cuối cùng cũng rời khỏi chốn đau lòng này rồi, Mộ Dung Tuyết buồn bã nhưng nhẹ nhõm. Nàng tin rằng trái tim dày đặc vết thương của mình rồi sẽ dần dần hồi phục.

Xe ngựa đến dưới cổng thành, đang định xuất thành thì đột nhiên phía trước có hai binh sĩ đi đến, vung trường thương chặn Bùi Giản đang đánh xe lại.

“Dừng lại.”

Mộ Dung Lân vội nhảy trong xe ngựa ra hỏi: “Binh gia có điều gì căn dặn?”

Binh sĩ đáp: “Ở trên có lệnh, không cho các người xuất thành.”

Mộ Dung Tuyết trong xe nghe được câu này, trong lúc khẩn cấp vội vén rèm: “Lệnh của ai, bọn ta không phạm tội gì, tại sao không thể xuất thành?”

Binh sĩ nhìn sang, cảm thấy mắt sáng lên, nhưng chỉ trong chốc lát rồi sực tỉnh ngay, lòng nói trong xe ngựa đơn giản này không ngờ lại có một cô nương tuyệt sắc đến vậy.

Giọng hắn khẽ dịu lại, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ. “Là lệnh ở trên, nghi ngờ các người lén mang vật cấm, xuống xe lục soát.”

Bùi Giản tức giận nói: “Bọn ta không mang gì hết, chỉ có y phục và lương khô thôi.”

Mộ Dung Lân vội nhét cho binh sĩ kia một nén bạc vụn.

Binh sĩ kia lại không nhận, lạnh lùng nói: “Xuống xe, xuống xe.”

Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan xuống xe, hai binh sĩ kia vây lấy xe ngựa lục soát kĩ càng hành lý, ngay cả lương khô cũng không bỏ qua.

Mộ Dung Lân cười xòa nói: “Không có vật cấm, có thể xuất thành rồi chứ?”

“Tóm lại là không thể xuất thành.” Nói xong mấy người kia chẳng ngó ngàng đến Mộ Dung Lân nữa.

Đinh Hương hậm hực nói: “Nhất định là Vương gia, ngoài ngài ấy ra làm gì còn ai nữa.”

Người đầu tiên Mộ Dung Tuyết nghĩ đến cũng là Gia Luật Ngạn, nàng vốn không oán hận hắn, lúc này thật sự muốn chạy đến trước mặt hắn mắng chửi một trận.

“Trở về trước đã.” Mộ Dung Lân thấy không có hi vọng xuất thành, liền sai Bùi Giản đánh xe trở về.

Kết quả, đoàn người phấn khởi ra cửa lại cất cờ dẹp trống trở về. Mộ Dung Lân bụng đầy lửa giận thầm nói, quả nhiên là sau khi hòa ly càng nhìn rõ phẩm hạnh của người này, không ngờ Gia Luật Ngạn vô lại đến vậy, ngoài mặt hòa ly nhưng sau lưng lại ngang ngược, giữ chặt người không chịu buông tha. Đáng hận nhất là bá tánh bình dân chỉ có thể ôm một bụng uất ức, không thể nói lý, mặc cho người ta ức hiếp.

Mộ Dung Tuyết cũng càng nghĩ càng giận, hắn làm như vậy thật sự rất quá đáng, bình sinh nàng hận nhất là mất đi tự do, lúc đầu vì tránh nhập cung, gần như bất chấp thủ đoạn, không ngờ lại gặp phải chuyện tương tự. Nàng không kìm được cơn giận bầm gan tím ruột: “Cha về trước đi, con đi tìm chàng lý luận.”

“Thôi đi, hắn là Vương gia chúng ta là bá tánh bình dân, có tranh luận cũng chỉ uổng phí sức lực thôi.”

“Chàng đâu thể không nói lý lẽ như vậy được.” Mộ Dung Tuyết hậm hực định đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Vương phủ. Nhưng đi mấy bước lại trở về.

Đinh Hương nói: “Sao tiểu thư không đi nữa?”

“Không đi.” Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ phụ thân nói đúng, hắn đã không cho nàng rời Kinh, cho dù nàng có đến chất vấn cũng không thể khiến hắn thay đổi chủ ý, vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.

Mộ Dung Lân nói: “Theo cha thấy thì chúng ta chia nhau ra đi. Trước tiên cứ ở lại Kinh thành một thời gian để hắn tưởng chúng ta không đi nữa. Sau đó tìm cơ hội từng người cải trang xuất thành, đến ngoại thành rồi lại hội hợp, mua xe ngựa cùng nhau lên đường.”

Mộ Dung Tuyết cười nói: “Vẫn là cha túc trí đa mưu. Chủ ý này rất hay, dù sao con cũng chưa dạo hết Kinh thành, cứ ở thêm mấy tháng rồi đi, chàng có bản lĩnh cứ theo dõi chúng ta cả đời đi.”

Mộ Dung Lân gật đầu, “Xe đến trước núi ắt có đường, không vội.”

~*~

Gia Luật Ngạn đã nghe được tin tức Mộ Dung Tuyết xuất thành bị cản lại, hắn ở Ẩn Đào các chờ nàng tìm đến. Nào ngờ chờ suốt cả ngày, đến khi trời tối cũng không thấy bóng nàng. Hắn đứng ngồi không yên, mấy lần đứng dậy nhìn về phía cửa, hi vọng được thấy một con chim sẻ lửa giận bừng bừng.

Đáng tiếc là, ngoài cửa chỉ có sắc đêm cô tịch.

Tại sao nàng không đến cầu xin hắn? Hắn càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng được, liền ra lệnh cho Trương Long chuẩn bị xe.

Mấy ngày nay Trương Long đã quen với hành động thất thường của Vương gia, khi hắn nghe là đến Mộ Dung phủ, thì không hề cảm thấy kỳ quái chút nào.

Gia Luật Ngạn đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, lớn tiếng nhất là Bùi Giản, cười đến mức không còn chút phong độ nào.

Hắn muốn bước lên gõ cửa, nhưng tay đặt lên cửa rồi bỗng khựng lại. Gặp nàng rồi phải nói gì đây, lẽ nào hỏi nàng tại sao không đến cầu xin mình? Vậy há chẳng phải không đánh mà tự khai sao?

Hôm nay lục soát hành lý cũng không phát hiện thư hòa ly, rốt cuộc nàng đã giấu ở đâu? Tìm nàng đòi nhất định nàng sẽ không chịu đưa, sáng nay dứt khoát lên đường chứng tỏ nàng đã quyết tâm triệt để chia tay với hắn. Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy lòng giận đến run rẩy, quay người lên xe ngựa, lạnh lùng nói: “Về phủ.”

Trương Long lại không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ đành hộ tống đưa người lên xe ngựa trở về.

Tuy chưa đến giờ cấm túc, nhưng tiết trời dần vào thu, đêm xuống trên đường hầu như không có người, trong bóng đêm cô tịch, tiếng vó ngựa càng trở nên rõ ràng hơn, Gia Luật Ngạn bức bối ngồi trong xe, bỗng nhiên cảm thấy về phủ cũng vô cùng buồn chán. Không có bữa khuya ngon miệng, không có nước trà thơm nồng, không có nụ cười dịu dàng đáng yêu, cũng không có những lời âu yếm ngọt ngào êm tai nữa.

Nàng vừa đi Kính hồ liền trống rỗng. Tựa như một bức tranh nồng, đột nhiên thiếu đi nét vẽ đôi mắt.

Hắn rảo một vòng quanh Kính hồ, Mai Lan Cúc Trúc tứ quán đều lặng như tờ. Hắn đứng trên hành lang trước Mai quán, nhớ lại đêm đó, nàng uống rượu ngồi đây hát khúc “Kiêm gia”, lúc đó hắn hỏi nàng có ưu sầu gì?

Nàng nói ưu sầu của nàng chỉ có một gáo mà thôi.

Hắn hỏi: “Là một gáo trong biển nước mênh mông chỉ cần một gáo sao?”

Nàng nói không phải, nhưng hắn tin chắc rằng, lúc đó hắn đã nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong mắt nàng.

Lẽ nào điều nàng muốn là thế?

Cầu mà không được, nên đành quay bước rời đi?

Hắn đứng bên hồ, gió lùa vào tay áo, một luồng khí lạnh ẩm ướt ập lên mặt.

Suy đoán này khiến hắn cảm thấy bất an, nếu đây là sự thật, vậy muốn nàng trở về còn khó hơn lên trời.

Hắn quay người đi về Ẩn Đào các, cách một dòng nước, trong Khách xá thanh vẫn sáng đèn, chỉ mấy ngày nữa thôi Thẩm Âu Tâm sẽ xuất giá, mấy ngày nay đang vội chuẩn bị của hồi môn, Mộ Dung Tuyết đi rồi, hắn liền giao những việc này cho Lưu thị.

Hắn đứng bên khe nước, nhớ lại lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết tới Ẩn Đào các, nàng mang điểm tâm đến nhưng bị hắn cản lại ngoài cửa. Lúc đó hắn thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy. Đêm bán giường, nàng bị hắn đuổi ra khỏi Ẩn Đào các, đứng khóc bên khe nước, hắn không đến an ủi. Vì hắn cho rằng Ẩn Đào các là nơi ở của Chính phi, nàng không thể vượt quy tắc.

Đồng ý cho nàng vào ở, nàng vui sướng như phát điên, nhưng ở được mấy ngày đột nhiên lại muốn đi, cho dù ở trong Mai quán không có giường cũng không muốn lưu lại Ẩn Đào các, không biết tại làm sao. Hắn xoa xoa mi tâm, nhất thời bỗng phát hiện ra rằng, dường như hắn chưa bao giờ hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ gì.

~*~

Ăn trưa xong, Mộ Dung Tuyết đang nghỉ ngơi đột nhiên Đinh Hương vào nói: “Tiểu thư, Thẩm tiểu thư đến rồi.”

“Thẩm Âu Tâm?”

“Dạ phải.”

“Mau mời cô ấy vào.”

Mộ Dung Tuyết khoác áo ngoài, Bội Lan chỉnh sửa tóc cho nàng, Thẩm Âu Tâm đã được mời vào đại sảnh.

Thẩm Âu Tâm vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền bước tới nắm tay nàng, “Tẩu tẩu, Lưu ma ma nói tẩu không thể đưa dâu, sắp rời khỏi Kinh thành, tại sao lại như vậy?”

Mộ Dung Tuyết nghe trong lời thấy nàng không biết chuyện mình hòa ly, trực tiếp nói: “Vì ta và Vương gia đã hòa ly rồi.”

Thẩm Âu Tâm trợn to mắt, “Tẩu tẩu đang nói đùa phải không?”

“Ta nói thật đó.”

Thẩm Âu Tâm lắc đầu: “Muội không tin.”

Mộ Dung Tuyết lấy thư hòa ly trong ngăn nhỏ trên bàn ra.

Thẩm Âu Tâm xem đi xem lại ba lần mới tin, một lúc sau mới kêu lên: “Sao lại như vậy?”

“Như vậy cũng tốt, ta không cần phải ngày ngày tắm trong lu giấm, lấy nước mắt rửa mặt nữa.” Mộ Dung Tuyết cười nhẹ nhàng: “Nữ nhân hay đố kị như ta, nên tìm một nam nhân một lòng một dạ với mình như của muội.”

Thẩm Âu Tâm cười xấu hổ: “Ngay cả thê tử chàng cũng không cưới nổi, phải nhờ biểu ca giúp đỡ, đương nhiên phải chân thành, không thể hai lòng.”

“Muội nói đúng, xem ra cách nghĩ của cha ta năm đó là chính xác, tìm một nam nhân gia cảnh kém một chút ở rể là tốt nhất.” Nói đến đây, Mộ Dung Tuyết có hơi buồn bã, nếu năm xưa không phải vì mấy lời tiến cử của Triệu Chân Nương khiến cuộc đời nàng đảo lộn, có lẽ lúc này nàng đang uống trà trò chuyện với phu quân trong Hồi Xuân y quán rồi.

Thẩm Âu Tâm phì cười: “Biểu ca nghe được lời này của tẩu tẩu, sẽ tức điên mất.”

Mộ Dung Tuyết cười nói: “Muội đừng gọi ta là tẩu tẩu nữa, gọi A Tuyết là được rồi.” Nói đến cái tên này, lòng nàng lại nhói lên, sao nàng lại cùng tên với ý trung nhân của hắn, trùng hợp như vậy chứ.

Thẩm Âu Tâm hờn dỗi nói: “Muội gọi quen rồi, không sửa được. Nếu tẩu tẩu có thể đưa dâu cho muội thì tốt biết mấy.”

Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Bây giờ ta không vội đi nữa, định cùng phụ thân ở đây dăm bữa nửa tháng rồi tính tiếp. Nếu muội muội không chê thì ta bằng lòng đưa dâu cho muội.”

Thẩm Âu Tâm lộ ra biểu hiện ngạc nhiên vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ tẩu tẩu, vậy muội mời tẩu tẩu đi hí lâu xem tuồng, tẩu tẩu không được từ chối.”

Mộ Dung Tuyết nhướn mày cười: “Chuyện vui như vậy ta không từ chối đâu. Chúng ta đi ngay sao?”

“Đúng vậy, muội mời tẩu tẩu đi hí lâu lớn nhất, hay nhất Kinh thành.”

“Muội muội ra ngoài trước chờ ta, ta thay bộ y phục khác.”

“Được.” Thẩm Âu Tâm ra khỏi phòng trước, Mộ Dung Tuyết liền sai Đinh Hương lấy một bộ y phục xanh lam thay vào, sau đó lại chuẩn bị một chiếc nón có khăn che, trước khi ra cửa chợt vòng lại, lấy thư hòa ly trong ngăn kéo ra đưa cho Đinh Hương, “Muội phải giữ bên mình, đừng bao giờ làm mất, đây là mệnh căn của tiểu thư ta đó.”

Đinh Hương cười khanh khách, “Muội biết rồi, tiểu thư yên tâm.”

Thẩm Âu Tâm đứng bên xe ngựa, người hầu chờ là Mộc quản gia. Ngoài xa phu đánh xe còn có sáu hạ nhân và Sảnh nhi, thấy Mộ Dung Tuyết liền nhất tề hành lễ với nàng.

Mộ Dung Tuyết nghĩ, xem ra Gia Luật Ngạn thật sự tiếp tục che giấu chuyện hòa ly.

Xe ngựa dừng trước Âm Lan lâu, Mộ Dung Tuyết cởi mũ, ngẩng đầu nhìn lên, kiến trúc của tòa Hí lâu này vô cùng bề thế, mái cong đấu củng[1], màu sắc tươi sáng.

[1. Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chia ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.]

Thẩm Âu Tâm và Mộ Dung Tuyết theo người hầu vào Hí lâu, hạ nhân để lại bên ngoài, chỉ đưa mấy người gồm Mộc quản gia, Sảnh nhi và Đinh Hương, Bội Lan.

Vừa vào cửa thì thấy một sân khấu hoa lệ, bên trên trải thảm nhung nền xanh thêu hoa đào, bốn phía là lan can gỗ đỏ khắc hoa.

Hí lâu phân thành hai tầng trên dưới, tầng dưới có bàn đen ghế đỏ bao quanh sân khấu, hai bên có cầu thang lên lầu hai, chia ra thành những gian phòng đơn độc.

Bước lên lầu hai, Mộ Dung Tuyết phát hiện trong phòng treo rèm trúc, hơn nữa trên rèm trúc còn có một ô cửa, nàng đang đoán xem là dụng ý gì, đột nhiên từ gian phòng đối diện sân khấu có một người bước đến, giáp mặt với Mộ Dung Tuyết và Thẩm Âu Tâm.

Thẩm Âu Tâm kinh ngạc hỏi: “Biểu ca, sao huynh lại đến đây?”

“Thế nào, ta không thể đến sao?” Gia Luật Ngạn đáp câu hỏi của Thẩm Âu Tâm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết, bộ y phục màu xanh lam nàng mặc hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy, màu sắc tôn lên nước da trắng như tuyết, đẹp như ngọc tạc của nàng. Hắn bỗng có một thôi thúc muốn véo mặt nàng.

Mộ Dung Tuyết thầm nói, sao lại khéo quá vậy? Là Thẩm Âu Tâm làm đồng minh của hắn hay hắn phái người theo dõi nàng?

Nàng vẫn luôn mang thái độ dễ hợp dễ tan đối xử với hắn, tuy đã hòa ly nhưng không hề hận hắn, hai lần gặp nhau trước đó cũng nói năng hòa nhã, nhưng trải qua chuyện hôm qua, nàng thật sự ôm một bụng lửa giận, bởi vậy gặp hắn liền vờ như không thấy, khẽ cụp mắt cùng Thẩm Âu Tâm vào phòng.

anghi ngồi xuống, Mộ Dung Tuyết phát hiện rằng xuyên qua ô cửa trên màn trúc, vừa hay nhìn được sân khấu, còn người đi lại bên ngoài, vì cửa sổ chỉ đến eo nên rất khó thấy tình hình bên trong, nàng không kìm được nói với Thẩm Âu Tâm: “Màn trúc của Hí lâu này thiết kế thú vị thật.”

Thẩm Âu Tâm cười hỏi: “Phải đó, lẽ nào biểu ca chưa từng đưa tẩu tẩu đến sao?”

Mộ Dung Tuyết cười cười không đáp, lần duy nhất hắn đưa nàng đi ăn cơm là vì để cho nàng biết, hắn sắp cưới Chính phi.

Gia Luật Ngạn khẽ ngượng ngùng.

Thẩm Âu Tâm nói: “Đây là hí lâu hay nhất Kinh thành, chỉ có những quan lại quyền quý mới đến nổi, đào kép ở đây còn được ưa chuộng hơn quan Thất phẩm nữa đó.”

Người hầu dâng trà bánh, hạt dưa, trái cây lên.

Mộ Dung Tuyết chỉ trò chuyện cùng Thẩm Âu Tâm, làm như không hề có Gia Luật Ngạn bên cạnh. Nếu Gia Luật Ngạn chen vào, nàng sẽ không tiếp lời.

Mấy lần như vậy, ngay cả Thẩm Âu Tâm cũng cảm thấy trên người Gia Luật Ngạn ngập tràn sát khí.

Tầng dưới của hí lâu vẫn luôn trống trơn không một bóng người, phòng ở lầu hai lại liên tục có người tới lui, hơn nữa nghe giọng nói đa phần đều là nữ nhân, xem ra đều là gia quyến của các quan lại đến đây giết thời gian, giải trí tiêu khiển.

Qua chừng nửa canh giờ thì tuồng bắt đầu, diễn vở “Đoạn kiều.” Hứa Tiên bị Tiểu Thanh truy sát, trốn Đông trốn Tây vô cùng chật vật, khiến Đinh Hương, Bội Lan và Mộ Dung Tuyết đều phì cười.

Đinh Hương rót một ly trà cho Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết đón lấy uống vài hớp rồi đặt xuống bàn, đột nhiên mu bàn tay nóng lên, có một bàn tay phủ xuống.

Mộ Dung Tuyết không buồn quay đầu nhìn hắn, nhanh nhẹn gọn ang rút tay lại vòng trước ngực.

Gia Luật Ngạn nghiến răng.

Xem tuồng xong, mấy người ra khỏi hí lâu, Thẩm Âu Tâm nói: “Tẩu tẩu, muội muốn đến tiệm son phấn bên cạnh mua mấy thứ, tẩu tẩu đi cùng muội nhé.”

Mộ Dung Tuyết đáp một tiếng “Được” rồi cùng Thẩm Âu Tâm rẽ vào một con đường, đi mấy bước đến một cửa tiệm.

Người làm trong tiệm thấy có người đến, vội nhiệt tình tiếp đón.

Thẩm Âu Tâm bước tới, đọc một lượt tên năm sáu loại son phấn, sau đó quay lại nhìn Mộ Dung Tuyết, “Tẩu tẩu không mua sao?”

Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy mua giống muội đi.”

Tuy nàng không biết Thẩm Âu Tâm mua gì, nhưng biết chắc chắn là đồ tốt, bởi vậy định mua để khi về huyện Nghi tặng cho Phu nhân Tần huyện lệnh.

Người làm trong tiệm gói đồ lại, Mộ Dung Tuyết hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Người làm cười híp mắt nói: “Tổng cộng bốn lượng.”

Trương Long bên cạnh đã chuẩn bị bạc từ sớm, lập tức đưa cho người làm.

Mộ Dung Tuyết quay người nói với Đinh Hương: “Muội đi lấy tiền đi.”

Gia Luật Ngạn nói: “Đã trả tiền rồi.”

“Thiếp tự mua.” Đây là câu đầu tiên nàng nói với hắn từ đầu buổi đến nay, nhưng lại chẳng hề nhìn hắn.

Đinh Hương lấy bạc đưa cho người làm.

Người làm khó xử nhìn hai món tiền, không biết nên nhận món nào.

Mộ Dung Tuyết nói với Thẩm Âu Tâm: “Đa tạ muội muội mời ta đi xem hát, son phấn này coi như ta tặng. Ta đi trước đây.” Nói xong liền bước ra ngoài.

~*~

Gia Luật: Đồ ta mua cho mà nàng ấy cũng không cần

Mẹ Kim: Mi mua sớm có phải xong rồi không.

Gia Luật: Vậy bây giờ phải làm sao?

Mẹ Kim: Mi biết nói Ta yêu nàng không?

Gia Luật: Nhất định phải nói sao?

Mẹ Kim: Tùy mi.

Gia Luật: …..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play