Tại bệnh viện, Tả Tư Ninh đưa Mạn Lâm tới bác sĩ chỉnh hình đưa các khớp tay trở lại vị trí cũ. Bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi từ một đến hai tuần, không nên sử dụng ngón tay để tránh bị thương lần nữa.
Lúc ra khỏi bệnh viện, các cô nhìn thấy một người đứng dựa ở dưới đèn đường bên cửa của bệnh viện. Người này ẩn ở trong bóng tối nên họ không nhìn ra được biểu tình trên mặt hắn. Âm thanh của hắn giống như được truyền ra từ vực sâu: “Tôi sẽ để cho người đưa bạn của em trở về. Rượu thuốc đã được chuẩn bị, mỗi ngày thoa vào cổ tay hai lần. Chỉ cần sau ba ngày thì cổ tay có thể tự do hoạt động. Nếu sau này có vấn đề gì có thể tới tìm tôi.”
Lúc hắn nói lời này, tên họ Đinh không biết từ nơi nào nhảy ra, cẩn thận nâng cánh tay của Mạn Lâm, nói: “Bà chị, chúng ta đi thôi. Lão đại đã giáo huấn tôi một trận rồi. Lúc trước tôi đã quá lỗ mãng. Bà chị yên tâm, tôi nhất định sẽ từ từ.”
Tả Tư Ninh không để ý tới bọn họ, lôi kéo Mạn Lâm hỏi: “Người đàn ông của chị đâu? Gọi anh ta tới đón chị đi?”
Mạn Lâm lắc đầu: “A..., anh ta có chút việc, tạm thời không rảnh. Em yên tâm, chị có thể tự trở về, em phải cẩn thận.”
Tên họ Đinh một bước không rời, theo sát Mạn Lâm, muốn đưa cô về nhà. Đương nhiên thuận tiện điều tra nhà cô ở đâu, sau này tìm tới cửa sẽ dễ dàng hơn.
Tả Tư Ninh giữ chặt tên họ Đinh, nhìn thẳng vào Lục Lệ Thành: “Chớ tới gần bạn của tôi, có lời gì anh cứ nói đi.”
Lão đại ở đây nên tên họ Đinh không dám dùng lực, hắn kêu thảm: “Chị dâu, em thật sự sẽ không làm gì bà chị kia. Tay cô ấy bị thương, một người sẽ khó khăn, em chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.”
Tả Tư Ninh trừng mắt: “Cậu ngậm miệng. Cô ấy đi một mình còn an toàn hơn so với đi với cậu. Thu hồi sắc mặt dối trá của cậu lại! Cách xa cô ấy ra! Nếu như cậu dám tiếp sát cô ấy, tôi sẽ cho cậu đi cải tạo ở cục cảnh sát.”
Ánh mắt Lục Lệ Thành tối sầm lại, bắt lấy cổ tay của Tả Tư Ninh. Dùng lực kéo một cái, lôi cô đến trước ngực của mình. Một tay thì nâng cằm của cô lên, khiến cho cô nhìn thẳng vào mình: “Tôi có thể cho người của tôi không động vào bạn của em, nhưng em... phải đi theo tôi.”
Tư Ninh trừng mắt nhìn hắn: “Tốt! Tin tưởng anh là đại ca sẽ giữ tín dụng. Nếu không thì tôi không rõ vì sao những anh em kia lại ngoan ngoãn đi sau mông của anh.”
**********************************
Tiếng xe máy nổ xé toang màn đêm yên tĩnh. Một mảnh khói trắng dưới mặt đất của nhà để xe dâng lên, sau đó là âm thanh tắt máy. Bởi vì Tư Ninh không ôm lấy người đàn ông phía trước, nên khi xe phanh lại, Tư Ninh đập mạnh vào lưng Lục Lệ Thành. Lực va đập thực không nhẹ.
Trước khi xe chưa dừng hẳn, Tư Ninh đã nhảy thẳng xuống xe. Dư kình của xe kéo cô lại, làm cho thân thể cô ngã về phía trước.
Lục Lệ Thành thấy thế đưa tay kéo cô một cái, đem cô vào trong lồng ngực mình, cau mày: “Cẩn thận.”
Tư Ninh nắm tay, không thể không tự khinh bỉ chính mình: năm năm rồi, gặp lại người này mà mình vẫn không thể bình tĩnh. Cần bao lâu mới có thể quên người này đây?
Cô liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh: garage ngầm, xung quanh không có ai, chỉ toàn phế liệu, mùi hôi ở đâu đó bay ra. Không thể tưởng tượng được, năm năm không gặp, sinh hoạt của Lục Lệ Thành vẫn quẫn bách như vậy. Hiện tại gặp lại hắn muốn cái gì? Muốn mình giống như năm năm trước chứa chấp hắn hay là muốn tiền? Những thứ này không khó, chỉ có điều duy nhất là con trai không thể có một chút quan hệ nào đến hắn.
Phía trước có một vũng nước, Lục Lệ Thành ngồi xuống, ôm Tư Ninh vượt qua vũng nước, đi tới trước nhà để xe rồi để cô xuống.
Tư Ninh trầm mặc, cái loại mờ ám này mà hắn làm tự nhiên đến như vậy. Bất quá mình đã không phải cô bé năm năm trước, không bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Cửa mở, đèn sáng, Tư Ninh mới phát hiện khoảng trời riêng bên trong. Chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, sau đó là quầy rượu. Trên quầy bar đặt các chai hồng trắng – rượu các loại. Quần áo chăn mền chất đống lộn xộn trên sofa. Hắn vẫn có thói quen ngủ sofa chứ không ngủ trên giường. Bên tay phải là giường, đối diện giường treo một tấm áp phích rất lớn của Tả Tư Ninh.
Lục Lệ Thành từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu hôn cổ của cô: “Năm năm, có muốn anh không?”
Tả Tư Ninh cười lạnh: “Sao lại không muốn?”
Lục Lệ Thành cười, nụ cười từ đáy mắt: “Anh biết, bởi vì anh cũng muốn em!” Nụ hôn của hắn bắt đầu từ cổ, dần dần nóng bỏng. Tay hắn thăm dò từ eo lên đến bụng của Tư Ninh, từ từ hướng lên phía trên, lần mò lên đồi ngực quen thuộc. Cái loại cảm xúc đẫy đà mà non mịn làm toàn thân trên dưới của hắn bắt đầu kích động. Hô hấp của hắn từ từ nặng nề. Hơi nóng từ cánh mũi phả vào vai của Tư Ninh, cùng da thịt của cô đụng chạm, thoáng cọ xát tựa như đốt cháy ngọn lửa vô hình.
Tả Tư Ninh phát ra một tiếng thở gấp bởi vì thân thể người nọ nóng rực quá mức, giống như một ngọn lửa thiêu đốt chính mình. Cô nghĩ có lẽ bởi vì mình đã quá lâu không đụng vào loại đàn ông nhiệt tình bá đạo như thế này, nên mới không thể tự chủ mà xụi lơ như vậy, nên mới có thể khiến toàn thân trên dưới đều có loại cảm giác khuếch trương này.
Lúc này đầu của cô hỗn hỗn độn độn, căn bản không rõ chính mình hiện tại là cái dạng gì. Khẳng định rất là lẳng lơ, cô tự giễu. Cái gọi là ruồi nhặng không bâu trứng không nứt, nếu cô là một người đàn bà ngoan, lúc gặp được Lục Lệ Thành phải tránh hắn rất xa, không nên cho hắn cơ hội tiếp sát. Nhưng làm sao bây giờ a, phương pháp xử lý đó đối với cô thì quá phiền toán. Thay vì trốn tránh Lục Lệ Thành không bằng trực tiếp cho hắn. Bất kể là năm năm trước hay là hiện tại, hắn cũng không phải là loại người yêu sâu sắc. Sở dĩ hắn còn nhớ rõ cô, trên tường còn treo ảnh chụp của cô chỉ vì cô chính là người đã đưa hắn vào ngục, là người đã đẩy hắn ra khỏi mình.
Chỉ trong tích tắc Lục Lệ Thành đã cởi ra cái móc áo ngực trên lưng của Tư Ninh. Thủ pháp rất thành thạo giống như đã làm qua vô số lần. Hắn ôm Tư Ninh đặt lên trên giường, hai tay chống bên cạnh Tư Ninh. Trong đôi mắt ánh lên bộ dáng của cô, hắn thấy Tư Ninh nhắm mắt lại. Hắn cúi xuống, hôn lên cặp mắt của cô. Hôn rất mạnh mẽ cho đến khi cô nhăn mày lại mới buông cặp mặt sưng đỏ kia ra. Giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Nhìn anh, nhớ kĩ em là người của anh, từ trước đến giờ luôn luôn là như vậy!”
Tư Ninh không nói gì, vươn tay bấm vào một điểm trước ngực hắn. Đột nhiên toàn bộ cơ thể hắn run lên. Tư Ninh biết, đó là điểm mẫn cảm của hắn, không chịu nổi một chút đụng chạm. Chỉ cần chạm nhẹ là sẽ phát cuồng. Ngón trỏ của cô khẽ chạm khóe miệng của Lục Lệ Thành: “Xuỵt! Đừng nói chuyện!”
Ánh mắt kia quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể làm thay đổi một người. Lục Lệ Thành không phát hiện khác thường. Hắn được khích lệ, liền bắt đầu điên cuồng kéo cao y phục của người đàn bà dưới thân, lột áo ngực của cô xuống, để bộ ngực trần của cô lộ ra ở dưới mình. Lại dùng lực xé, nút quần rơi xuống, chiếc quần lót ren màu đen phơi bày. Phía trên quần lót còn có chiếc nơ bướm.
Tư Ninh mua chiếc quần lót này theo tiến cử của nhân viên cửa hàng. Bất quá cô cũng hiểu cái loại quần điệu đàng mang một chút e ấp của thiếu nữ này rất thích hợp với mình, không nghĩ tới sẽ có loại tình cảnh như ngày hôm nay.
Cô thấy quần lót đã bị giật xuống, ném ở bên giường. Chiếc quần lót có nơ con bướm bên trên kia lúc lắc, chiếc giường rung rung, lắc lư làm con bươm bướm gầy yếu kia như run rẩy trong không khí. Cô chán nản suy nghĩ: khi nào thì chiếc “bươm bướm” kia rơi xuống?
Rất nhanh Tả Tư Ninh liền không có cơ hội nhìn xem nó có rơi xuống hay không, bởi vì trước mắt đã bao phủ một cái bóng. Khuôn mặt của Lục Lệ Thành tuy không hề đẹp trai nhưng lại rất nam tính xuất hiện trước mắt cô, ngăn trở tầm mắt của cô. Nụ hôn của hắn không hề ôn nhu, không hề an phận ở lại trên môi, mà là dọc theo đôi má xuống đến cổ, hắn mút cô giống như đứa trẻ hút sữa mẹ.
Cảm giác đau đau trên cổ làm cho Tư Ninh vươn tay, ngăn trở miệng hắn, khẽ cau mày: “Đừng để lại dấu hôn, ngày mai em còn chụp ảnh.”
Lục Lệ Thành tạm dừng một chút, sau đó lại mút vào càng sâu như tính trừng phạt cô. Tư Ninh tự nhiên cảm thấy khó chịu, cô lấy tay nắm tóc của hắn, dùng sức kéo xuống khiến cho đầu của hắn vùi vào ngực mình. Đồng thời mở rộng hai chân, lấy tư thái nghênh đón, không che giấu chút nào. Cô không phải đàn bà ngoan, hơn nữa lại hiểu rõ ràng cách đối xử với người đàn ông này: không cần thật lòng. Bởi vì cái hắn muốn chỉ là thân thể mình, chỉ cần vượt qua, liền xong việc. Cô an ủi phiền não của chính mình.
Cái cường tráng của Lục Lệ Thành ma sát chung quanh mật môn của cô, hắn quay quanh, chậm chạp không chịu tiến vào, tựa hồ muốn khiêu khích thêm kích tình. Môi của hắn thấm ướt một mảng quanh hai vú, răng của hắn bắt đầu cắn xé, cũng không phải quá đau, nhưng nhiều hơn một tia điểm khiến cô cả người không cảm thấy thoái mái.
Tư Ninh đã không cách nào chịu đựng được phiền não nữa. Cô nâng đùi lên, hướng lên trên húc một cái, đá trúng ngay cái cường tráng ve vãn kia, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng. Sau đó cơ thể người đàn ông nhào sang một bên, mặt tối đen, trong nháy mắt lại tái nhợt.
Tả Tư Ninh thân thể trần truồng ngồi dậy, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Lệ Thành, cười lên tiếng: “Tôi đã cho anh cơ hội, cho anh tùy ý xử lý. Đáng tiếc rằng anh có vẻ không muốn. Hay là nói, mỗi đêm anh đều nhìn vào ảnh chụp trên tường rồi tự xử, không cần một người sống sờ sờ để phát tiết dục vọng. Còn nữa, tán tỉnh gì gì đó không thích hợp với tôi, nếu tôi trẻ lại năm tuổi, có lẽ còn cảm thấy đùa như vậy thật rất vui vẻ. Nhưng tôi hiện tại đã chơi đủ rồi, cảm thấy chán ngấy rồi.”
Lục Lệ Thành ngẩng đầu, dưới ánh đèn, mồ hôi trên trán hắn đột nhiên làm Tư Ninh lóa mắt, vì vậy cô vô thức nheo mắt lại. Mà đúng lúc này, một đôi tay chẹn lấy cổ cô, cảm giác nghẹn thở truyền ra, cùng với tiếng thở dốc trách cứ của một người đàn ông: “Thì ra thời gian năm năm làm cho cô trở nên hạ tiện như vậy.”
Mặt Tư Ninh đỏ lên, cô khó khăn nặn ra nụ cười: “Thì ra tôi trong mắt anh lại thuần khiết như vậy à. Chẳng qua là, Lục ca thân ái, tôi thuần khiết như vậy thì năm đó làm sao lại có thể cùng một chỗ với anh đây?”
Dường như có tiếng gió, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một bàn tay, sau đó là tiếng tát vào bên má trái của Tư Ninh. Họ Lục xuống tay khá nặng, Tư Ninh có thể cảm giác được má trái tê liệt một hồi. Sau một thời gian mới xuất hiện cảm giác đau.
Cô đột nhiên cảm thấy bực tức, không hề báo trước trở tay tát vào mặt họ Lục. Hành động này năm năm trước cô đã muốn làm, tuy muộn mất năm năm, nhưng cuối cùng đã không bỏ lỡ.
Lục Lệ Thành nắm tay không đánh lại, bởi vì... một khắc này ánh mắt phẫn nộ của hắn rơi vào trên bụng của Tư Ninh. Ánh mắt hắn khẽ híp lên như là bị cái gì đó làm cho giật mình, âm thanh của hắn run rẩy: “Bụng của cô có vết sẹo...chẳng lẽ là...”
Cổ họng Tư Ninh bị kiềm hãm. Cô cảm giác có thứ gì cơ hồ muốn nhảy ra từ cổ họng của cô.
[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Luôn luôn có một đoạn kinh nghiệm đau đớn, luôn luôn có một người không muốn gặp lại... Có lẽ Lục Lệ Thành chính là người kia của Tả Tư Ninh. Kết cục của bọn họ cực kì rõ ràng cho nên mọi người ngàn vạn lần không nên chọn sai đội...]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT