Trong bóng đêm, Hàn Trữ nhìn em trai mang người phụ nữ rời đi. Có thể nhìn thấy là nó dùng toàn bộ thân thể ôm lấy người phụ nữ kia, bộ dáng bảo vệ thập phần. Hàn Trữ đem tầm mắt di chuyển đến người đàn ông xa lạ, nhếch môi: em trai, em gặp đối thủ sao? Ngốc nghếch như em chắc chắn chưa mở lời thố lộ cùng cô ấy rồi.

Kì thật Hàn Trữ rất muốn theo đuôi em trai và em dâu, quan sát chuyện kế tiếp giữa bọn họ. Bởi vì xem người ta nói chuyện yêu đương là một điều vô cùng thú vị, xem em trai nói chuyện yêu đương thì càng thêm thú vị, vì sao? Vì Hàn Duệ hầu như chưa bao giờ. Miệng đứa nhỏ này cứng rắn, người cũng lạnh lùng. Cứng rắn thì không thành vấn đề nhưng cách xử lý chuyện hôn nhân... khéo sẽ hỏng bét. Hàn Trữ cũng muốn biết Tả Tư Ninh thấy em trai mình như thế nào, rất muốn biết a!

Nhưng hắn còn chuyện quan trọng hơn nên không thể theo đuôi đến nhà họ được. Chỉ thấy Hàn Trữ xoay người, mỉm cười, đi đến bên Lâm Thiến.

Bộ dáng của của Lâm Thiến giống như hồn cô không có ở đây, hình như là vừa xem xong trò hay nên tinh thần chưa phục hồi lại. Chờ cô ý thức được là Hàn Trữ đang tiến lại gần, cô lại mỉm cười: "Anh rể, hóa ra anh cũng ở đây."

Hàn Trữ bình thường vốn hay cười, và cũng rất am hiểu cái loại tươi cười dối trá, làm cho người ta thấy liền cảm thấy hắn rất chân chó, rất nịnh nọt. Hắn không chút để ý đến điểm này, bởi vì hạ thấp chính mình cũng là một loại kĩ thuật mà không phải ai cũng làm được.

Đáng tiếc giờ phút này anh không cười nổi, xem ra người phụ nữ trực tiếp thúc đẩy chuyện hôn nhân giữa hắn và Lâm Tĩnh rất phức tạp. Năm đó Lâm Chấn Hải hỏi chị em họ thấy anh em nhà họ Hàn thế nào, Lâm Thiến nói: con cảm thấy cả hai đều rất tốt, nhất là anh Hàn Trữ. Dù thường xuyên bị chị ức hiếp, khi dễ cũng vẫn không hề tức giận. Con cảm thấy anh ấy đối với chị em bọn con rất tốt.

Lâm Chấn Hải từ trong lời nói của cô hiểu ra ý ở ngoài lời, cũng bởi vậy mà đem Lâm Tĩnh và Hàn Trữ gộp thành một đôi.

Lúc làm chú rể, Hàn Trữ đã dùng nụ cười mà hắn am hiểu nhất. Hắn biết mình không thể cự tuyệt, bởi vì một ngày trước khi Lâm Chấn Hải làm ra quyết định, Lâm Thiến đến tìm hắn, nói cho hắn một chuyện: cô sẽ để cho Hàn Duệ tiếp nhận Vạn Hoa. Anh Hàn Trữ, nhờ anh chiếu cố tốt chị của em.

Đây là điều kiện trao đổi, hắn cưới Lâm Tĩnh, Lâm Thiến nghĩ cách để cho Hàn Duệ quản lý công ty. Hàn Trữ làm sao có thể cự tuyệt điều kiện này? Hàn Duệ có thể chính thức tham gia công việc, còn tốt hơn vạn lần chuyện ăn của nhà họ Lâm, uống của nhà họ Lâm, sau này vẫn phải làm con rể nhà họ Lâm như mình đây.

Nhà họ Lâm không phải không tốt, chẳng qua là quá mạnh mẽ.

Nghĩ tới đây, Hàn Trữ không do dự, tiến lên, một tay nắm lấy eo của Lâm Thiến, đem cô giữ ở trong vòng tay ôm ấp của mình, nhướng mày một chút, lộ ra vẻ lưu manh: "Thiến Thiến, đã lâu không gặp a."

Dù Lâm Thiến hàm dưỡng khá hơn cũng không chịu được khiêu khích như vậy. Ánh mắt cô nhìn khắp bốn phía xem có ai theo dõi bọn họ hay không. Tự biết tránh không được, chỉ có thể áp chế lửa giận nhưng giọng nói của cô cũng có chút dồn dập: "Anh rể, anh quá nhiệt tình rồi. Để người khác thấy còn tưởng anh muốn làm gì em a."

Trong lời nói này ý tứ cảnh cáo đầy đủ rõ ràng nhưng Hàn Trữ tựa như không nghe thấy. Hắn dán đầu vào lỗ tai Lâm Thiến, dùng môi xoa vành tai của cô: "Em sợ anh? Sợ anh ăn em sao?... Haha, Lâm Thiến, em cũng không phải người như thế a."

Lời vừa nói ra, mặt Lâm Thiến giống như bị điện giật, da thịt từng đợt giật giật, ngực trái cảm giác bất an. Cô dùng khí lực rất lớn mới có thể hô hấp bình thường. Giọng nói của cô vẫn bình thường nhưng nghe kĩ lại có chút run rẩy, thậm chí là kinh hoảng: "Anh rể, đủ rồi!"

Hàn Trữ rất hài lòng với phản ứng của Lâm Thiến, như vậy liền chứng minh hắn đã đoán đúng hơn phân nửa. Mấy năm nay nằm vùng tại nhà họ Lâm, cuối cùng để cho hắn phát hiện một chút chuyện tình, chẳng hạn như sinh hoạt thối nát của Lâm Chấn Hải, chẳng hạn như thân thế của Lâm Thiến cũng như chuyện mà cô ta đã làm.

Nghĩ đến những cái này, ánh mắt của hắn thêm sâu sắc. Hắn quắc mắt nhìn chòng chọc Lâm Thiến: "Hai chữ kia cũng là tôi muốn nói với cô, năm năm trước cô đã làm cái gì, đừng nghĩ là không ai biết. Cô phải nhớ kĩ, vô luận cô làm cái gì đều có một đôi mắt ở phía sau lưng nhìn cô. Nói không chừng một ngày đó sẽ nhảy ra vạch trần cô. Đến lúc đó, cô nghĩ bọn họ sẽ nói cái gì?"

Khủng hoảng trong lòng Lâm Thiến như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, giống như cơn ác mộng thường xuyên của cô.Trong mộng, có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cô, cười lạnh không nói, đến lúc cô thả lỏng cảnh giác thì quỉ mị quăng ra một tia sáng, làm cho thân thể hư thối của cô không thể nào né tránh...

Ánh mắt của Hàn Trữ lúc này rất giống tình huống xảy ra trong mộng. Hắn giống như có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm hư thối của cô, khinh miệt cô. Lâm Thiến muốn phản kháng nhưng lại lo lắng bởi vì không biết hắn hiểu biết tới trình độ nào.

Lúc Hàn Trữ đột nhiên buông ra, trên người Lâm Thiến không có điểm tựa thiếu chút nữa ngã xuống. Cô không dễ dàng mới đứng vững được, hai tay nắm chặt để cho chính mình tỉnh táo lại. Cô đón nhận ánh mắt của Hàn Trữ, liều lĩnh cười: "Anh thử nói một chút xem, tôi đã làm cái gì?" Nếu Hàn Trữ chỉ phô trương thanh thế, mình chẳng phải là sợ bóng sợ gió rồi sao? Không duyên không cớ lại rối loạn tay chân?

Hàn Trữ cảm giác người đàn bà tên Lâm Thiến quả thật là rất thú vị. Trải qua một trận kinh hoảng lại có thể lấy lại trấn định nhanh đến như thế, quả thật là kiên cường a. Xem ra phải đưa ra liều thuốc mạnh hơn a.

Hàn Trữ lấy mobile ra, mở photo album bên trong ra, đưa ra trước mặt Lâm Thiến: "Tôi vẫn không biết đây là cái đồ gì, ngẫu nhiên một ngày có một người bạn nhìn thấy. Cậu ta liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cái gì. Cô đoán xem cậu ta nói như thế nào? A... đúng rồi, thứ này là tôi chụp được ở trong phòng cô. Lần đó cô phát bệnh phải đi bệnh viện, không kịp đóng ngăn kéo lại. Đáng tiếc a, nếu không phải là tôi giúp cô đóng lại, có lẽ không chỉ có tôi, mà còn có người hầu, thậm chí người nào trong nhà cũng đều phát hiện rồi."

Thứ kia Lâm Thiến nhớ rõ, cô lại nở nụ cười lần nữa, nụ cười bình tĩnh đến đáng sợ: "Anh cho rằng bọn họ không biết?"

A! Người đàn bà này quả nhiên có năng lực hoán đổi a! Nhưng Hàn Trữ không phải không có chuẩn bị. Muốn cười sao? Để mọi người cùng nhau cười đi.

"Người bạn kia nói, đây là một loại thuốc tương đối nổi danh trong phạm vi đó... thuốc kích thích tình dục. Sau khi uống thuốc sẽ..." Nói xong hắn hung hăng ôm lấy Lâm Thiến, che miệng của cô lại, không hề ôn nhu, điên cuồng hôn, đẩy cô dán vào cột đèn bên đường. Tay hắn nắm lấy cột đèn đồng thời khống chế Lâm Thiến trong vòng tay mình... giống như muốn đem cô tiến vào thân thể của mình. Hấp tấp như vậy, kỹ xảo không hề giống như một tên lưu manh.

Lâm Thiến không thể vùng vẫy, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn khiến cho cô có thể giữ cho bản thân không quát to lên, để cho bản thân có thể đứng yên, không nhúc nhích.

Hình như đã trải qua cả một thế kỉ, rốt cục Hàn Trữ cũng buông Lâm Thiến ra, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ: "Dùng thuốc như vậy, cầm thú cũng không bằng. Mặc kệ người đàn bà nào ở đối diện, cho dù là em gái của vợ mình cũng được, là một người đàn bà hoàn toàn xa lạ cũng chẳng sao, tất cả đều làm cho đàn ông kích khởi dục vọng vô cùng tận. Năm đó cô đem thứ này dụng ở trên thân ai rồi hả Lâm Thiến? Bề ngoài cô đoan trang hiền thục, thật ra thì nội tâm lẳng lơ thối nát."

Hàn Trữ lúc này không ung dung tự tin như vẻ bề ngoài của hắn. Vừa rồi hắn lại thật sự hôn. Chính hắn cũng không biết tại sao lại như vậy? Ban đầu chỉ là muốn dọa Lâm Thiến mà thôi. Về sau làm sao lại khống chế không nổi?

Lâm Thiến cắn môi dưới, cương quyết không đứng dậy. Khi Hàn Trữ buông cô ra, cô xoay người trong nháy mắt, muốn khẩn trương chạy thoát khỏi cặp mắt kia. Cặp mắt kia làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, làm bong ra từng tầng áo khoác ngụy trang của cô.

Cô không bao giờ tưởng tượng nổi, sau nhiều năm như vậy lại có người đào cái chuyện này ra.

Còn chưa đi được vài bước, tiếng cười của Hàn Trữ đã không dứt bên tai: "Thiến Thiến! Cái thứ kêu là kích thích tình dục kia, bạn của tôi có người có thể kiếm ra. Cô có cần không? Anh rể này luôn luôn đối tốt với cô, tôi không ngại mua hộ cô. Còn đàn ông tuấn tú thì sao? Tôi cũng có nhiều bạn bè... anh rể có nhiều bạn có 'năng lực'..."

Nghe tiếng cười càn rỡ này, Lâm Thiến chỉ muốn che lỗ tai chạy trốn thật nhanh. Cái thuốc kích dục kia là một người bạn đưa cho cô. Cô thử qua... cô nằm ở dưới thân đàn ông, chủ động cầu xin người đàn ông đó một lần lại một lần... thân thể nhận được cao trào vô hạn nhưng trong lòng lại như có một cái hố to, càng lúc càng lớn cơ hồ như muốn nuốt chửng cô...

Những điều không chịu nổi trong quá khứ hiện lên rõ ràng trong đầu. Đầu cô đau như bị xé rách. Cô cảm thấy mình như đang tiến vào một cái vực sâu không thấy đáy, nhưng cô vẫn đi, đi... Kinh hoảng nhưng không cách nào thoát khỏi.

Trong lúc hỗn loạn, cô nhớ đến một người - Hàn Duệ. Nếu anh biết mình đã cho anh uống thuốc kia, nếu anh rõ ràng chân tướng... Lâm Thiến rõ ràng hậu quả sẽ là cái gì.

Đêm, một người phụ nữ tên Lâm Thiến chạy như điên trên đường, không hề có hình tượng.

Hàn Trữ vốn nên có cảm giác hưng phấn bởi vì lần đầu tiên thắng lợi trước nhà họ Lâm. Nhưng hắn không có cảm giác sung sướng bởi vì hắn biết chuyện tiếp theo mình phải làm đối với hai chị em bọn họ chính là thảm họa. Hắn sao lại do dự?

Quả nhiên là hắn giả vờ yếu đuối nhiều năm, giờ thành sự thật. Lâm Tĩnh đã ức hiếp, đánh gãy tất cả những tâm huyết ban đầu của hắn.

Hàn Trữ dựng đứng lông mày, nở nụ cười tự giễu.

********************************************

Đi theo Hàn Duệ về đến nhà, Tả Tư Ninh bình tĩnh lại rồi. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra một chuyện khó khăn: hiện tại giải thích với anh như thế nào?

Bất quá xem bộ dáng của Hàn Duệ cô cảm thấy vấn đề không hề nhỏ, bởi vì suốt trên đường đi, Hàn Duệ không nói một câu nào. Sau khi về nhà cũng cực kì trầm mặc. Đây là điềm báo giông bão sắp tới sao? Cô sợ nhất cái loại nửa chết nửa sống này, làm cho người ta suy nghĩ lung tung, cuối cùng một chút ý chí cũng không có.

Chịu không nổi cái loại áp lực này, Tả Tư Ninh chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Muốn nói cái gì thì anh cứ nói đi, em nghe."

Hàn Duệ cởi áo sơ mi, đổi một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Vẻ mặt anh bình tĩnh, tận lực bình tĩnh: "Anh không có gì muốn nói, chẳng lẽ em có chuyện muốn nói àh?"

Nửa câu sau nhìn như vô ý nói, nhưng lại ẩn chứa ám chỉ, anh hi vọng Tả Tư Ninh có thể đem hết sự tình nói cho anh.

Tả Tư Ninh quay đầu đi: "Em cũng không có gì để nói. Đi ngủ thôi." Nói xong vào nhà, cởi quần áo. Lúc cởi quần áo cô có chút tức giận: loại thời điểm này người chồng không phải sẽ hỏi người vợ là có chuyện gì xảy ra sao? Hay là căn bản anh không cần biết. Đúng rồi, hai người đều biết rõ ràng chuyện kết hôn của mình như thế nào. Anh không phải là chồng, nhiều lắm chỉ có thể coi như là người cùng giường có pháp luật chứng nhận mà thôi.

Tuy Tả Tư Ninh đến giờ vẫn không rõ tại sao Hàn Duệ lại đi đăng kí kết hôn với mình, nhưng cô nghĩ là không thể không có quan hệ tới Lâm Thiến hoặc một người phụ nữ nào khác. Trả thù? Nóng lòng thoát khỏi? Trời mới biết anh phát thần kinh cái gì...

Cửa lại một lần nữa mở ra, Hàn Duệ đi vào. Tả Tư Ninh tiếp tục thay quần áo, không để ý đến anh. Dù sao đã bị anh nhìn qua nhiều lần, cởi sạch ở trước mặt anh cũng chẳng sao.

"Chuyện hôm nay em thực không muốn giải thích sao?" Hàn Duệ phát hỏa nhìn người phụ nữ kia bình tĩnh cởi quần áo, coi mình như là không khí. Cô nghĩ rằng đàn ông dễ dàng nuốt nhục như vậy sao? Cô cho rằng đàn ông thật sự rộng lượng đến mức có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện sao? Người phụ nữ này quá mức đi thôi.

Cư xử rất là không tốt, Tả Tư Ninh nghe giọng nói mang theo tức giận của anh ngược lại lại thấy an tâm: không tồi, anh không phải là người đầu đá.

Thậm chí, Hàn Duệ biết nổi giận làm cho cô có cảm giác thành tựu, bởi vì theo cô, cái này chứng minh mình có phần sức quyến rũ. Tuy lời này không biết xấu hổ nhưng thật là có chút đạo lý, đúng không?

Tả Tư Ninh cảm thấy khi về đến nhà thì tâm tình liền buông lỏng. Có lẽ bởi vì trong nhà có nhiều điểm quen thuộc, kể cả sói con, lúc bình thường cô sợ nhất hôm nay cũng thấy dịu ngoan đáng yêu.

Có lẽ đó là hiệu ứng kết hợp của nhiều viên đạn bọc đường, cô từ từ quay lại, không chút do dự: "Em đã nói dối anh, em ra ngoài không phải..."

Một câu còn chưa nói hết liền nhìn thấy Hàn Duệ giống như sói lang vọt lên vồ con mồi. Tâm Tả Tư Ninh căng thẳng: anh lại đến? Làm sao bây giờ, phối hợp hay cự tuyệt? Hôm nay đã cự tuyệt nhiều lần, anh liệu có kìm nén quá thành bệnh không?

Kết quả - trên người ấm áp, một cái chăn quấn quanh cô.

Tả Tư Ninh ngẩng đầu nhìn Hàn Duệ, rồi chăm chú nhìn vào cái chăn quấn trước ngực, một trận mờ mịt, sau đó... bỗng nhiên hiểu. Cô xấu hổ nuốt nước miếng: vừa rồi cô mặc áo bị ngược nên khi cô xoay người đối diện Hàn Duệ, trước ngực trống trơn.

Phía lưng cùng phía trước của người phụ nữ khác biệt rất lớn, rất nhiều y phục thiết kế lộ lưng nhưng vì mặt sau là cho người khác nhìn, mình nhìn không thấy nên không thành vấn đề lắm nhưng đã ai nhìn thấy bộ y phục lộ toàn bộ phần phía trước chưa?

Tả Tư Ninh vì mình "trống trải" mà thoáng giật mình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của quẫn bách của Hàn Duệ bỗng nhiên thấy thoải mái: người đàn ông trước mặt xem ra càng xấu hổ hơn so với cô.

Vì có khúc nhạc đệm nho nhỏ, tâm tình của cô thả lỏng không ít. Cô nắm lấy tay Hàn Duệ đặt ở sau lưng mình, ý muốn anh ôm mình.

Tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cô cảm thấy an ổn: "Hàn Duệ, nói thật, có đôi khi em thấy thân cận với anh rất tốt. Anh biết, em có một đứa con trai, gọi là Hữu Hữu, anh đã gặp qua. Anh còn nói anh cực kì thích con em, muốn nhận nó làm con nuôi. Em vừa cao hứng vừa áy náy. Cao hứng ở chỗ, con em còn nhỏ như vậy mà ai gặp đều thương, về sau khẳng định sẽ giao thiệp tốt với người khác. Áy náy ở chỗ, em là một người mẹ mà không thể ở bên cạnh con, để cho con mấy lần phải rời nhà đi tìm mình. Em còn che giấu chuyện đó là con em. Con em còn nhỏ như vậy, làm sao mà chịu được điều này?"

Cảm giác được cánh tay của Hàn Duệ siết chặt, Tả Tư Ninh cảm thấy được cổ vũ: "Gần đây xảy ra một chuyện, đơn giản mà nói, là một người đàn ông cũ của em cho rằng đó là con của hắn cho nên dẫn con em đi mất. Kết quả là làm mất con. Em tức giận nhưng không biết làm sao cho phải. Em mặc kệ phải trả giá như thế nào, em sẽ tìm được con em. Sau khi tìm được, em sẽ mang theo con, em sẽ nói cho mọi người biết đây là con em. Mặc kệ ba của nó là ai, nó chỉ là con của em mà thôi. Kế tiếp mặc kệ bao lời đàm tiếu, chê trách, em đã có con bên cạnh, thế là đủ. Làm mẹ là một chuyện vô cùng kì diệu, làm cho người phụ nữ trở nên vô cùng dũng cảm, chịu đựng được mọi lời quở trách, chê bai... hơn cả trong tưởng tượng của mình."

Cô ở trong ngực của Hàn Duệ không giấu diếm mà nhẹ nhàng kể hết mọi chuyện. Giọng nói cũng ôn nhu hơn thường ngày, đặc biệt là khi cô nhắc tới con trai, cái loại vầng sáng ôn nhu của tình mẹ chiếu sáng lên Hàn Duệ.

Mọi chuyện xảy ra, trong mấy ngày gần đây Hàn Duệ đã đoán ra gần hết. Nhưng khi nghe Tư Ninh nói, anh cảm giác, nói như thế nào đây - anh cảm giác rằng Tư Ninh mở rộng nội tâm ra với mình, tựa như cô mang món đồ quí giá nhất của cô giao cho mình.

Hàn Duệ nhất thời động tình, cúi đầu hôn trán của cô: "Em biết không, có một câu anh vẫn chưa nói với em."

Tả Tư Ninh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nóng bỏng của Hàn Duệ. Thật đúng là một kinh nghiệm khó thấy.

Tim đập rộn một cảm giác: anh muốn nói gì? Nếu muốn nói chuyện ly hôn, sao anh lại có ánh mắt chân thành sâu thẳm như vậy? Ánh mắt quyến rũ người! Nếu không phải, chẳng lẽ anh muốn thổ lộ...

Tuyệt đối không có khả năng! Tả Tư Ninh lập tức dập tắt cái ý nghĩ này: chỉ mấy tháng ngắn ngủi ở chung, Hàn Duệ đã đặt ở dưới váy mình sao? Quả thực là vô cùng vô lý.

Giờ phút này Hàn Duệ cực kì khẩn trương, chỉ sợ trong hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ khẩn trương đến như vậy. Trong lòng có một giọng nói ra sức phản đối: không nói, đừng nói! Nói ra thì liền xong rồi... Nhưng Tả Tư Ninh đã thẳng thắn, anh là một người đàn ông làm sao lại có thể sợ hãi rụt rè như vậy?

"Còn nhớ hồi xưa chúng ta có vài năm học cùng lớp không, bạn cùng lớp?"

Lúc Hàn Duệ nói một câu này, Tả Tư Ninh nổi lên ý cười. Cô làm sao có thể không nhớ rõ, từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh thì cô đã nhận ra. Chỉ là anh không nhớ ra thôi - đúng là người đàn ông chậm lụt. Cô vỗ bả vai anh một cái: "Anh muốn nói là điều này sao?"

Hàn Duệ không cười, cố vượt qua phòng tuyến trong lòng, kêu to: "Năm đó anh đã phạm hai sai lầm: thứ nhất là làm chuyện không bằng cầm thú. Thứ hai là không giữ em lại."

Cả người Tả Tư Ninh chấn động...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play