Sói con cực kì tự giác ngồi trong ổ của mình bởi vì nó nhận thấy không khí trong phòng có phần áp lực. Vì sao? Bởi vì chủ nhân vừa về đến nhà đã không chú ý nó. Nếu là bình thường thì ít ra chủ nhân có thể nhìn nó một lần, hoặc là chơi đùa với nó một chút.
Tả Tư Ninh cũng không khác biệt lắm so với sói con, cô cực kì tự giác ngồi trên sofa, giống như học sinh chờ bị phê bình. Ngồi nghiêm chỉnh một hồi cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt: mình không làm sai, sợ cái gì?
Ngẩng đầu, chống lại vẻ mặt băng lãnh vô tình kia, Tả Tư Ninh vẫn lại lo lắng rồi. Nhớ tới lúc ở quán bar, Hàn Duệ không nói một câu kéo mình đi. Lan Tả và Mạn Lâm muốn khuyên can cũng bị anh lạnh giọng quát ngưng lại. Không hiểu được tâm tư của anh, Tả Tư Ninh hỏi ra miệng: “Tâm tình không tốt? Công ty xảy ra chuyện? Hay lại là...” là chuyện tình cảm? Tả Tư Ninh kịp thời ngậm miệng không nói ra.
Cô cũng không ngốc, nếu nói ra, Hàn Duệ có thể thừa nhận sao? Chẳng lẽ anh sẽ đào nội tâm ra nói cho cô: đúng vậy a. Đêm qua anh đi tìm nhân tình, hôm nay lại đi, cãi nhau cùng cô ta nên tâm tình đặc biệt khó chịu.
Hàn Duệ nếu thật sự nói vậy Tả Tư Ninh cũng thật dám tin. Vấn đề là, anh dám nói sao?
Tất nhiên đây là Tả Tư Ninh suy nghĩ lung tung. Cô tự biết chuyện xảy ra gần đây làm cho đầu óc của cô không tốt, thường xuyên rối loạn, nên nghĩ cũng không nghĩ, chỉ giỏi tưởng tượng. Nói ngắn gọn một câu: cách xa con trai, cô liền không bình thường, cho nên, con trai là tối trọng yếu đối với cô, những người khác... Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua Hàn Duệ, mỉm cười: những người khác đều là phù vân.
Ánh mắt của Tả Tư Ninh làm cho Hàn Duệ không cảm thấy thoải mái. Anh tức cái gì a? Không phải là nha đầu kia không thành thật sao? Không phải mình nói là sẽ tìm con trai cho cô sao? Không phải mình nói là cô đừng chạy loạn sao? Vậy mà cô vẫn chạy đi quán bar kia. Ánh mắt anh kiên định: “Trong vòng ba ngày anh sẽ mang con trai hoàn hảo vô sự tới trước mặt em, nên em từ chức đi.”
Nửa câu đầu làm cho Tả Tư Ninh thật cao hứng bởi vì bộ dáng nói chuyện của Hàn Duệ thật đáng tin, cô tự động xem nhẹ nửa câu sau: “Có phải có manh mối không? Biết ở nơi nào rồi hả? Hữu Hữu không có việc gì chứ? Nó có ăn cơm đúng giờ không? Đứa nhỏ này lạ người, ở nơi xa lạ không quen...”
Cô không chú ý tới sắc mặt của Hàn Duệ càng lúc càng khó coi, thao thao bất tuyệt tới vài phút sau đó mới nhớ tới cái gì, có chút nén giận nhắc nhở Hàn Duệ: “Sao anh không nói lời nào?”
Hàn Duệ cũng không biết tại sao, hai tay bắt lấy bả vai của Tư Ninh, dùng lực đẩy cô ngã xuống sofa, một câu cũng không nói liền hôn cô. Động tác nhanh chóng làm người khác chuẩn bị không kịp.
Tả Tư Ninh mở to hai mắt, không biết người đàn ông này nổi điên cái gì. Càng làm cho cô ứng phó không kịp là bụng mình chợt lạnh, tay Hàn Duệ đã tiến vào nội y từ lúc nào, anh khẩn cấp giống như bị phục xuân dược vậy. Tả Tư Ninh quyết tâm, cắn răng không cho đầu lưỡi của anh đi vào.
Cô có thể thấy bộ dáng nhíu mày của anh, nhưng anh vẫn không buông ra, ngược lại càng áp trụ Tư Ninh, một tay đem áo của cô đẩy cao lên làm cho áo ngực của cô lộ dưới thân mình. Khi anh buông miệng Tư Ninh ra, tay đã bắt đầu cởi quần Tư Ninh.
Rất không dễ dàng mới thở được một ngụm, Tả Tư Ninh nổi giận, giơ tay muốn đánh người, đáng tiếc cánh tay còn chưa giơ lên đã bị người bắt lấy, vững vàng đặt ở dưới lưng.
Hỏa khí xông tới: “Hàn Duệ! Anh phát thần kinh cái gì, sao lại giống như mèo đực động dục vậy?”
Hàn Duệ vẫn không nói lời nàochỉ giữ không cho Tư Ninh vùng vẫy. Anh đã cởi xong quần của Tư Ninh, chặt chẽ áp vào cô không ke hở, để thân thể hai người vô hạn tiếp sát... “Em rất thích trẻ con đúng không? Anh đây cho em một đứa con.”
Khi người đàn ông nói với cái giọng cứ như ban thưởng cho cô vậy, Tư Ninh tức giận đến mức nổ cả phổi... Lúc kí hợp đồng kết hôn, anh nói như thế nào: không hề muốn có con. Sau khi lĩnh chứng về anh như thế nào: biện pháp luôn không rời khỏi người để đề phòng lúc hưng trí lại không có.
Người đàn ông này căn bản không muốn có bất kì gút mắt nào với mình, trong ba năm mỗi người đều sống tốt là được. Hiện tại anh còn nói muốn đứa bé? Tối hôm đó có lẽ anh uống nhiều, không thanh tỉnh, vậy giờ thì sao?
Cảm xúc của Tả Tư Ninh hiện giờ cực kì kích động. Cô không biết mình có thể nói ra lời gì khó nghe nhưng dù sao hơn hai mươi năm ăn cơm nói cho cô biết cô phải tỉnh táo lại. Cô nuốt một hơi thật lớn, áp trụ thô tục đang dâng lên, ôn tồn nói: “Hàn Duệ, đừng náo. Anh buông ra trước đi.Chúng ta cần phải nói chuyện. Nếu anh có vấn đề gì, em có thể giúp. Chẳng qua...” Đương nhiên, Tư Ninh nói như vậy là có nguyên nhân, dùng kinh nghiệm hai mấy năm đến xem cũng chỉ có thể dùng từ thất tình để giải thích bộ dáng của Hàn Duệ. Tối hôm đó hẳn anh và tình nhân đàm phán không thành, nói không chừng lại có quan hệ với mình cho nên Hàn Duệ mới vội vã tìm mình trút giận, đầu óc mới có thể không tỉnh táo đến thế.
Lời Hàn Duệ nghe thấy lại không phải ý này. Phương diện kia có thể là phương diện nào, đương nhiên là chỉ phần chức năng đàn ông.Người phụ nữ này nói cái gì a, cô thật là có bản lãnh làm tức chết người. Vừa rồi mình vẫn còn lo lắng là mình quá xúc động, giờ thì một chút xíu cũng không có. Nếu cô ấy cảm thấy có vấn đề thì mình dùng hành động thực tế cho cô ấy xem...
“A!!!!!!” Không hề phòng bị, Tả Tư Ninh cảm thấy thân thể bị xé rách. Tay cô nắm chặt lấy sofa, đau đến hít hà. Cô nhìn chằm chằm Hàn Duệ, sắp khóc đến nơi: “Đau chết, anh có bệnh rồi. Tôi đã bảo sẽ nói chuyện tử tế vậy mà anh lại cứng rắn tới...”
Lúc xỏ xuyên qua, Hàn Duệ quả thật vì nhất thời vọng động, nhưng sự vọng động này không phải là không trải qua suy nghĩ. Hữu Hữu xuất hiện làm anh không hiểu rõ chính mình vì sao lại muốn có con với Tả Tư Ninh.
Nơi đó của Tả Tư Ninh thật chặt, huyệt đạo trơn ướt vây quanh vật nóng bỏng của anh, theo tức giận của cô từng đợt từng đợt thắt chặt, ma xát. Từng làn sóng run rẩy hưng phấn theo chỗ hai người tương giao lan tỏa đi khắp nơi.
Cảm giác này làm cho Hàn Duệ không nhịn được sa vào trong đó. Anh không thể không phủ nhận, thân thể hiểu rõ ràng điều nó muốn hơn là chính mình, tại sao ban đầu lại chọn Tả Tư Ninh, tại sao nhiều... năm như thế vẫn không thể nào quên, vì sao đứa nhỏ xuất hiện lại làm cho anh mờ mịt như bây giờ...
Lo lắng trong lòng không ngừng tăng lên làm cho anh không thể không gia tăng vận động dưới thân để ngăn lại cái cảm giác thiếu hụt trong lòng. Anh dùng lực ôm lấy Tư Ninh, cơ hồ muốn đem cô hòa nhập vào trong cơ thể mình.
Đau! Cảm giác đau bụng sinh giống như một lần nữa đánh úp lại. Cô một mình nằm trong bệnh viện, lòng tràn đầy sợ hãi đợi chờ đứa con sinh ra. Bức tường màu trắng, khăn tải giường cũng màu trắng... cả thế giới là một màu sắc trắng xóa, trong đầu không thể nào bớt lo lắng. Sau khi sinh con xong thì nên đối phó với nghi ngờ của người khác như thế nào, nên cho con một gia đình như thế nào, làm sao để cho con một cái hộ khẩu...
Lúc ấy cô nghĩ tới thì liền khóc lên, bởi vì đau bụng sinh, cũng bởi vì cảm thấy có lỗi đối với đứa nhỏ còn chưa có sinh ra. Bởi vì chuyện mà mẹ của nó đã trải qua, nó cũng phải trải qua một lần.
Tư Ninh từng cho rằng mình là con ruột cả ba mẹ, nhưng một lần nghe lén bọn họ nói chuyện mới biết, mình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, là do một người mẹ chưa lập gia đình sinh hạ rồi vứt bỏ. Một người phụ nữ trẻ làm sao mang theo được con nhỏ? Chỉ có thể giao cho ba mẹ nuôi, nhập hộ khẩu của bọn họ, cho đứa trẻ một thân phận.
Tả Tư Ninh khóc, cô rút tay từ dưới thân ra, bắt lấy tóc của Hàn Duệ, dùng lực, muốn đem cảm giác đau đớn của thân thế trả lại toàn bộ cho anh: “Ngươi thật là một tên khốn khiếp.”
Hàn Duệ chấn kinh, những lời này, giọng nói này, anh đã nghe qua, anh nhất định đã nghe qua ở đâu đó!
Lan Tả lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh, bên cạnh có dấu vết bị đốt. Đó là ảnh chụp lúc cô mang thai. Hôm đó cô đi cùng chị dâu chụp ảnh chân dung người có thai, vì nhiếp ảnh gia và chị dâu khuyến khích, cổ vũ, nên cô cũng gật đầu ưng thuận. Về sau gặp chuyện không may, cô nổi điên đốt album, sau cùng tỉnh táo lại, từ trong đống lửa lấy lại được một tấm ảnh duy nhất này. Hôm nay lúc nghe được lời Tả Tư Ninh nói, cô có chút không khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn bộ dáng của Tả Tư Ninh, cô lại nghĩ đến chính mình lúc trước, lòng thương tiếc làm cô nguyện ý trợ giúp đứa nhỏ này.
Mà điều làm cho Lan Tả giật mình hơn chính là câu nói kia của Tư Ninh: nếu em có mẹ thì tốt rồi. Trong nháy mắt cô liền cảm thấy được Tư Ninh chính là con mình, bởi vì nếu con của cô bình an lớn lên thì cũng tầm tuổi của Tư Ninh vậy.
Cô mở một chai rượu vang, rót một chén ra uống, nở nụ cười: nếu thật đơn giản như vậy thì tốt rồi. Lúc trước khi kí hợp đồng với Tả Tư Ninh cũng điều tra qua thân thế của cô, cũng tiếp xúc qua với ba mẹ của cô, biết đứa nhỏ này rời nhà trốn đi, còn nguyên nhân thì hai người không chịu tiết lộ. Cho nên Tả Tư Ninh nói như vậy hẳn là hối hận chuyện năm đó dỗi, trốn nhà ra đi. Nếu năm đó không trốn đi, hiện tại cô cũng không đến mức một mình mang theo con nhỏ,chí ít còn có ba mẹ ở bên cạnh giúp cô.
Lúc Lâm Thiến trở lại nhà họ Lâm, Lâm Tĩnh đã đợi rất lâu rồi.
Lâm Tĩnh kéo em gái vào phòng, bảo người giúp việc không cho bất kì người nào quấy rầy hai người bọn họ. Khuôn mặt cô u sầu: “Thiến Thiến, đã xảy ra chuyện. Chị nhận được tin tức nói là Hàn Duệ không muốn đưa hạng mục mới ra thị trường. Cứ như vậy khẳng định Vạn Hoa bị tổn thất lớn, chúng ta có phải làm quá mức rồi không? Vạn nhất ba phát hiện tài vụ của Vạn Hoa có vấn đề, hỏi tới thì chúng ta nên nói như thế nào? Dù sao cũng là chúng ta tự tiện làm chủ, đem tài chính...”
Lâm Thiến đột nhiên lên tiếng: “Chị! Trước bình tĩnh lại, từ từ nói sao lại ra thế này.”
Lâm Tĩnh cũng ý thức được giọng nói mình quá lớn, ồn ào, dễ bị người ngoài nghe được vì thế hạ thấp giọng xuống đem chuyện ở hội nghị ngày hôm nay ra nói đại khái cho Lâm Thiến nghe.
Lâm Thiến nghe xong, chỉ mỉm cười: “Cái này đã đem chị hù sợ rồi hả? Chị ngẫm lại mấy năm nay Hàn Duệ mang rất nhiều tâm huyết vào Vạn Hoa, hắn tuyệt đối không có khả năng buông tha Vạn Hoa. Nếu ba bên kia...” Lâm Thiến nói đến đây liền sờ đầu một chút, nơi đó có phần âm ẩm đau. Sau khi đau đớn qua đi, cô khôi phục trấn định: “Mấy ngày nay ba cùng người đàn bà kia thân cận, nếu để cho ba phát hiện cô ta ở bên ngoài lẳng lơ thì ba sẽ không có tinh lực để ý tới chuyện của Vạn Hoa rồi.”
Nhắc tới cái này làm cho nộ khí của Lâm Tĩnh lại dâng lên: “Cũng không biết rốt cục ba nghĩ như thế nào mà lại thích loại đàn bà đê tiện như vậy. Chẳng lẽ thật sự là lớn tuổi rồi nên hồ đồ? Thiến Thiến, đầu óc em linh hoạt như vậy, khẩn trương nghĩ biện pháp tống cổ người đàn bà kia ra khỏi nhà chúng ta đi.”
Lâm Thiến gật đầu, ảm đạm cười: “Chị cùng anh rể thế nào rồi? Ôn nhu với anh rể vào, anh rể nhất định sẽ nhìn ra được chị đối với anh rể thật tốt.”
Lâm Tĩnh mở to hai mắt, ánh mắt bối rối: “Em nói cái gì a. Chị đối tốt với hắn bao giờ? Hắn chỉ là người ở rể, là người mà nhà chúng ta chứa chấp.”
Lâm Thiến an ủi Lâm Tĩnh vài câu, đưa cô ra cửa. Nhìn bóng lưng của Lâm Tĩnh, cô lắc đầu. Cô đã thấy được kết cục của Lâm Tĩnh: Lâm Tĩnh miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo, cuối cùng sẽ đẩy Hàn Trữ đến trong ngực người khác. Lúc đó chị chỉ có thể khóc hận.
Có đôi khi Lâm Thiến cảm thấy Lâm Tĩnh như một đứa nhỏ không lớn lên, giống như trước đây liên tục bắt nạt Hàn Trữ chỉ vì muốn lấy được sự chú ý của hắn. Có lẽ cô là một người yêu bá đạo nhưng lại có phần khả ái, nhưng cô không biết cách làm một người vợ.
Còn Tả Tư Ninh a, cho dù cô ta thích hợp với Hàn Duệ, cho dù bọn họ hấp dẫn lẫn nhau nhưng bọn họ đều có một vết thương trí mạng, một vết thương đủ để cho bọn họ chia tay nhau.
Lâm Thiến cong người nằm trên giường, nhắn tin cho Hàn Duệ: tức giận sao? Chúng ta nói chuyện đi.
Tả Tư Ninh nằm ở trên giường, Hàn Duệ đang tắm, mobile vang lên báo hiệu có tin nhắn. Tả Tư Ninh mò tới một chiếc điện thoại di động, mở ra nhìn một cái liền đóng lại bởi vì cô phát hiện đây không phải di động của mình, nhưng cô đã nhìn thấy nội dung tin nhắn. Khóe miệng cong lên, nở nụ cười: thực sự là như thế này.
Cười cười, cô bỗng nhiên nắm tay, nện ở trên giường một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT