Phương Thục Tú nhìn Hà Quyên một chút, cười lắc đầu: "Quyên Tử, tâm ý của con, dì biết rõ. Nhưng mà dì chỉ muốn an tĩnh một chút, chính mình nên ở lại một thời gian ngắn nữa."
Hà Quyên vừa nghe Phương Thục Tú nói như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì nữa, khổ sở quay đầu nhìn Chu Duệ Trạch, muốn nghe ý kiến của anh một chút.
Ở dưới bàn, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cầm tay của Hà Quyên, cho cô một nụ cười trấn an, lúc này mới nhìn về phía Phương Thục Tú: "Như vậy đi, trước tiên ở bên ngoài thuê cho dì một căn phòng, đợi đến lúc bán được căn phòng cũ thì hãy mua căn phòng mới mà ở, như thế nào cũng mất một thời gian, dì xem như thế nào?"
"Vậy làm phiền các con." Phương Thục Tú thở phào nhẹ nhõm, cô thật không muốn ở lại trong nhà của Hà Quyên, không muốn làm phiền tới Hà Quyên, quấy rầy cuộc sống của cháu.
"Dì, dì đang nói cái gì vậy?" Hà Quyên mở miệng oán trách, ở trước mặt Phương Thục Tú, cô vĩnh viễn đều là đứa bé.
Phương Thục Tú không nhịn được cười khẽ.
Chu Duệ Trạch cười hỏi ý kiến: "Bây giờ chúng ta trở về đi thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, hôm nay dì hãy ở lại trong nhà đi, đợi khi nào tìm được phòng trọ rồi tính."
Anh vẫn không quên mời Phương Thục Tú tới nhà ở, chỉ là, Phương Thục Tú thật sự không muốn phiền toái Hà Quyên, cho nên vẫn từ chối.
"Không, dì còn một chút tiền, ở gần đây tìm khách sạn là được." Phương Thục Tú trực tiếp từ chối, nhất định không muốn ở lại trong nhà Hà Quyên.
"Dạ, dì không muốn ở thì thôi vậy." Hà Quyên hiểu rõ bản thân dì, tuy nói là tính yếu đuối, nhưng cũng là một người có tính bướng bỉnh.
Đi theo Triệu Quốc Tường nhiều năm như vậy, cũng tìm việc bán thời gian để làm, huống chi sau này khi cô rời khỏi, dì càng phải làm công ở bên ngoài.
Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút tiếc nuối nhưng trên mặt không có biểu lộ ra một chút nào, lái xe chạy trở về.
Dọc theo đường đi, Phương Thục Tú và Hà Quyên ngồi ở sau xe, hai người từ từ trò chuyện, lúc này Hà Quyên mới biết, thì ra là Triệu Quốc Tường có người khác ở bên ngoài rồi.
"Đùa gì thế, ông ta ở bên ngoài có người khác?" Hà Quyên nhịn không được mà bất bình thay dì, "Dì tốt như vậy, ông ta có cái gì mà không hài lòng?
Vô luận là trông nom nhà cửa, hay là chăm sóc con gái của Triệu Quốc Tường, đến việc đi làm kiếm tiền, dì cũng có thể nói là không có lỗi với Triệu Quốc Tường.
Nhiều năm chung sống như vậy, dì vẫn luôn đối xử rất tốt với Triệu Quốc Tường.
Ngược lại nhìn Triệu Quốc Tường, lúc biết được sự thật cũng không có tới phòng của dì, đối với dì thái độ thay đổi hoàn toàn.
Sự ân cần trước kia, nay biến thành lạnh nhạt và càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng ghét bỏ.
Những chuyện này, dì là vì cô, tất cả đều chịu đựng, vẫn như cũ chăm lo cho cuộc sống của Triệu Quốc Tường thật tốt.
Có thể nói, người có lỗi với dì nhất chính là cô, nếu không phải vì cô, dì cần gì phải chịu khổ, còn gả cho một người không thương mình.
Sau khi trở về, Chu Duệ Trạch nhanh chóng giúp Phương Thục Tú tìm một khách sạn, lúc đầu muốn tìm chỗ ở tốt hơn, nhưng mà Phương Thục Tú kiên quyết không đồng ý, ngay cả tiền phòng cũng là do dì trả, không muốn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch trả tiền.
Sau khi ba người ăn cơm xong, giúp Phương Thục Tú sắp xếp ổn thoả, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch liền bị dì đuổi về, dì bày tỏ mình cần nghỉ ngơi.
Chu Duệ Trạch lái xe về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị, liền ngừng xe.
Hà Quyên kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Anh đi xuống mua chút đồ, chờ anh một chút." Chu Duệ Trạch cười nói, xuống xe, rất nhanh liền mua đồ xong trở lại, ném vào chỗ ngồi phía sau, lái xe về nhà.
Về nhà, Chu Duệ Trạch đi tới trước phòng bếp trêu ghẹo một chút mới đi ra, Hà Quyên vừa nhìn thấy trong tay anh có gì đó, nhịn cười không được nở nụ cười, đi tới nhận lấy: "Anh thật sự xem em là đứa bé sao?"
"Em không phải là đứa bé của anh sao?" Chu Duệ Trạch đưa tay bóp chóp mũi của Hà Quyên, cưng chìu nói, "Ăn một chút chocolate giúp tâm tình tốt hơn, ăn chút khoai tây chiên và đồ ăn vặt ...., chúng ta cùng nhau ăn." Chu Duệ Trạch để đồ ăn vặt xuống, lôi kéo Hà Quyên ngồi ở trên ghế sa lon.
"Thật ra thì, tâm tình em tốt vô cùng." Hà Quyên mở ra một bọc khoai tây chiên, đưa một miếng đến bên miệng Chu Duệ Trạch, sau đó mới đến mình ăn.
Chu Duệ Trạch cho Hà Quyên uống nước ép trái cây, cùng ăn uống với cô: "Bởi vì dì rốt cuộc cũng đã được giải thoát?"
“Dạ, vốn là em còn muốn để dành tiền thật nhiều, mới có thể đón dì về, hiện tại rốt cuộc mọi chuyện cũng đã kết thúc." Hà Quyên nhẹ nhàng cười, "Em cảm thấy vui mừng thay cho dì.”
Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đưa tay nâng mặt Hà Quyên lên, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nói là, em không cần cảm thấy áy náy."
Chu Duệ Trạch nói một câu, như là một cái chùy đập vào trong lòng Hà Quyên, nước mắt chẳng biết tại sao lại chảy ra.
Mặc kệ ở bên ngoài ra sức làm việc bao nhiêu, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu khổ sở, Hà Quyên cũng không dễ dàng rơi nước mắt như vậy, nhưng bây giờ bởi vì một câu nói của Chu Duệ Trạch, nước mắt thế nào cũng không khống chế được chảy ra.
Không phải bởi vì cô uất ức, không phải bởi vì cô khó chịu, mà là, mà là trên thế giới này luôn có một người rất hiểu rõ cô.
Ở khắp nơi vì cô mà suy nghĩ, sẽ đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ mọi chuyện.
Trong tay cầm bịch khoai tây chiên liền rơi xuống đất, Hà Quyên cầm tay Chu Duệ Trạch, nhẹ nhàng dời đi, sau đó vòng tay ở trên cổ của anh, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình tới, nhẹ nhàng đụng chạm môi anh.
Hà Quyên đối với việc này không có một chút kinh nghiệm nào, chỉ biết là muốn hôn Chu Duệ Trạch, lại không bắt được trọng tâm, cắn Chu Duệ Trạch bị thương.
Cảm thấy việc này quá khó khăn vẫn nên để cho anh chủ động thì tốt hơn, vì vậy, người nào đó lập tức thay đổi vị trí của hai người, biến thành chủ đạo.
Trước đây, Hà Quyên vẫn ở thế bị động chờ đợi, lần này lại hết sức tích cực, nỗ lực cùng Chu Duệ Trạch học tập, muốn đuổi kịp theo bước chân của anh.
Đối mặt với một Hà Quyên như thế, trong đầu Chu Duệ Trạch ầm một cái, giống như có cái gì nổ tung, cũng không quản được chuyện khác nữa, hôn thật sâu xuống phiá dưới.
Không ngừng dây dưa, rốt cuộc cũng nghĩ không ra là chuyện gì, hai người nằm sát cùng một chỗ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lên cao, nóng đến khó chịu.
Cuối cùng, khi Chu Duệ Trạch sắp không kìm chế được, anh buông Hà Quyên ra, để tránh việc thật sự xảy ra chuyện.
Chu Duệ Trạch và Hà Quyên tách ra một chút, nhìn hai gò má Hà Quyên ửng hồng, ánh mắt mê ly, thật sự là rất "Đau" nha.
Nhưng Hà Quyên vẫn còn không biết lúc này tình huống nghiêm trọng đến mức nào, đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi sưng đỏ, lơ đãng không chú ý đến động tác, càng làm cho ánh mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, thiếu chút nữa là bạo rồi.
Không mang theo sự cảnh giác thật là "Khi dễ" người mà!
Anh là một người đàn ông, chung quy vẫn không thể nào khảo nghiệm sự tự chủ của anh được.
"Bà. . . . . ." xã chữ còn chưa kịp nói ra, Chu Duệ Trạch đã cảm thấy không đúng lắm, cúi đầu hoài nghi bắt lấy tay rồi nhìn Hà Quyên, khi đang nhìn xem cô muốn làm cái gì, môi lập tức bị chặn lại.
Hơi thở quen thuộc bá đạo xông vào khoang miệng, đầu óc Chu Duệ Trạch nóng lên, lý trí thiếu chút nữa bị thiêu cháy, miễn cưỡng nâng đôi tay lên, đặt lên trên vai Hà Quyên, từ chối thật lâu, mới cố sức đẩy cô ra, âm thanh khàn khàn nói: "Bà xã, đừng đùa với. . . . . ."
Chữ lửa này đã bị Hà Quyên trực tiếp niêm phong ở trong miệng của anh.
Cảm giác được Hà Quyên có chút nhút nhát lại có khát vọng, bàn tay nhỏ bé dò vào bên trong áo sơ mi của anh, lý trí và thần kinh của Chu Duệ Trạch trực tiếp sụp đổ.
Hà Quyên đã truyền cho anh một thông tin chính xác, anh cần gì phải lo lắng nữa?
Không hành động nữa thì anh thật không phải là đàn ông, nhất là khi người phụ nữ anh yêu nhất chủ động, anh còn có cái gì mà phải băn khoăn?
Lúc này phải dốc sức thể hiện ưu thế của một người đàn ông, tuyệt đối không thể do dự. Một phen ôm lấy Hà Quyên, bước nhanh về phòng ngủ của mình.
Lúc này xem như Hà Quyên cảm thấy hối hận, Chu Duệ Trạch tuyệt đối cũng sẽ không buông ra.
Cho dù anh đã ba mươi tuổi rồi, thế nhưng phương diện về thân thể tuyệt đối luôn trong trạng thái tốt nhất, loại tình huống này bao giờ cũng phải chịu đựng, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề.
Bình thường anh không có hành động, không phải là anh có vấn đề, mà anh chỉ muốn tốt cho Hà Quyên.
Nếu điều kiện thích hợp, anh tuyệt đối sẽ không khách khí nữa.
Chu Duệ Trạch thuận tay vỗ, trực tiếp tắt đèn, dù là không có ánh đèn, thành phố ban đêm cũng không phải là tối đen như mực.
Từ ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên thấu vào, đủ khiến cho Chu Duệ Trạch thấy rõ ràng người trong ngực, nhẹ nhàng hôn, đã không còn kịch liệt như vừa rồi, mà thật cẩn thận hôn cô.
Hà Quyên nhịn không được lại chảy nước mắt, anh cẩn thận như vậy, dịu dàng như vậy, làm cho cô cảm giác được yêu thương, được che chở thật là tốt.
Trừ việc ngượng ngùng ra, không có cảm giác thấp thỏm, theo động tác của Chu Duệ Trạch từ từ tỉnh táo lại, cảm thấy nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Chu Duệ Trạch kiên nhẫn lấy vật sở hữu của anh ra, từng chút một chỉ dẫn Hà Quyên, cảm nhận tâm tình cô biến hóa, từng chút một làm cho cô tỉnh táo lại.
Anh là người làm việc dứt khoát, nhưng lại dùng thời gian dài nhất để dẫn dắt cảm xúc Hà Quyên, làm cho cô chìm đắm vào sự kiện tốt đẹp này.
Đắm chìm trong động tác của anh, toàn tâm toàn ý giao cho anh.
"Ưmh. . . . . ." Hà Quyên kêu đau một tiếng, không nhịn được cắn lấy đầu vai của Chu Duệ Trạch, thân thể căng thẳng, không thoải mái cau mày.
Chu Duệ Trạch vội vàng dừng động tác lại, nhẹ nhàng hôn vào vành tai Hà Quyên, từ từ khẽ cắn, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Hà Quyên không thoải mái bỗng nhúc nhích, nói thẳng một câu chân thật nhất: "Quá lớn. . . . . ."
Một câu nói, khiến ánh mắt của Chu Duệ Trạch đột nhiên biến đổi, máu sôi trào, cũng nhịn không được nữa, nhanh chóng công thành chiếm đất.
Không còn có những thứ ngôn ngữ khác, Hà Quyên hoàn toàn bị quấn vào bên trong nước xoáy kịch liệt, như một chiếc thuyền con, ở giữa cuồng phong mưa rào nhấp nhô lên xuống, không tự chủ được, chỉ có thể mặc cho sóng gió nhấp nhô.
Chính tư vị tốt đẹp khiến Chu Duệ Trạch hoàn toàn mê muội, ăn không biết bao nhiêu lần.
Thể lực yếu khiến cho Hà Quyên chịu không nổi, lúc mới bắt đầu còn khóc lóc cầu xin tha thứ, càng về sau để hả cơn giận liền cắn Chu Duệ Trạch, không bao giờ để ý đến người điên Chu Duệ Trạch này nữa, mặc cho anh mang theo cô điên cuồng.
Cũng may, Chu Duệ Trạch điên cuồng nhưng vẫn còn biết tiết chế.
Ngay trước lúc thể lực Hà Quyên hao hết, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn Hà Quyên trong ngực, Chu Duệ Trạch hài lòng nâng lên khóe môi, quả nhiên mùi vị rất tốt.
Trong lòng lấp đầy hoàn toàn, không còn cảm giác trống trải như trước kia.
Nhìn người trong ngực đã ngủ say, Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Hà Quyên: "Bà xã, anh yêu em."
Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng lẩm bẩm nhìn Hà Quyên, trong đôi mắt chứa thâm tình khiến Hà Quyên có thể chết chìm trong đó.
Đưa mắt nhìn thật lâu, Chu Duệ Trạch ôm Hà Quyên đi đến phòng tắm, muốn cho bà xã nghỉ ngơi cho khỏe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT