Tô Vãn nhìn thần sắc khiếp sợ của đại phu nhân, trong lòng cực kỳ hưởng thụ. Khiến nữ nhân này lần nữa bại dưới tay mình, quả thật so với cái gì cũng vui hơn.

Giả bộ ngoan ngoãn, vô tội nhìn Đại phu nhân nói “Đại phu nhân, có nghi ngờ gì sao? Nếu không có gì xin người thủ hạ lưu tình. Vãn nhi biết rõ đây là vật phụ thân yêu thích, tự nhiên là muốn bảo quản cho tốt.”

Đại phu nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tự mình bước xuống ghế, kéo tay Tô Vãn nói “ Con biết quý trọng đồ của tướng quân thì tốt. Không có việc gì. Bản phu nhân chỉ là nghe nói hôm qua có kẻ trộm xâm nhập, cho nên mới bảo Nghênh Xuân cầm thương phổ đến xem. Con cũng biết phụ thân con lo lắng mấy thứ này ra sao mà.”

Tô Vãn ra vẻ hiểu rõ gật đầu, nhận lấy thương phổ nói “Nếu như không có gì Vãn nhi xin phép cáo từ trước. Đại phu nhân bảo trọng.” Hai chữ cuối cùng nàng nói rất mạnh, khóe miệng tươi cười lóe mắt như Ngu mỹ nhân.

Đại phu nhân vẫn bảo trì thần thái đoan trang như cũ, giống như mẹ hiền vỗ vỗ cổ tay Tô Vãn “ Từ trong cung trở về muộn như vậy hẳn là chưa ăn cơm đi? Ta đã kêu Yên La vào bếp chuẩn bị cho con, trở về nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?”

Tô Vãn cảm động lui về phía sau từng bước, hành lễ thỏa đáng “ Vãn nhi đa tạ chủ mẫu quan tâm.”

“Không cần khách khí, Yên La, đưa tứ tiểu thư trở về.” Đại phu nhân che dấu sự chán ghét trong mắt, nghiêng ngời nhìn Yên La phân phó.

“Vâng, đại phu nhân.”

Tô Vãn tay cầm thương phổ, chậm rãi ra khỏi chính uyển. Trăng sáng trên cao, không khí có chút lạnh, nhưng miệng nàng cười đến là ấm áp. Bên tai có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc…

Trở lại Lâm Thủy Uyển, Thủy Nguyệt kích động giữ chặt nàng xem tới xem lui, đồng thời kinh hoàng hỏi “Tiểu thư, người có sao không, người làm ta sợ muốn chết. Đại phu nhân rốt cuộc có đem người…”

“Thủy Nguyệt, ngươi đang nói chuyện buồn cười gì vậy. Chủ mẫu rất quan tâm tứ tiểu thư ta, sao có thể làm gì ta chứ… Đúng không, Yên La?” Tô Vãn nói chuyện, nghiêng đầu về phía Yên La. Nàng ta sợ hãi cúi đầu “Đúng ạ… tứ tiểu thư đã trở về uyển, vậy Yên La đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho người. Xin cáo lui.”

“Làm phiền ngươi.” Tô Vãn kiêu ngạo không đổi, thản nhiên nói.

Thủy Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Tô Vãn, đột nhiên cười tươi như hoa nói “ Tứ tiểu thư chúng ta lúc nào cũng có thể cảm hóa được cái xấu.”

“Đứa ngốc.” Tô Vãn cưng chiều nói, gõ nhẹ trán nàng ta một cái.

A Bích đứng một bên sợ hãi bước tới trước mặt Tô Vãn, đột ngột quỳ xuống đất “Tứ tiểu thư, Nghênh Xuân thật sự không cố ý muốn hại người, xin người cứu nàng ấy…”

Tô Vãn nhàn nhạt liếc mắt một cái, nắm lấy tay Thủy Nguyệt, giả bộ như không nghe thấy nói “Thay bổn tiểu thư đem thứ này cất vào khuê phòng, tiện thể lấy mấy bộ sách y dược ra đây, ta muốn đọc sách.”

Thủy Nguyệt nhìn thoáng qua A Bích, bình tĩnh vâng một tiếng, sau đó ngoan ngoãn bỏ đi.

A Bích thấy Tô Vãn muốn tới thư các đọc sách, kích động nắm lấy váy nàng, cầu xin “Tứ tiểu thư, nô tỳ van cầu người, cứu lấy Nghênh Xuân có được không?”

Thân thể Tô Vãn đứng lại, ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị nói “Tứ tiểu thư ta không phải vạn năng. Ta chỉ có thể bảo vệ người của mình, không phải người của ta, lòng không an phận, nghĩ muốn bảo vệ cũng không giữ được! Ngươi hiểu chưa?”

A Bích nhất thời buông tay, tim đập loạn nhịp nhìn bóng dáng của Tô Vãn, trong nháy mắt nàng như hiểu được tất cả. Chậm rãi đứng lên, cung kính đi theo sau lưng thân thể phía trước nói” Tứ tiểu thư, A Bích hiểu rõ.”

Tô Vãn khoát tay, lạnh nhạt nhìn A Bích một cái. Hy vọng nàng ta thật sự hiểu được, nếu không sau này lại phát sinh chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình nữa. Lúc này coi như một lời cảnh cáo đi!

.... Cùng lúc đó...

Chính Uyển

Đại phu nhân hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghênh Xuân đang quỳ trên đất, tàn nhẫn nói “Nghênh Xuân có hành vi gây rối, có ý đồ muốn hãm hại tứ tiểu thư, lấy gia pháp của Lâu Gia xử lý, phạt năm mươi đại bản.”

Đồng tử của Nghênh Xuân trợn lớn, kinh hoàng nhìn Đại phu nhân. Tay run lên, khóc lóc cầu xin “Đừng mà! Đừng mà... Đại phu nhân, nô tỳ van cầu người, nô tỳ nhất định sẽ làm việc tốt, đừng mà...”

Yên La một bên kêu gia đinh tới, hai gia đinh mặc trang phục màu tím nhanh nhẹn đem Nghênh Xuân kéo ra khỏi chính đường, đi vào vườn, đặt nàng ta trên ghế dài lạnh lẽo, bản tử giơ cao.

Bốp...

A...

Tiếng thét chói tai vang lên.

Yên La hết hồn quay lại chính đường, giọng điệu run rẩy nói “Đại phu nhân, chuyện ở trướng phòng còn một ít chuyện chưa xử lý, cần dọn dẹp hết sao?”

Đại phu nhân quay đầu nhìn Yên La, chậm rãi cử động thân thể, gằn từng tiếng nói “Nhìn cũng rất đau đi? Đây là hậu quả của việc vô dụng! Yên La, nhớ kỹ!”

“Vâng... Đại phu nhân.” Yên La sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả chân cũng run cầm cập. Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao trước kia ở phủ an bình tới cỡ nào? Chỉ là Lâu tứ tiểu thư từ khi nào trở thành mối uy hiếp của Đại phu nhân, đều không ai biết được.

Đi ra khỏi chính uyển, hai người một hàng đến trướng phòng. Lúc đi qua hoa viên, Yên La len lén nhìn Nghênh Xuân. Quần nàng ta đã rách nát hết, mông toàn máu. Năm mươi đại bản, mấy ai có thể chịu được chứ?

…….

Đêm đặc biệt yên tĩnh.

Tô Vãn lẳng lặng ngồi trên nhà xà nhà trong phòng, ngẩng đầu ngắm sao nhìn trời, từng ngôi sao lấp lánh. Trong một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện. Sự tồn tại của nàng thật sự rất giống người thừa. Mỗi người đều muốn tính kế nàng, đối phó nàng.

“Ồ… Tiểu Vãn Vãn, ngươi đang suy nghĩ gì?” Một thanh âm đào hoa vang lên bên tai, có hơi chút the thé. Tô Vãn theo bản năng giật mình một chút, cảnh cáo nói “Đừng tới gần ta.”

“Ngươi không phải là thương xót Nghênh Xuân trong vườn đi?” Úc Băng không sợ chết nói.

Tô Vãn ánh mắt hơi hơi lạnh lại, quay đầu nhìn Úc Băng, buồn cười hỏi “ Bộ ngươi thấy bộ dạng ta giống như đau lòng lắm sao? Người làm bậy cũng không phải ta, có đánh chết cũng không liên quan tới ta.”

“Chậc chậc, tiểu Vãn Vãn thật nhẫn tâm. Ta nhớ trước kia ngươi ngay cả con kiến cũng không nỡ giết.” Úc Băng cố ý khoa trương nói.

Tô Vãn cười giễu cợt, liếc Úc Băng “ Ta nhớ là ta giết cũng không ít kiến, nhưng chắc chắn không nhiều bằng biểu cữu đâu. Ngươi nào phải chỉ giết kiến, ngay cả gái nhà lành cũng muốn dụ dỗ, chậc chậc…”

Sắc mặt Úc Băng đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Tô Vãn, nghiêm mặt nói “ Ta thích Nhược Doanh, ngươi tin không?”

“Không biết. Chuyện của ngươi không liên can tới ta.” Tô Vân hờ hững nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra vẻ mặt không liên quan tới mình.

“Trong đại viện đều lộ ra sự vô tình bạc bẽo, có mấy người có chân tình? Nhược Doanh không muốn làm tiểu thiếp của Lâu đại tướng quân, chỉ là người nhà nàng bắt buộc nàng ấy phải theo con đường này.” Thần sắc Úc Băng có điểm đau thương.

Tô Vãn giờ mới hiểu, thì ra là bi kịch hôn nhân cổ đại. Những chuyện như vậy nghe không ít, Lương Chúc chính là ví dụ điển hình. Nàng không cho là đúng hỏi hắn “ Tại sao không trốn? Võ công ngươi không phải rất tốt đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play