Lúc bảy người học viện quái vật lên đài rõ ràng đều hướng về phía hắn nhìn thoáng qua, thấy hắn khẽ gật đầu, khí thế của bảy người lập tức tăng vọt.

Trận đấu này cũng không có gì phải lo lắng, sau một lần đoàn đội va chạm, đối thủ của bọn hắn đã bị đánh tan. Chỉ huy đoàn đội thình lình là Tứ Hoàng Tử Đái Nguyệt Viêm.

"Ngũ hoàn, ngũ hoàn, ngũ hoàn, ngũ hoàn, ngũ hoàn, ngũ hoàn, tứ hoàn!" Nói xong những lời này, sắc mặt Tạ Giải cũng trở nên khó nhìn.

Trong bảy người học viện quái vật lên đài, trừ Công Chúa Điện Hạ, tất cả đều là tu vi Ngũ hoàn. Hơn nữa, không có một người nào là Ngũ hoàn bình thường.

Chính là, trên người bọn họ không có một cái Hồn Hoàn màu vàng nào xuất hiện. Có ba đội viên có toàn bộ Hồn Hoàn màu tím, có ba người có Hồn Hoàn màu đen. Đái Vân Nhi vậy mà có phối trí Hồn Hoàn ba tím, một đen.


Chỉ riêng chất lượng Hồn Hoàn, bọn hắn đã nghiền ép đối thủ rồi. Về thực lực, trận đấu này căn bản là nhìn không ra. Bởi vì đối thủ tan vỡ quả thực quá nhanh. Điều duy nhất có thể nhìn ra là, bọn hắn phối hợp tuyệt đối ăn ý.

Đường Vũ Lân trong mắt cũng đầy kinh ngạc, bởi vì hắn không nghĩ tới vị Công Chúa Điện Hạ kia cũng là một vị tu luyện thiên tài. Cùng tuổi với mình, đồng dạng màu sắc Hồn Hoàn, đây thực sự là một vị công chúa được nuông chiều từ bé sao?

Đội đại biểu cho học viện quái vật này quả là cường đại, Long Dược vẫn chưa lên sân cũng đã thể hiện thực lực cường hãn như vậy. Nếu như bọn hắn cũng đều là Nhất tự Đấu Khải Sư thì chỉnh thể thực lực mạnh hơn bên mình không chỉ là một bậc.

Nếu như một đối một, dựa vào xuất kỳ bất ý cùng bộc phát trong chớp mắt, bọn hắn còn có thể đánh bại Nhất tự Đấu Khải Sư, nhưng dưới tình huống đoàn chiến, đối phương đều là Nhất tự Đấu Khải Sư, bọn hắn một chút cơ hội cũng không có.


Huống chi, học viện quái vật với tư cách là đệ nhất học viện ở Tinh La Đế Quốc, Nhất tự Đấu Khải Sư có thể giống Nhất tự Đấu Khải Sư bình thương sao?

"Mục đích căn bản của học viện Sử Lai Khắc là gì, các ngươi còn nhớ rõ không?" Một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai mọi người.

Đường Vũ Lân cùng đồng bạn quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, Vũ Trường Không đã đi tới đằng sau bọn họ.

"Chính là sáng tạo kỳ tích." Vũ Trường Không tự hỏi tự đáp.

"Sử Lai Khắc, vĩnh viễn là sáng tạo kỳ tích. Các ngươi phải tin tưởng chính mình."

Đường Vũ Lân theo bản năng nắm chặt tay, ánh mắt cũng trở nên chuyên chú, đứng lên.

Một vòng ý vị thâm trường biểu lộ trên gương mặt Vũ Trường Không, hắn đi đến bên cạnh các đệ tử, đứng ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần.


Trên thực tế, nội tâm hắn tuyệt không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, lúc nhóm Đường Vũ Lân tới, hắn cũng đã tới, chỉ là không gặp mặt. Do đó, lúc trước va chạm giữa Long Dược và Đường Vũ Lân, hắn đã nhìn thấy toàn bộ.

Tu vi bất đồng, tất nhiên tầm nhìn cũng bất đồng. Lúc Long Dược rời đi trong tiếng cười ha ha, Vũ Trường Không cảm nhận được, đó gần như là cảm giác đối mặt với một con Hung thú.

Hắn từng đụng phải Hung thú trong Cao Cấp Thăng Linh Đài ở Truyền Linh Tháp. Thanh niên học viện quái vật kia, trên người phát ra khí tức cùng Hung thú mười phần giống nhau. Ý vị này, hắn được vinh danh là nghìn năm xuất thế kỳ tài của học viện quái vật tuyệt không phải nói đùa.

Nếu như một đối một, Vũ Trường Không phát hiện chính mình không có nắm chắc tuyệt đối thắng lợi. Đương nhiên, hắn cũng không nói những lời này cho các đệ tử.
Nhóm Đường Vũ Lân còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, đối thủ mà bọn chúng muốn đối mặt kinh khủng như thế nào. Người ở tuổi này có thể mang cho Vũ Trường Không áp lực như vậy, cho dù là ở học viện Sử Lai Khắc cũng không có.

Đúng lúc này, đám Hồn Sư thanh niên trong khu chờ lần nữa tách sang hai bên, đội đại biểu học viện quái vật với trang phục màu đỏ đã trở về. Long Dược vẫn đi tuốt ở đằng trước, vừa vào cửa, ánh mắt của hắn liền rơi trên người Đường Vũ Lân, khuôn mặt cương nghị toát ra vài tia mỉm cười hài hước, bước nhanh mà đi.

Đái Vân Nhi hướng Đường Vũ Lân duỗi ngón tay cái, sau đó chậm rãi hướng xuống dưới, ngón cái chỉ xuống đất.

Đường Vũ Lân mặt không biểu tình nhìn bọn hắn rời đi, đúng lúc này, một bàn tay nhỏ mềm mại đan vào lòng bàn tay của hắn.
"Đoàn chiến, ta dự thi." Thanh âm nhạt nhẽo không biểu lộ tâm tình, nhưng thời khắc này, âm thành này cũng tràn ngập trong tâm Đường Vũ Lân. Hắn theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay kia.

Sân đấu đoàn chiến so với các sân đấu trước rõ ràng lớn hơn, đường kính đạt đến gần ba trăm mét. Mặt ngoài sân đấu lộ ra mười phần rộng rãi. Vòng bảo hộ cũng đầy đủ uy lực.

Vòng thi đấu thứ ba sắp bắt đầu, Đường Vũ Lân cùng đồng bạn leo lên sân đấu, đối diện với bọn họ là một đám mặc trang phục màu vàng.

Ánh mắt đối thủ nhìn Đường Vũ Lân đầy cẩn thận. Lúc trước mọi người đều ở trong khu vực chờ, nên bọn chúng đều nhìn thấy cuộc đọ sức giữa Long Dược và Đường Vũ Lân. Ít nhất bên ngoài, Đường Vũ Lân không có rơi vào thế hạ phong. Đối thủ như vậy làm sao lại không kiêng kỵ?
"Thi đấu bắt đầu!"

Theo tiếng ra lệnh của trọng tài, chiến đội Sử Lai Khắc bắt đầu vòng đoàn chiến thứ nhất.

Bảy người thi đấu, theo thứ tự là: Đường Vũ Lân, Diệp Tinh Lan, Nguyên Ân Dạ Huy, Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí. Cổ Nguyệt với tư cách dự bị, không ra thi đấu.

Nương theo một tiếng thi đấu bắt đầu, Đường Vũ Lân, Diệp Tinh Lan cùng Nguyên Ân Dạ Huy, ba người liền như mũi tên xong ra ngoài trước tiên. Thân hình Tạ Giải loé lên, biến mất sau lưng Nguyên Ân Dạ Huy.

Từ Lạp Trí vung tay phải ra, từng chiếc bánh bao đuổi theo thân hình của bọn hắn, mọi người trở tay tiếp nhận, nhét vào trong miệng. Thân hình lập tức trở nên nhẹ nhàng, tốc độ tăng lên. Kinh Linh Tiểu Bánh Bao.

Nếu như quan sát từ trên không, có thể nhìn thấy được bảy người Sử Lai Khắc lúc này, trận hình có chút tách rời.
Xông lên phía trước có bốn người, khoảng cách với ba người phía sau có chút lớn. Nhạc Chính Vũ cùng Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí tụ tập ở một chỗ, cũng tiến về phía trước nhưng tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều.

Bảy tên Hồn Sư đối phương cũng không tản ra trận hình, bảy người nhất trí, hình thành trận hình tam giác, nhanh nhẹn hướng về phía trước. Phía trước nhất là một thanh niên dáng người trung đẳng, dưới chân bay lên năm cái Hồn Hoàn, hai vàng ba tím, phối trí Hồn Hoàn tiêu chuẩn.

Võ hồn của hắn rất kỳ lạ, là một cây quạt. Chỉ thấy Hồn Hoàn trên người hắn hào quang loé lên, cây quạt trong tay nhanh chóng biến lớn, mãnh liệt hướng về nhóm Đường Vũ Lân vung lên.

Lập tức, một cỗ cuồng phong nổi lên, khí lưu bên trong sân thi đấu bắt đầu cuồng bạo.

Võ hồn thuộc tính Phong!
Đường Vũ Lân xông lên phía trước nhất, kim quang trên người lập loè, Hoàng Kim Long Thể phóng thích, cứng rắn đối chọi với cuồng phong, tốc độ rõ ràng không có chút nào giảm xuống.

Diệp Tinh Lan, Nguyên Ân Dạ Huy rất ăn ý quét ngang thân, đều núp ở sau lưng Đường Vũ Lân, cộng thêm Tạ Giải, bốn người hình thành một đường thẳng tắp, tận khả năng hoá giải cuồng phong thổi đến.

Đường Vũ Lân đi nhanh về phía trước, từng cỗ cuồng phong thổi tới, bước đi của hắn lại kiên định lạ thường, khoảng cách với đối phương cũng ngày càng ngắn.

Thanh niên cầm đầu kia nhãn thần ngưng tụ, Hồn Hoàn thứ năm trên người toả sáng, hắn không chút nào hà tiện, trực tiếp phóng xuất hồn kỹ mạnh nhất của mình.

Đây là kinh nghiệm chiến đấu cùng trí tuệ.

Lúc trước nghe được Long Dược tán thưởng Đường Vũ Lân, dĩ nhiên không từ tuổi mà phán đoán thực lực. Mọi người thấy đội ngũ học viện Sử Lai Khắc tách rời, nhưng điều này cũng kiểm chứng một việc, đó là sức chiến đấu cá nhân đầy đủ mạnh mẽ, đối với bản thân rất có tin tưởng.
Đã như vậy thì không cần dò xét cái gì. Trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, áp chế đối thủ, chế tạo cơ hội cho đồng bạn.

Cây quạt cực lớn huy động, cuồng phong ngưng tụ thành vòi rồng màu xanh, thẳng đến chính diện Đường Vũ Lân mà nghiền ép. Long Quyển Phong Bạo, đây là hồn kỹ mạnh nhất của thanh niên cầm đầu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play