Hắn không thể động, ngưng thần nín thở, cũng không có thông tri cho đồng bạn. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần mình vừa mở miệng liền bại lộ. Bốn tên thành viên Lục Khô Lâu này nếu như chó cùng rứt giậu lập tức phóng đạn thì mọi chuyện đều xong rồi.

Đợi, hiện tại chỉ có thể đợi.

Mồ hôi trên trán đã xuất hiện dày đặc, Đường Vũ Lân lần đầu cảm giác được khoảng cách đến tử vong dĩ nhiên gần như thế.

Bốn tên thành viên Lục Khô Lâu kia vô cùng thuần thục bố trí bệ phóng, đặt bên trong là định trang Hồn Đạo pháo.

Lúc này, máy truyền tin trong tai Đường Vũ Lân vang lên, "Tất cả Bạch cấp Đấu giả báo cáo tình huống, bên trong đã dỡ bỏ hoàn toàn Bom, tất cả thành viên nhanh chóng truy kích địch nhân chạy trốn."

"Bạch Nhất, bình thường."

"Bạch Nhị, bình thường."


Từng tiếng báo cáo vang lên, nhưng Đường Vũ Lân cũng không có lên tiếng. Hai con ngươi chăm chú nhìn lên đầu tường. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ các phương án có thể thực hiện.

"Tốt rồi, chúng ta rút lui." Trên đầu tường Nhị tự Đấu Khải Sư triển khai hai cánh, vỗ mạnh một cái phóng lên trời. Ba người còn lại cũng nhanh chóng rời đi.

Trên bệ phóng, từng đạo quang văn bắt đầu sáng lên, rất rõ ràng là đang đếm giờ tiến hành tự phóng.

Dùng tốc độ của Đấu Khải Sư, chỉ cần mười giây là có thể thoát ra phạm vi bạo tạc nổ tung. Nói cách khác, tối đa mười giây sau, định trang Hồn Đạo pháo liền bắn.

"Địch nhân ở bên này, ta là Bạch Tam. Có Thất cấp định trang Hồn Đạo pháo, mọi người lập tức rút lui." Đường Vũ Lân hét lên một tiếng, thân thể chớp mắt nhảy lên, một cây Lam Ngân Thảo quăng ra ngoài, quấn quanh bệ phóng kia, toàn lực kéo.


Bây giờ hắn chỉ có một biện pháp, chính là thay đổi hướng định trang Hồn Đạo pháo phóng ra.

Lôi kéo! Không có động. Trên thân đạn pháo, quang văn bỗng nhiên mãnh liệt nở rộ.

Không tốt! Đường Vũ Lân trước tiên liền thấy không ổn, không hề nghi ngờ, sau khi tiến vào quá trình bắn, nếu xuất hiện bất cứ biến hoá nào, định trang Hồn Đạo pháo đều tự động nổ.

Thời gian tự bạo của định trang Hồn Đạo pháo là ba giây.

Nói cách khác, lúc này Đường Vũ Lân chỉ còn lại ba giây.

Ba giây, vô luận như thế nào cũng không kịp cho hắn chạy khỏi phạm vi bạo tạc nổ tung. Sau ba giây, nơi này mọi thứ đều hoá thành phế tích.

Thời khắc mấu chốt, đại não của Đường Vũ Lân lạnh như băng, chớp mắt tiến vào trạng thái tỉnh táo nhất. Hai con ngươi của hắn biến thành màu vàng kim, mãnh liệt kéo Lam Ngân Thảo một cái, trong chốc lát người đã ở trên đầu tường. Hai tay của hắn ôm cái bệ phóng kia, toàn lực đẩy mình lên không.


Bệ phóng vô cùng vững chắc, nhưng vách tường không có vững chắc như vậy. Dưới tác dụng toàn lực của Đường Vũ Lân, toàn vộ bệ phóng chứa Thất cấp định trang Hồn Đạo pháo trực tiếp bị rút lên.

Không có dừng lại, lực lượng toàn thân chớp mắt tập trung toàn bộ trên cánh tay phải, Đấu Khải bắn ra hào quang sáng chói, cả người hắn xoay tròn cực nhanh trên đầu tường, cơ hồ là ngay sau giây đầu tiên khi định trang Hồn Đạo pháo bị quấy nhiễu thì cả bệ phóng bị ném lên không trung.

Trong nháy mắt tiếp theo, Đường Vũ Lân cũng nhảy lên thật cao. Hắn biết rõ lực lượng của mình tuy lớn, nhưng không thể so với sức nặng của định trang Hồn Đạo pháo cộng thêm bệ phóng được, căn bản không thể ném nó ra khỏi phạm vi bạo tạc nổ tung, do đó hắn cần phát lực lần thứ hai.
Nhảy người lên, một đạo kim sắc quang mang từ trên người hắn phóng xuất ra, chính là Kim Ngữ đã phát triển nhanh chóng. Ngay khi xuất hiện, Kim Ngữ lập tức nhập thân vào một cây Lam Ngân Thảo. Cây Lam Ngân Thảo đó đột nhiên phình to, hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Võ Hồn Đường Vũ Lân cũng đồng thời hoán đổi thành Lam Ngân Hoàng, hồn hoàn thứ tư toả sáng, Lam Ngân Bá Vương Biến!

Lam Ngân Thảo đồng thời bổ sung Lam Ngân Bá Vương Biến cùng sự tăng phúc của Kim Ngữ, trong chớp mắt trở nên như Giao Long bình thường, trên đầu tường dùng sức đẩy, thân thể Đường Vũ Lân lập tức bắn ra như đạn pháo.

Giây thứ hai đến rồi!

Tiếp theo trong nháy mắt, Đường Vũ Lân đã đuổi theo định trang Hồn Đạo pháo trong không trung. Lần bắn này đem cả người hắn bắn ra trên ba trăm mét.

Người ở trong không trung, hắn dùng toàn lực đẩy hai tay ra, một đầu rồng cực lớn màu vàng kim hiện lên, chính là Kim Long Kinh Thiên.
Lúc này Kim Long Kinh Thiên bộc phát không phải thuần tuý công kích, mà là toàn lực đẩy.

Lập tức, miếng Thất cấp định trang Hồn Đạo pháo như sao băng phóng lên trời, trong nháy mắt vượt qua nghìn mét trên không trung, hơn nữa còn tiếp tục lên cao.

Đạn pháo cùng bệ phóng, hoàn toàn bị Kim Long Kinh Thiên biến thành màu vàng kim.

"Oanh ---" một tiếng, hào quang mỹ lệ nở rộ trong không trung, lực bạo tạc kinh khủng trong chớp mắt đốt cháy bầu trời, tựa như một pháo hoa cực lớn.

Cái pháo hoa kia có bảy sắc, lực bạo tạc làm cả không trung đều bị xé rách, giống như tồn tại một cái lỗ đen vậy.

Đường Vũ Lân mượn thế xông lên, người đang cách mặt đất ba trăm mét tiếp tục đuổi theo định trang Hồn Đạo pháo, nhưng khi bay đến chừng năm trăm mét thì bị đạn pháo đẩy ra.

Khi Thất cấp định trang Hồn Đạo pháo kia tự bạo, chớp mắt mang đến một cổ sóng xung kích kinh khủng, giống như đập con ruồi bình thường, đem hắn từ độ cao năm trăm mét đạp rơi xuống.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy ngực đau nhói, toàn thân bị sóng xung kích dường như đều muốn nghiền nát hắn, toàn thân y phục hoá thành tro bụi, kể cả mặt nạ. Việc hắn có thể làm là phóng xuất ra Kim Long Bá Thể. Lân phiến trên người lập loè kịch liệt một hồi.

Nhưng lực trùng kích của vật huỷ thiên diệt địa này thực sự quá mạnh mẽ, Kim Long Bá Thể mới loé lên vài giây là lập tức suy yếu. Đường Vũ Lân phun ra một ngụm máu tươi, trong giây lát dường như bị nện xuống mặt đất.

Đúng lúc này, một thân ảnh ám kim sắc dựng lên, vừa vặn tiếp được Đường Vũ Lân từ trên trời giáng xuống. Đồng thời một đoàn hào quang ám kim sắc hướng không trung nở rộ, hoá thành một tấm màn chắn, ngắn lại sóng xung kích.

Áo giáp ám kim sắc bao trùm toàn thân, hai cánh sau lưng mở ra, toàn thân Đấu Khải loé lên hoa văn mỹ lệ, chính là Tam tự đấu khải sư.
Hắc Nhất ra tay!

Nghe được Đường Vũ Lân báo cáo, Hắc Nhất trước tiên liền vọt ra, nhưng do lúc trước ở dưới mặt đất, đi lên trên nên chậm trễ thời gian.

Khi hắn tới vị trí lúc trước của Đường Vũ Lân, vừa kịp thấy hắn không đuổi theo định trang Hồn Đạo pháo, rồi lại dùng sức đẩy nó lên cao.

Sau đó chính là nổ lớn. Nếu hắn không kịp thời xuất hiện, Đường Vũ Lân từ trên cao như vậy rơi xuống, lại chịu sóng xung kích, chỉ sợ không chết cũng trọng thương.

Thực lực của Tam tự Đấu Khải Sư thời khắc này hoàn toàn bày ra, nguyên bản sóng xung kích có thể lan xuống mặt đất đã bị cứng rắn cản trở ở ba trăm mét trên không.

Định trang Hồn Đạo pháo khi bạo tạc nổ tung trên không, lại không có bất kì cách trở, uy lực theo bốn phương tám hướng tản ra. Nhưng Hắc Nhất đã kịp thời ngăn cản. Trên mặt đất tuy rằng chấn động một mảnh, tiểng nổ vang làm tất cả thuỷ tinh trong phạm vi mấy dặm đều đánh nát, nhưng lực phá hoại của định trang Hồn Đạo pháo cuối cùng cũng bày xong rồi.
Hắc Nhất từ trên trời giáng xuống, hai cánh sau lưng thu liễm, trong mắt hiện lên một tia nghĩ mà sợ. Tuy có Tam tự Đấu Khải bảo hộ, hắn nắm chắc có thể sống sau vụ nổ, nhưng bên trong rạp hát náo nhiệt này, có bao nhiêu người có thể sống? Thành viên Đấu Hồn Đường, coi như là Tử cấp Đấu giả, dưới tình huống không chuẩn bị cũng hẳn là chết không thể nghi ngờ.

Một cỗ hồn lực nhu hoà tràn vào cơ thể Đường Vũ Lân, đó là Huyền Thiên Công. Hồn lực Hắc Nhất rót vào cơ thể hắn nhanh chóng phát sinh hiệu dụng, khí huyết lập tức dâng cao.

"Hảo tiểu tử, vậy mới tốt chứ!" Thanh âm Hắc Nhất hùng hậu làm Đường Vũ Lân tỉnh táo lại.

"Phốc!" Nhổ ra một ngụm máu bầm, Đường Vũ Lân cảm giác tốt hơn nhiều.

Đổi lại là người khác, nếu trên không thừa nhận xung kích như vậy, chỉ sợ thân thể đều rách nát hết rồi. Nhưng bằng vào tố chất thân thể kinh khủng, cùng Kim Long Bá Thể phòng hộ, cuối cùng hắn cũng không có bị thương nghiêm trọng. Mà với năng lực khôi phục cường đại trong huyết mạch Kim Long Vương, sáng ngày mai nhất định có thể hồi phục rồi.
Lúc này, từng đạo thân ảnh nhao nhao từ trong rạp hát bắn ra, nhìn hào quang khủng bố kéo dài trong không trung, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ kinh ngạc.

Hắc Nhất tháo mặt nạ xuống, đeo lại trên mặt Đường Vũ Lân, đồng thời cởi mũ chụp, áo choàng của mình đem thân thể của hắn che kín. Dù sao nương theo Hoàng Kim Long Thể cùng Kim Long Bá Thể giải trừ, Đường Vũ Lân bây giừo không một mảnh vải che thân.

"Cảm ơn ngài" Thanh âm Đường Vũ Lân có chút khàn khàn, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng vững.

"Nên tạ ơn ngươi mới đúng" Hắc Nhất vỗ bả vai Đường Vũ Lân, thoáng dùng sức ôm lấy hắn. Với địa vị của Hắc Nhất, có thể làm ra động tác như vậy chứng tỏ tâm tình hắn lúc này kích động cỡ nào.

"Báo cáo Hắc Nhất, hoàn tất quét sạch, không có quả bom nào còn sót lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play