Món đồ này, không phải là dùng tiền tài liền có thể cân nhắc đâu nha!
Tiểu tham tài đứng lên, ánh sáng trên tay lóe lên, một chiếc Cơ Giáp màu vàng liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, chính là chiếc của riêng hắn đấy! Sau đó, hắn nhanh chóng mở buồng lái của chiếc Hắc Cấp Cơ Giáp bên cạnh ra, kéo thi thể Phong Lâm Vãn ra ngoài để ở một bên. Sau đó hắn mới cầm Hắc Cấp Cơ Giáp cùng với một đôi búa lớn đều thu vào trong không gian trữ vật của mình. Hoàng Cấp Cơ Giáp cũng không thể vứt, Đường Vũ Lân nhờ Vũ Trường Không giúp hắn cất đi, Vũ lão sư bên đó chắc chắn cũng có lượng lớn Hồn Đạo Khí Trữ Vật với không gian lớn.
Động tác này của hắn nhanh chóng cực kỳ. Thời điểm viện quân bay đến, hắn cũng đã làm xong tất cả.
Những đồng đội tập trung ở bên cạnh, trơ mắt nhìn hắn làm những việc này. Nhạc Chính Vũ trợn mắt ngoác mồm hỏi: "Đội trưởng, ngươi lúc nào lại có không gian chứa đồ lớn như vậy? Chiếc Hoàng Cấp Cơ Giáp là như thế nào?"
"Của ta, của ta, đều là của ta tất!" Đường Vũ Lân cười hì hì.
"Người thấy có phần." Nhạc Chính Vũ gắt gao nhìn chăm chú Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân cười hì hì, "Đừng nóng vội. Vũ lão sư bên kia cũng giết chết được Hắc Cấp Cơ Giáp, mọi người đều có phần."
Tuy nói trong mọi người, chân chính cảm thấy hứng thú đối với Cơ Giáp cũng chỉ có Đường Vũ Lân và Từ Lạp Trí, những người khác phần nhiều tâm tư đều đặt ở trên Đấu Khải. Nhưng một thân Cơ Giáp cấp cao toàn bảo là bảo. Không nói những thứ khác, thế nhưng nhiều hợp kim như vậy, giá trị liền khó có thể đánh giá. Hơn nữa, tuy rằng Cơ Giáp cấp cao rất khó bị người khác sử dụng, bởi vì không hợp với Võ Hồn, nhưng cải tạo thành Cơ Giáp thích hợp với mình, chung quy cũng phải dễ dàng hơn nhiều so với một lần nữa chế tạo ra thành phẩm tương tự.
Cơ Giáp lúc trước của Phong Lâm Vãn, là một trong số ít những Cơ Giáp hình người của tổ chức phiến quân khủng bố Lục Khô Lâu, có phong cách rất giống với Đấu La Đại Lục. Đương nhiên cũng là sản phẩm được cải tiến tốt nhất.
Phản ứng của phương diện Tinh La Đế Quốc vẫn tính là rất nhanh. Hơn trăm chiếc Cơ Giáp thủ hộ ở chung quanh Hồn Đạo Hỏa Xa. Cơ Giáp chữa bệnh đã bay tới, bắt đầu cứu chữa các nạn nhân.
Vũ Trường Không từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên người bọn họ. Thấy tất cả mọi người không có chuyện gì, hắn khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Chỉ là ánh mắt dừng lại ở trên người Đường Vũ Lân thời gian tương đối dài.
Lúc trước quá trình Đường Vũ Lân đánh tan một chiếc Hắc Cấp Cơ Giáp coi như người khác ở xa xa không có chú ý tới, nhưng Vũ Trường Không vẫn quan tâm bọn họ bên này, làm sao lại có khả năng không nhìn thấy đây? Khi đó hắn đã làm tốt chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu viện. Lại không nghĩ rằng, Đường Vũ Lân sẽ có thể dựa vào sức một người trực tiếp đánh tan một chiếc Hắc Cấp Cơ Giáp. Đây không chỉ là vấn đề về thực lực! Tiểu tử này lại trưởng thành, hơn nữa, Võ Hồn của hắn, tựa hồ có chút khang khác.
Làm lão sư của Sử Lai Khắc học viện, đồng thời cũng là học viên trưởng thành từ Sử Lai Khắc, học viên có thiên phú dị bẩm Vũ Trường Không gặp được có rất nhiều, rất nhiều. Nhưng loại “hoa lạ” như Đường Vũ Lân, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Võ Hồn hắn bất quá chỉ là Lam Ngân Thảo mà thôi. Nhưng mà theo thời gian trôi đi, hắn không chỉ thể hiện ra nghị lực và nỗ lực kinh người, đồng thời thiên phú cũng đang không ngừng biến hóa.
Hiện tại, hắn không chỉ đạt được địa vị lãnh đạo ở bên trong toàn bộ đoàn đội về mặt thực lực, mà ngay cả thiên phú, tựa hồ cũng là như vậy.
Đường Vũ Lân khoanh chân ngồi dưới đất, vận chuyển Huyền Thiên Công chữa thương. Thương thế mà hắn phải gánh chịu tựa hồ đều là do lực phản chấn. Nhưng dựa vào Lam Ngân Thảo lúc đó tán lực, trên thực tế thương tổn của hắn cũng không tính là quá nặng.
Hồn Đạo Tàu Hỏa và đường ray của nó đều bị phá hoại nghiêm trọng, hiển nhiên là không thể tiếp tục hành trình.
Phương diện Tinh La Đế Quốc đã phái tới Hồn Đạo Xe Buýt sang trọng tiếp bọn họ. Hơn nữa mấy trăm chiếc Cơ Giáp cũng lưu lại làm đội hộ vệ cho bọn họ.
Lần tập kích này đến đột nhiên, nhưng cuối cùng cũng coi như là thương vong không lớn. Vấn đề có dính líu tới hai đại lục, dù gì cũng được xem là sự việc nghiêm trọng ảnh thưởng tới ngoại giao.
Nhưng những chuyện này đều không có quan hệ gì cùng đám người Đường Vũ Lân cả, tất nhiên là sẽ có người ở phía trên đi xử lý. Nhưng lần tập kích này không thể nghi ngờ, cũng nói cho bọn họ, trên Tinh La Đại Lục cũng không yên ổn, cũng tuyệt đối không phải là địa phương an toàn gì.
"Thông tin đã tập hợp lại rồi đây. Tập kích chúng ta, là một tổ chức có tên gọi là Lục Khô Lâu, bọn chúng là tổ chức phiến quân khủng bố chống đối lại Tinh La Đế Quốc, có thực lực vô cùng mạnh. Ở Tinh La Đế Quốc, bọn chúng chiếm đóng 2 tỉnh có địa thế hiểm yếu. Chính quyền đã từng nhiều lần triển khai đại chiến cùng chúng, nhưng bởi vì tổ chức Lục Khô Lâu có không ít cường giả tọa trấn mà không thể thành công, chỉ có thể áp súc không gian sinh tồn của chúng. Lần này bọn chúng đến đây tập kích, rõ ràng là muốn gây ra mâu thuẫn giữa Liên Bang và Tinh La Đế Quốc, từ đó có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn cho mình."
Tình huống của tổ chức Lục Khô Lâu, rất dễ dàng liền thám thính được. Hơn nữa, trải qua trận chiến này, đám người Đường Vũ Lân và các học viên của Tinh La Hoàng Gia học viện cũng đã trở nên quen thân hơn.
Ở thời điểm vừa gặp phải tập kích, nếu như không phải là Đường Vũ Lân đúng lúc cứu viện, những học viên Tinh La Hoàng Gia học viện này tất nhiên cũng sẽ bị thương. Huống chi sau khi bọn họ thể hiện ra thực lực, càng làm cho những học viên Tinh La Hoàng Gia học viện hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ muốn trở thành đối thủ của bọn họ.
Một màn Đường Vũ Lân đánh tan Hắc Cấp Cơ Giáp, lưu lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc. Tên này thực sự quá bá đạo đi mà!
Đặc biệt là thời điểm hắn vung chiếc búa lớn đập tan Hồn Linh Ám Ngân Hùng.
Ánh mắt một số học viên nữ của Tinh La Hoàng Gia học viện nhìn hắn có phần nào không giống trước đây, nhiều thêm vài phần long lanh.
"Đường Vũ Lân, khí lực ngươi làm sao lại lớn như vậy? Cây búa này nặng bao nhiêu vậy?" Một học viên nữ của Tinh La Hoàng Gia học viện mặt đầy tò mò hỏi.
"Hả? Không nặng, không nặng, hẳn là rỗng ruột đi?" Đường Vũ Lân một bộ dáng vẻ không tim không phổi.
"Tin ngươi mới là lạ! Ngoại trừ được khắc hoạ trận pháp hạt nhân ra, vũ khí của siêu cấp Cơ Giáp làm sao sẽ có khả năng là rỗng ruột."
"Ngươi đều biết, tại sao còn hỏi ta chứ!"
"Đường Vũ Lân, độ nhạy cảm của ngươi bằng 0 sao?"
"Ui chao, ngực ta đau quá. Vừa nãy ta bị thương, trước tiên phải ngủ một chút."
Xã giao tuyệt đối không phải là thế mạnh của Đường Vũ Lân, đặc biệt là hắn cũng không có ý định giao hảo cái gì cùng những học viên Tinh La Hoàng Gia học viện này.
Tạ Giải bị nhét xuống ngồi ở ghế sau cùng của Hồn Đạo Xe Buýt, sắp xếp này là được sự thống nhất của tiểu đội Sử Lai Khắc. Cái miệng xui xẻo của tên này thực sự là quá linh nghiệm. Thậm chí có uy lực biến cái không thể thành có thể.
Bản thân Tạ Giải còn cảm thấy oan ức. Bất quá, sau khi nhìn thấy ánh mắt bất thiện của mọi người, hắn đành yên lặng đi tới vị trí cuối cùng ngồi...tự kỷ.
Có đại đội Cơ Giáp bảo vệ, hành trình kế tiếp liền trở nên thuận lợi mà bình thản. Hai ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đến được thủ đô của Tinh La Đế Quốc, Tinh La Thành, tọa lạc ở khu vực trung tâm của Tinh La đại lục.
Tinh La Thành có diện tích rộng lớn, nhưng cũng có tường thành, thứ hiện tại đã vô cùng hiếm thấy ở Đấu La Đại Lục. Xem ra, dường như đây là thành thị thời đại thượng cổ.
Trên tường thành còn có các chủng Hồn Đạo Vũ Khí tạo thành hệ thống phòng ngự, thứ này càng gần một bước thể hiện sự bất ổn định của Tinh La Đế Quốc.
Bất quá, tiến vào bên trong thành thị, cảm giác quen thuộc một lần nữa xuất hiện.
Trên đường phố tràn đầy dòng người nhốn nháo rộn ràng, ngoại trừ phong cách kiến trúc và ăn mặc của mọi người có chút không giống với Đấu La Đại Lục ra, cũng không có điểm gì quá lạ lùng.
Ngồi thuyền lâu như vậy, hơn nữa tàu xe mệt nhọc, cuối cùng cũng đến được một toà thành thị lớn, tất cả mọi người Sử Lai Khắc học viện đều có một cảm giác thoải mái lâng lâng.
Bọn họ được sắp xếp vào ở trong một Tinh La Đại Tửu Điếm xa hoa. Có lẽ là để bồi thường cho sự kinh hãi mà sứ đoàn phải trải qua, dù cho là những học viên như Đường Vũ Lân bọn họ, đều được sắp xếp cho ở phòng riêng cực kỳ tráng lệ.
Phong cách kiến trúc của Tinh La Đại Tửu Điếm cực kỳ hào nhoáng, lấy màu vàng và màu trắng làm màu chủ đạo, khắp nơi đều đem lại cảm giác rực rỡ hoa lệ.
Vừa vào phòng, Đường Vũ Lân liền trực tiếp ngã nhào ở trên giường. Trên thân thể, kỳ thực cũng không có gì uể oải, với trạng thái thân thể này của hắn, muốn mệt mỏi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng sự uể oải trên tinh thần lại rất rõ ràng.
So với những người khác, hắn phải chịu đựng sự dằn vặt đến mức người chẳng ra người suốt hai tháng vừa qua. Chuyện này cố nhiên giúp tinh thần lực hắn tăng lên, nhưng sự uể oải mà nó đem lại cũng là không ít.
Lúc này, hắn chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon đã, rồi lại nói tiếp.
Ý thức rất nhanh sẽ trở nên mơ hồ, chiếc giường lớn mềm mại rất dễ dàng đem lại cho người ta cảm giác buồn ngủ.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng Đường Vũ Lân đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy!?" Đường Vũ Lân mơ hồ không rõ hỏi vọng ra.
"Là ta." Thanh âm quen thuộc truyền đến.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ bò lên, đi ra mở cửa phòng. Ngoài cửa phòng, còn có thể không phải là Cổ Nguyệt sao?
"Ừm, ta buồn ngủ quá." Đường Vũ Lân lại đi trở về đến bên giường, một thoáng ngã nhào ở trên giường.
Cổ Nguyệt đứng ở nơi đó, nhìn Đường Vũ Lân nằm lỳ ở trên giường, vẻ mặt nàng trở nên phức tạp hơn.
Ý thức Đường Vũ Lân lần thứ hai trở nên mơ hồ, Cổ Nguyệt cũng đã chậm rãi đi tới bên giường hắn. Một ánh bạc nhàn nhạt, từ nơi đáy mắt nàng lóe qua. Nhưng vẻ mặt của nàng tựa hồ là đang giãy dụa gì đó.
"Vũ Lân, Võ Hồn ngươi có phải là đã tiến hóa?" Cổ Nguyệt thấp giọng hỏi.
"Ừm, ừ." Đường Vũ Lân mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
Bàn tay Cổ Nguyệt nhẹ nhàng rơi vào trên bả vai hắn. Nếu như lúc này Đường Vũ Lân có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện, ở trên mu bàn tay Cổ Nguyệt, xuất hiện từng khối từng khối vảy màu bạc hình tròn.
"Huyết mạch bên trong cơ thể ngươi hẳn là cũng thuận theo đó tăng cường chứ? Bá Vương Long lần trước chúng ta gặp phải, trở thành Hồn Linh của ngươi?" Cổ Nguyệt tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
"Ờ...ừ...." Dù cho là ở trong tiềm thức, Đường Vũ Lân cũng không có bất kỳ tâm lý đề phòng nào đối với Cổ Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT