Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Sau một khắc, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện. Ngô Duệ vội vàng nâng hai tay lên, chắn ở trước người mình.

"Coong" đại lực lượng hắc ám khủng bố chen chúc tràn tới, cả thân người Ngô Duệ bị đánh bay ngược ra sau, toàn thân bị vây trong tử sắc điện quang.

Sáu khối Đấu Khải màu trắng trên người hắn tỏa sáng, cố hết sức để chống đỡ và hóa giải uy năng của chiêu kiếm.

Đấu Khải không hổ là Đấu Khải! Không có Đấu Khải bảo vệ, e rằng chiêu kiếm này đánh xuống, Ngô Duệ hẳn là đã thảm bại từ lâu rồi.

Tại sao lại như vậy? Trong lòng Ngô Duệ tràn ngập cảm giác mơ hồ, sau một khắc, thân thể bay ngược của hắn rơi xuống. Theo bản năng, hắn muốn khống chế thân thể, nhưng lại cảm nhận được một áp lực đè nặng như núi ở trên người.

"Uỵch!!" Ngô Duệ rơi xuống đất, không gian vặn vẹo biến mất. Mọi người chỉ thấy, là hai đầu gối của Nguyên Ân Dạ Huy đang chấn thẳng vào nơi ngực của Ngô Duệ, cường thế nện hắn xuống mặt đất, mũi của Ám Hắc Ma Kiếm trong tay chỉa thẳng xuống, nhắm vào ngực Ngô Duệ.

Đấu Khải cố nhiên có thể bảo vệ thân thể của hắn, nhưng hắn dù sao vẫn chưa hoàn toàn hoàn trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư. Chỉ cần Nguyên Ân Dạ Huy muốn, như vậy, nàng liền có thể trực tiếp công kích phần đầu của Ngô Duệ vốn không có Đấu Khải bảo vệ.

"Kết thúc!" Âm thanh của Thái lão đúng lúc này vang lên, tuyên bố thắng bại của cuộc tranh tài này.

Hai cánh sau lưng Nguyên Ân Dạ Huy đập động, từ trên người Ngô Duệ lơ lửng bay lên. Lại là một cú vỗ cánh, nàng lùi về sau 10 mét, chậm rãi rơi xuống đất.

Tiếng hoan hô, đúng vào lúc này vang vọng toàn bộ Luận Bàn Lôi. Đặc biệt là các học viên lớp năm hai, tiếng hoan hô liên tiếp.

"Nàng lại trở nên mạnh mẽ hơn." Đường Vũ Lân lẩm bẩm nói, "Nếu như trận đấu 2 đấu 2 lần kia, nàng có thực lực như vậy, chúng ta muốn chiến thắng nàng, e rằng cũng không dễ dàng. Thứ chân chính mạnh mẽ nhất của nàng vậy mà không phải là Thái Thản Cự Viên, mà là Đọa Lạc Thiên Sứ. Thật đúng là không ngờ tới!"

Cổ Nguyệt nói: "Nói như vậy, Đệ Nhị Võ Hồn đều sẽ mạnh mẽ hơn so với Đệ Nhất Võ Hồn, chỉ là vấn đề lựa chọn thời cơ để phát triển. Không nghĩ tới, nàng nhanh như vậy đã để cho Đệ Nhị Võ Hồn của chính mình nắm giữ Đệ Nhị Hồn Linh. Xem ra, phương diện tinh thần lực của Nguyên Ân đã có một bước tiến dài."

Đường Vũ Lân nở nụ cười, "Áp lực có chút lớn nha! Tốc độ trưởng thành của mọi người đều rất nhanh."

Hắn cũng không biết được là, sở dĩ Nguyên Ân Dạ Huy trưởng thành nhanh như vậy, lại có liên quan trực tiếp tới hắn. Chính là bởi vì áp lực của hắn và các học viên ưu tú của lớp năm nhất mang đến, mới khiến cho Nguyên Ân Dạ Huy ở trong áp lực này, liền mạng tiến lên. Vạn Niên Hồn Hoàn này, trước đây không lâu nàng vừa mới nắm giữ. Hiện tại, Nguyên Ân đã trở nên mạnh mẽ một cách chân chính.

"Trận đầu, liên quân lớp năm nhất – năm hai, thắng!"

Ngô Duệ cũng không hề bị thương, nhưng thời điểm kết quả được công bố, sắc mặt có chút xám xịt. Trong tình huống đã triển khai 6 khối Đấu Khải, vậy mà vẫn thất bại bởi học muội, đây tuyệt đối là một chuyện hết sức mất mặt.

Tống Lâm khẽ nhíu mày, trận đầu mà đã thua, đây quả là một chuyện mất mặt đối với toàn bộ lớp năm ba! Thế nhưng, thân là giáo viên chủ nhiệm lớp, cô cũng đã nhìn ra được, trận đấu này thua không oan uổng. Thực lực Nguyên Ân Dạ Huy cường hãn vượt quá mức tưởng tượng. Chẳng trách học viện sẽ đồng ý để cho hai lớp năm nhất, năm hai liên quân, hướng về lớp năm ba khiêu chiến. Quả nhiên là có nội tình!

Ở dưới tình huống không cân nhắc tới Đấu Khải, Nguyên Ân Dạ Huy tuyệt đối có thiên phú dị bẩm! Song Sinh Võ Hồn, tất cả đều đạt đến tứ hoàn, đồng thời nắm giữ một cái Vạn Niên Hồn Linh. Thực lực như vậy, ở lớp năm ba cũng là rất hiếm thấy. Luận về thiên phú, coi như là Lý Càn Khôn và Mặc Giác cũng không bằng nàng. Tương lai, khi nàng có thể có được Nhất Tự Đấu Khải, liền sẽ thật sự có thể vượt qua những học viên ưu tú nhất của lớp mình. Thế nhưng, bây giờ còn chưa được! Dù sao, nàng vẫn còn chưa phải là Nhất Tự Đấu Khải Sư.

Hai mắt híp lại, Tống Lâm quay đầu nhìn về phía Diệp Ngộ, "Trận thứ hai ngươi lên đi." Cô cũng không căn dặn gì nhiều. Những học viên này đều đã theo cô bảy năm, tính cách của bọn họ, cô đều biết và nắm rất rõ.

Trong mắt Diệp Ngộ hừng hực một ngọn hỏa diễm đầy phấn khởi, giơ tay lên vỗ vỗ vai Ngô Duệ, "Ngô miệng rộng, xem anh đây báo thù cho cậu!"

Ngô Duệ bĩu môi, "Mong ngươi sẽ gặp phải một đối thủ càng mạnh hơn!" Hắn thua, kỳ thực vẫn còn có chút không phục, sau khi Đọa Lạc Thiên Sứ phóng thích ra đệ tứ Hồn Hoàn, rõ ràng đã khắc chế năng lực của hắn. Hắn có thể cảm giác được, đó là dựa vào Võ Hồn Áp Chế của Vạn Niên Hồn Hoàn. Nếu không thì, hồn kỹ của hắn sẽ không bị “mất linh” như vậy. Đặc biệt là sau khi hồn kỹ Phục Khắc mất đi hiệu lực, ưu thế của hắn không còn sót lại chút gì. Nếu như có Phục Khắc, dựa vào Đấu Khải tăng cường hồn lực, hắn vẫn có tự tin đọ sức. Thiên phú! Đây là chênh lệch về thiên phú, không phải là mình kém cỏi mà, huhu….!!!

Ở phía liên quân lớp dưới bên này, ánh mắt Vũ Trường Không nhìn về phía Vũ Ti Đóa và Diệp Tinh Lan. Vũ Ti Đóa chủ động tiến lên một bước, "Vũ lão sư, trận thứ hai để em lên đi!"

Vũ Trường Không khẽ vuốt cằm, "Phát huy ra năng lực của chính ngươi là được rồi. Không nên liều lĩnh."

"Vâng!" Vũ Ti Đóa đáp ứng một tiếng, thân người nhẹ nhàng nhảy lên, linh xảo tiến lên đài thi đấu.

Diệp Ngộ lên đài trước nàng một bước, chỉ cảm thấy sáng mắt lên. Oa, một thiếu nữ xinh đẹp vừa xuất hiện ở trước mặt mình kìa! Con gái đều dậy thì sớm hơn con trai một chút. Vì lẽ đó, Vũ Ti Đóa mặc dù mới chỉ có 14 tuổi, nhưng nhìn qua cũng không có chênh lệch tuổi tác với Diệp Ngộ quá lớn.

"Chào học muội, ta là Diệp Ngộ của lớp năm ba." Diệp Ngộ cười híp mắt báo danh, chiến ý trước đó chợt giảm bớt mấy phần.

"Lớp năm nhất, Vũ Ti Đóa." Vũ Ti Đóa trả lời một cách đơn giản hơn rất nhiều.

Nghe xong tên của nàng, trong mắt Diệp Ngộ lại lóe lên một nét kinh ngạc, danh tự này hắn rất sớm trước đây đã nghe nhắc đến. Thuộc về 10 vị trí đầu của Thiếu Niên Thiên Tài Bảng, Song Sinh Võ Hồn, Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ đã hoàn toàn chứng minh thiên phú của Vũ Ti Đóa. Luận về đơn thể Võ Hồn, nàng có thể không bằng Nguyên Ân Dạ Huy, nhưng chỗ cường hãn của nàng là hai Võ Hồn lại có thể triển khai Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, đây là một điều rất đáng sợ. Hơn nữa, tuy rằng chỉ là năm nhất, nhưng tu vi của nàng cũng đã vượt quá tứ hoàn.

Năm nhất khóa này đúng là đáng sợ quá đi mà! Lại cho nàng mấy năm phát triển, e rằng năm thứ hai hẳn có thể đột phá đến cấp 50 đi!

Không hổ là người tài ba trong cái lớp năm nhất được ca tụng là mạnh nhất Sử Lai Khắc học viện trong vòng trăm năm trở lại đây.

"Bắt đầu!" Thái lão vẫn như trước, một cách vô cùng đơn giản, tuyên bố cuộc tranh tài này bắt đầu.

Song phương đồng thời động, trên Luận Bàn Lôi lại như là xuất hiện hai tia chớp. Thân thể Diệp Ngộ vọt tới trước, trong chớp mắt, cả người hắn cứ như thể đã bắt đầu cháy hừng hực, sau lưng phun ra hỏa diễm mãnh liệt, khiến cho hắn trong nháy mắt đã đạt tới một tốc độ siêu cao.

Tốc độ như vậy khiến cho bọn học sinh lớp năm nhất, năm hai giật nảy cả mình. Đặc biệt là đám Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, bọn họ còn chưa từng gặp tốc độ như vậy!

Đúng vậy, tốc độ của Diệp Ngộ thực sự là quá nhanh, cứ như là một vệt lửa, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã đến trước mặt Vũ Ti Đóa.

Tuy rằng tốc độ Vũ Ti Đóa cũng đã rất nhanh rồi, U Minh Linh Miêu cực kỳ linh xảo, vậy mà khoảng cách giữa đôi bên, nàng chỉ vừa bước ra được 1/3, đối phương đã đến trước mặt.

Đây là tốc độ gì vậy trời? Trong lòng Vũ Ti Đóa cũng không khỏi ngơ ngác. Nhưng phản ứng của nàng lại nhanh vô cùng. Đệ nhất hồn kỹ, U Minh Đột Thứ!

U Minh Đột Thứ này của nàng không phải là nhắm vào đối phương, mà là để giúp mình thoáng điều chỉnh phương vị một chút, mượn tốc độ bạo phát đột ngột của U Minh Đột Thứ, hướng về mặt bên tránh thoát ra ngoài.

Ánh lửa lóe qua, thân thể hai người hầu như là đan xen qua nhau. Quang ảnh trong ánh hào quang lấp lánh, Diệp Ngộ cũng đã đến một đầu khác của Luận Bàn Lôi, mãi cho đến khi tiếp cận đường biên của đài thi đấu mới thay đổi phương hướng, vẽ ra một đường vòng cung, lần thứ hai quay đầu phóng thẳng về phía Vũ Ti Đóa.

"Tốc độ của hắn thật nhanh, nhưng tựa hồ không đủ linh hoạt." Đường Vũ Lân thấp giọng nói.

"Có khả năng cũng là bởi vì quá nhanh, cho nên mới ảnh hưởng tới độ linh hoạt đi." Đồng dạng là Mẫn Công Hệ Hồn Sư, Tạ Giải cũng bị tốc độ của Diệp Ngộ dọa cho sợ hết hồn. Tốc độ đột kích của cái tên này theo đường thẳng thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức làm cho mắt người không kịp nhìn. Hắn tự cảm thấy mình không có được tốc độ như vậy. Nhưng từ việc Diệp Ngộ không kiểm soát được lực quán tính, có thể nhìn ra, dưới tình huống đánh thẳng bằng tốc độ siêu cao như vậy, sự linh hoạt của hắn vẫn chịu ảnh hưởng khá nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play