"Diệp Ngộ, tật xấu tự đại của ngươi khi nào có thể được cải thiện vậy hả?" Đúng vào lúc này, một thanh âm lanh lảnh vang lên.
Nghe được âm thanh này, Diệp Ngộ theo bản năng rụt đầu một cái, vội vàng đứng lên, quay về phương hướng âm thanh kia truyền đến, "Mặc tỷ, ta đây không phải chỉ là nói một chút thôi sao? Kỳ thực, ta vẫn luôn rất nghiêm túc đó nha."
Người tới chính là một nàng thiếu nữ, mái tóc màu đen dài xõa ở sau lưng, vóc người trung đẳng, tướng mạo vui tươi, nhưng hàn ý trong ánh mắt lại bắn ra bốn phía. Nàng đi thẳng đến bên cạnh Lý Càn Khôn, ngồi xuống.
"Ta nghe qua, lần này bọn tiểu tử kia, có ít nhất hai cái tổ hợp Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, một người trong đó là Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, còn có một cái là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ chân chính. Còn có Quang Minh - Hắc Ám Tổ Hợp Kỹ. Đội viên chủ lực đều có tu vi cấp 40 trở lên, trong đó có mấy người còn có mấy khối Đấu Khải được chế tác bằng Hữu Linh Kim Loại. Tuy rằng về mặt thực lực còn có chút chênh lệch cùng với chúng ta, nhưng tuyệt đối không dễ xơi giống như các ngươi tưởng tượng. Nếu như chúng ta không cẩn thận nghênh tiếp, rất có thể sẽ bị xấu mặt."
Mặc Giác, lớp phó lớp năm ba, một vị Nhất Tự Đấu Khải Sư khác, hồn lực cấp 51. Ở trong lớp, uy vọng của nàng thậm chí còn ở bên trên Lý Càn Khôn, tính cách hung hãn, hầu như các bạn học trong lớp từng ăn qua “chỗ tốt” của nàng. Tính cách thẳng thắn, cương trực.
Nàng và Lý Càn Khôn, là học viên lớp năm ba được Hải Thần Các lưu tâm, là thành viên tương lai chắc chắn sẽ được gia nhập Nội viện.
Năm học này kết thúc, bọn họ liền sẽ tham gia sát hạch thí luyện Nội viện, chỉ cần được thông qua, liền có thể chính thức trở thành đệ tử Nội viện.
Lý Càn Khôn nhìn về phía Mặc Giác, "Hai cái Võ Hồn Dung Hợp Kỹ? Uy năng như thế nào?"
Mặc Giác lắc đầu một cái, "Cụ thể còn không rõ ràng lắm. Bất quá, ta phán đoán hẳn là vẫn không cách nào uy hiếp được Nhất Tự Đấu Khải của chúng ta. Dù sao, Nhất Tự Đấu Khải có thể đem thực lực chúng ta tăng lên tới trình độ tương đương với Hồn Thánh cấp 70 phổ thông. Thực lực tổng hợp của bọn họ kém rất xa, nhưng những vị học đệ, học muội này đều có thiên phú không tầm thường. Có người nói có một người đã tiếp cận trình độ Đoán Tạo Sư cấp 6, cho nên mới có thể đoán tạo ra Hữu Linh Kim Loại, hơn nữa còn có mức độ hòa hợp vượt quá 80% trở lên. Chờ sau khi chúng ta dự sát hạch rèn luyện trở về, thời điểm phấn đấu trở thành Nhị Tự Đấu Khải Sư, hẳn là còn nhờ đến nhân gia người ta đấy!"
Lý Càn Khôn khẽ mỉm cười, "Vậy nói như thế, chúng ta cũng không thể quá phận quá đáng, vẫn nên cố gắng khống chế cho tốt nhịp điệu."
Mặc Giác gật gật đầu, "Cứ bình thường thoải mái mà giao lưu đi, kỳ thực chúng ta chỉ cần bảo vệ trận đoàn chiến 7 đấu 7, phần giao lưu phía trước để bọn họ thắng một, hai trận cũng không sao. Chung quy phải cho các học đệ, học muội một ít tự tin. Theo cách nghĩ của ta, hai ta tách ra một chút, một người tham gia đoàn chiến, một người tham gia đấu đơn, bảo đảm chúng ta chí ít có thể thu được 6 điểm, không để bọn họ quá lép vế."
"Được, nghe lời ngươi vậy! Vậy ngươi tham gia cái nào?"
Mặc Giác cười nói: "Ta đương nhiên thích bớt việc, để ta tham gia đấu đơn đi. Đoàn chiến đến lúc đó lại xem tình hình, nếu như bọn nhỏ quá lợi hại, ta cũng sẽ ra sân, nếu như những trận trước chúng ta chiếm ưu thế quá lớn, đoàn chiến ta cũng không cần lên."
"Cũng được!"
……
"Bánh bao, cho xin vài cái đi." Đường Vũ Lân dựa vào ghế, hướng về Từ Lạp Trí vẫy vẫy tay.
Từ Lạp Trí có chút lo lắng nhìn hắn, "Lão đại, ngươi ăn nhiều như vậy có được hay không? Quá nhiều rồi đấy!?"
Lượng cơm Đường Vũ Lân ăn hôm nay so với lúc trước đã nhiều hơn gấp rưỡi, đã ăn đến mức cả cơ thể đều không thể đứng lên nổi.
Đường Vũ Lân cười khổ: "Không có cách nào cả! Không ăn nhiều một chút, buổi chiều khí huyết không chống đỡ nổi thì làm sao bây giờ? Mà đoàn chiến ngươi lại không thể tham chiến, chờ sau khi ta kết thúc trận đấu đôi, ngươi chuẩn bị cho ta nhiều bánh bao một chút."
Ngày thi đấu rốt cục cũng đến. Liên quân do lớp năm nhất - năm hai của Ngoại viện Sử Lai Khắc học viện, khởi xướng khiêu chiến đối với lớp năm ba.
Trận khiêu chiến này hấp dẫn sự chú ý của hết thảy mọi học viên Ngoại viện.
Lại nói, các thành viên lớp năm tư nhưng vẫn chưa thể gia nhập Nội viện, cũng đã không có khả năng tiến vào Nội viện nữa, chỉ có thể xem xem mình có thể kịp thời trước năm thứ sáu hoàn thành bộ Nhất Tự Đấu Khải, thuận lợi tốt nghiệp, nhận được bằng tốt nghiệp của Sử Lai Khắc.
Vì lẽ đó, ba lớp lớn nhất, trái lại có rất ít Nhất Tự Đấu Khải Sư tồn tại, bởi vì sau khi bọn họ đạt đến Nhất Tự Đấu Khải Sư, lại vượt quá 20 tuổi, sẽ có thể trực tiếp tốt nghiệp từ Ngoại viện.
Lớp năm ba, nói theo một ý nghĩa nào đó, lại là lớp mạnh nhất của Ngoại viện, những học viên có thiên phú nhất vẫn còn có mặt. Học viên có thiên phú nhất của các lớp lớn đều đã sớm tiến vào Nội viện, hoặc là đã tham gia sát hạch rèn luyện của Nội viện.
Hiếm thấy có trận thi đấu nào náo nhiệt như thế, Luận Bàn Lôi vừa mới qua giờ cơm trưa, cũng đã chật ních học viên Ngoại viện cùng các thầy cô giáo.
Không thể nghi ngờ, các học viên tham gia buổi giao lưu luận bàn ngày hôm nay, tất cả đều là những người có nhiều hy vọng nhất có thể tiến vào Nội viện trong tương lai. Cũng đại diện cho những người có thực lực mạnh nhất của thế hệ trẻ.
Các học viên lớp năm nhất, năm hai cũng đã đến từ rất sớm. Bọn họ đều chờ đợi được chứng kiến kỳ tích xuất hiện. Mà các học viên lớp năm ba rõ ràng có vẻ ung dung hơn rất nhiều. Từ mặt thực lực mà xem, đây chỉ là một buổi giao lưu học hỏi mà thôi. Bất kể như thế nào, liên quân lớp năm nhất – năm hai, đều không có lấy một cơ hội giành chiến thắng.
Hồn Sư có thực lực mạnh, Võ Hồn ưu tú, quả thật có thể vượt cấp khiêu chiến. Nhưng vượt cấp cũng có giới hạn của nó. Đối mặt với loại đối thủ là Nhất Tự Đấu Khải Sư, được Đấu Khải hỗ trợ to lớn, muốn giành thắng lợi, hầu như là không thể.
Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ cũng đã sớm đến rồi. Đối với cuộc tranh tài này, trong lòng bọn họ đều kìm nén sự phấn khích đây! Lớp năm hai bại vào tay lớp năm nhất, bản thân chuyện này vốn là một điều rất mất mặt. Bọn họ đều hi vọng có thể dựa vào cuộc tranh tài này để chứng minh chính mình.
Trên khu vực khách quý, Viện trưởng Ngoại viện Thái Mị Nhi từ rất sớm cũng đã đến rồi. Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ cũng tự mình xuất hiện, còn có một loạt các vị lão sư của Ngoại viện nữa. Về phương diện Nội viện, Xích Long Đấu La, Sí Long Đấu La, hai vị này cũng đều đến. Mục đích chủ yếu của bọn họ, tự nhiên là đến xem Đường Vũ Lân.
Các vị Phong Hào Đấu La do Thánh Linh Đấu La dẫn đầu.
"Đều chuẩn bị xong chưa?" Vũ Trường Không nhìn các học viên lớp năm nhất và năm hai đứng ở trước mặt mình, thanh âm lạnh lẽo, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
"Dạ rồi!" Mọi người đồng thanh hô vang một tiếng.
"Trận đấu đơn đầu tiên, Nguyên Ân Dạ Huy xuất chiến. Chúng ta cũng không biết đối phương bài binh bố trận như thế nào, nhưng trận đấu này, ngươi phải đem hết toàn lực. Không cần quan tâm đến đoàn chiến ở phía sau, phải cố gắng hết sức để chiến thắng đối thủ. Trận thứ hai Diệp Tinh Lan, Vũ Ti Đóa trận thứ ba." Vũ Trường Không dặn dò.
"Vâng!" Ba thiếu nữ đồng thời gật đầu.
Hứa Tiểu Ngôn ở bên cạnh Tạ Giải, khẽ cười khúc khích: "Này, đám con trai có thấy xấu hổ không? Nhìn đi, tất cả các trận đấu đơn đều là do phái nữ xuất chiến đấy nhé!"
Tạ Giải hừ một tiếng, "Ta cũng có cơ hội xuất chiến. Chỉ là nhường cho mấy bạn nữ mà thôi."
Hứa Tiểu Ngôn, "Ha ha!"
"Ha cái đầu ngươi!"
"Ha ha!"
Hai mắt Đường Vũ Lân híp lại, dựa theo sự sắp xếp của Vũ Trường Không, các trận đấu đơn bọn họ phải cố hết sức thu được ít nhất một trận thắng, để còn có cơ hội giành thắng lợi. Các trận đấu đôi nhất định phải chiến thắng! Áp lực trận đấu đôi đè nặng lên người hắn và Cổ Nguyệt.
Đoàn chiến, để chiến thắng đối thủ, độ khó thật sự là quá to lớn, chỉ có thể tranh thủ 02 điểm cho phần biểu hiện. Nếu như những trận trước có thể tranh thủ được từ 3 – 4 điểm, trận đoàn chiến cuối cùng lại giành được thêm 01 điểm biểu hiện. Vậy thì mục đích của cuộc giao lưu này cũng đã đạt được. Dù sao, các biệt thực lực tổng hợp của đôi bên không phải chỉ là cách một chút. Có thể có được thành tích như vậy, cũng đã là tương đối khá.
"Nguyên Ân, cố lên!" Tạ Giải hướng về Nguyên Ân Dạ Huy, hô to một câu cổ vũ.
Nguyên Ân Dạ Huy liếc hắn một cái, khoanh chân tại chỗ ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh tình trạng của chính mình. Là lớp trưởng lớp năm hai, thực lực cá nhân của nàng là không thể nghi ngờ. Trận đầu này, nàng bắt buộc phải ra sân.
Về phía lớp năm ba, chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ trung niên, Tống Lâm, Nhị Tự Đấu Khải Sư, là giáo viên kỳ cựu của Ngoại viện. Lớp năm ba là do cô một tay dẫn dắt.
"Trận đầu, Ngô Duệ, ngươi lên đi." Tống Lâm hướng về phía nam sinh trước mặt, nhìn qua khoảng 18, 19 tuổi mà nói.
"Thoải mái mà đánh." Tống Lâm cười nhạt một tiếng.
Ngô Duệ, Võ Hồn: Thiên Thư, hồn lực cấp 48, là thành viên của nhóm 7 người mạnh nhất lớp năm ba, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư. Nhưng luận về sức chiến đấu cá nhân một chọi một, hiển nhiên không phải là người mạnh nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT