Dịch giả: Tiểu Băng

"Chào tỉ tỉ, ta là Đường Vũ Lân, là tới báo danh." Đường Vũ Lân rất lễ phép.

Lưu Ngữ Tâm kinh ngạc nhìn thằng bé. Nhìn chừng mười một, mười hai, nhưng nếu là tới báo danh, thì hẳn phải có giấy đề cử của học viện đề cử, và hẳn là chỉ mới có chín tuổi.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thằng nhóc lại rất xinh đẹp, đúng vậy, Lưu Ngữ Tâm phải dùng từ xinh đẹp để mô tả thằng nhóc này. Đôi mắt rất to, lông mi dài cong vút làm mình cũng phải ghen tị, đôi mắt ngơ ngác và có vẻ hơi khó chịu.

"Xin chào, ta là Lưu Ngữ Tâm, năm nhất học viện cao cấp Đông Hải, chịu trách nhiệm nhận người mới năm nay. Là học tỷ của ngươi a. Này, tới đây, điền vào mẫu này, rồi đưa thư đề cử của học viện cho ta."

Lưu Ngữ Tâm đưa một mẫu tờ khai cho Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân thở phào, nhìn trộm học tỉ một cái. Đồ thể thao màu lam vừa vặn, cột tóc đuôi ngựa, cổ dài trắng trẻ, dáng thon thả đẹp đẽ, khí chất ưu nhã.

Lưu Ngữ Tâm nhìn Đường Vũ Lân điền tờ khai, buột miệng đọc theo, "Đường Vũ Lân, chín tuổi, tốt nghiệp học viện sơ cấp Hồng Sơn Ngạo Lai Thành. Hồn Sư Hệ Thực Vật cấp mười một, Võ Hồn, Lam Ngân Thảo. Ồ, Võ Hồn của ngươi là Lam Ngân Thảo?"

Đường Vũ Lân gật đầu. Lưu Ngữ Tâm cười, "Lam Ngân Thảo mà tu được tới cấp mười một ở tuổi của ngươi, đúng là không dễ."

Giọng nói không hề có vẻ khinh thường, làm Đường Vũ Lân tăng thêm hảo cảm với học tỉ này, nó gãi đầu: "Tỷ tỷ còn biết Hồn Sư khác có Võ Hồn là Lam Ngân Thảo?"

Lưu Ngữ Tâm mỉm cười: "Có chứ! Học viện chúng ta cũng có, không tệ đâu nha. Hồn Sư chúng ta qua mấy vạn năm truyền thừa, phát triển đến bây giờ, bản thân Võ Hồn không còn như thời cổ đại nữa, mà thông qua Hồn Linh đã được cải tạo nhiều rồi. Chờ ngươi tới cấp cao sẽ biết, kỳ thực, bản thân Võ Hồn không quan trọng, quan trọng là... đẳng cấp của Hồn Lực, và thiên phú về phương diện Cơ Giáp. Dù sao, Cơ Giáp xuất hiện, đã làm cho Hồn Sư có Võ Hồn bình thường cũng trở thành cường đại. Cho nên, em trai, cố học cho giỏi nha. À, ngươi có thể gọi ta là học tỷ."

"Cảm ơn học tỷ." Đường Vũ Lân thật lòng cảm ơn, những lời nàng nói, đã làm sự hồi hộp của nó giảm đi rất nhiều.

Lưu Ngữ Tâm đọc thư đề cử của Đường Vũ Lân, đóng dấu vào rồi trả lại cho nhỏ, đưa thêm cho nó một tấm thẻ kim loại nhỏ.

"Tấm thẻ này ngươi đeo vào cổ, là bằng chứng để ra vào học viện trước khi nhập học, sau khi tới học viện, phải vào báo danh lần nữa, và nhận đồ dùng. Cái xe Hồn Đạo kia chính là của học viện, chờ người đủ nhiều sẽ khởi hành, chở các ngươi tới học viện."

Đường Vũ Lân lại cảm ơn, đi về phía chiếc xe.

Một nam sinh đứng ngay cạnh Lưu Ngữ Tâm nhếch mép: "Ngữ Tâm, một thằng nhóc nhà quê thôi, ngươi nói với nó nhiều như thế làm gì? Hừ, Võ Hồn Lam Ngân Thảo, chỉ là phế Võ Hồn, đâu phải ai có phế Võ Hồn đó cũng có huyết mạch Lam Ngân Vương như học trưởng chúng ta."

Lưu Ngữ Tâm trừng mắt, "Đừng có kỳ thị học đệ. Chín tuổi đã luyện Lam Ngân Thảo tới cấp độ Hồn Sư, làm sao ngươi biết Lam Ngân Thảo của nó không có huyết mạch Vương Giả? Không có ai mãi mãi hèn, ngươi chưa nghe câu đó à? Nói không chừng, học đệ xinh đẹp này, sau này sẽ là con cưng của trời đó."

Đường Vũ Lân không được nghe thấy những câu này, nếu không, nó sẽ càng thêm hảo cảm với học tỉ.

Xe của Đông Hải học viện rất rộng, chở được những năm mươi người, lúc này trên xe đã có một số người ngồi sẵn, có cùng độ tuổi với nó, cũng có người thành niên, rõ ràng là phụ huynh đưa con tới học viện báo danh.

Đường Vũ Lân thấy hâm mộ họ, dù gì nó cũng mới có chín tuổi, làm sao không muốn cũng có phụ thân, mẫu thân tới đưa mình?

Nó ngồi gần cửa sổ, nhìn ra khung cảnh lạ lẫm, tay ôm chặt hành lý, sáu năm tới, mình sẽ phải sống ở đây.

Hắn nhớ, trước khi rời nhà, phụ thân đã nói.

"Lân Lân, con phải nhớ kỹ, trên thế giới này, người con có thể tin tưởng và dựa vào hoàn toàn, chỉ có chính bản thân con. Dù gặp phải khó khăn gì, con cũng đều nên nghĩ, đó là vì con chưa đủ mạnh."

Những lời này đối với một thằng bé chín tuổi, tạo nên lực rung động rất mạnh, khi rời khỏi phụ thân mẫu thân, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

Cúi đầu nhìn đôi Trầm Ngân Hoàn trên cổ tay. Vốn hai cái Trầm Ngân Hoàn có dư không gian để chứa hành lý, nhưng bởi vì ngoài cặp Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy, Mang Thiên bảo nó mang cả cặp Nghìn Rèn Ô Cương Chùy theo luôn, cho nên trong không gian trữ vật không còn chỗ nữa.

Nhắm mắt lại, Đường Vũ Lân nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Đường Vũ Lân mơ màng sắp ngủ, xe buýt rung lên bắt đầu khởi hành. Đường Vũ Lân giật mình nhìn quanh, trong xe đã ngồi đầy người.

Hình như ai cũng có cha mẹ đi cùng.

Chỉ có nó là đi một mình.

Những cửa hàng, nhà cửa xuyên qua không dứt, tòa thành đầy hương vị sắt thép và hối hả.

Ai đi trên đường cũng vội vã. Đi hơn hai mươi phút, xe dừng bên một bức tường cao.

"Đã tới học viện, mời mọi người xuống xe."

Phía trước vọng tới một âm thanh quen thuộc, Đường Vũ Lân nhìn theo, mới nhìn thấy Lưu Ngữ Tâm ở ngay hàng đầu, đang hướng dẫn mọi người.

Đường Vũ Lân vội ôm hành lý đi theo, Lưu Ngữ Tâm nhận ra nó, gọi, "Đường Vũ Lân đúng không, chờ chút, tí nữa đi theo ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play