Phù văn này mới vừa xuất hiện, hoa văn vàng nhạt liền bắt đầu từ trên trán Đường Vũ Lân hướng về thân thể bên dưới kéo dài ra. Đó là kim văn hình lưới tinh tế, hầu như chỉ trong vài lần hô hấp đã truyền khắp toàn thân, khiến cho thân thể hắn tỏa sáng rực rỡ.
Những kim văn này vừa xuất hiện, khí tức của Đường Vũ Lân cũng thuận theo đó trở nên vững vàng hơn mấy phần, tựa hồ đã có chút thích ứng với loại cảm giác thống khổ nóng rực này.
Kim văn lập loè, tỏa ra khí tức năng lượng kỳ dị. Cái kia cũng không phải hồn lực, mà là một loại năng lượng đặc thù.
Vũ Trường Không hai mắt híp lại, yên lặng mà cảm thụ.
Khí huyết thật mạnh, hắn rất nhanh đã có phán đoán.
Khí huyết một người có thể dồi dào đến mức sinh ra trạng thái sóng năng lượng này, điều này cũng thật là khó mà tin nổi!
Trên cánh tay phải của Đường Vũ Lân dần dần hiện ra Kim Lân; còn Kim Long Trảo lại chưa từng xuất hiện. So với lúc bình thường, những lớp vảy vàng hình thoi này rõ ràng phải sáng hơn rất nhiều, hơn nữa càng thêm góc cạnh rõ ràng, trung ương của hình thoi hơi nhô lên, tràn ngập nét sinh động. Vầng kim quang bên trong lưu chuyển, huyễn lệ dị thường.
Thân thể Đường Vũ Lân nhẹ nhàng run rẩy, bồn nước dần dần sôi sùng sục, bốc lên bong bóng sủi bọt, chất lỏng bên trong lưu chuyển nhanh hơn, giống như muốn luộc chín thân thể của hắn.
Kim văn càng ngày càng hiện rõ, trên người Đường Vũ Lân cũng dần dần phát ra âm thanh kỳ dị, ở nơi mũi, miệng của hắn, mơ hồ có khí lưu vàng óng nhàn nhạt phun trào trong quá trình hô hấp, khí huyết bình thường vốn đã phi thường dồi dào lại còn tăng lên.
Quả nhiên là tăng trưởng huyết thống.
Vũ Trường Không khẽ gật đầu. Từ tình huống trước mắt mà xem, đối với Đường Vũ Lân mà nói đây quả thật là tăng lên theo hướng tốt, hơn nữa thân thể hắn cũng có thể chịu đựng được.
…….
Ba ngày sau
"Trường Không, sao ngươi cứ ở mãi một nơi như thế này? Tại sao không đến khu vực phụ cận của học viện?" Thẩm Dập khẽ nhíu mày, nhìn gian phòng tồi tàn này của hắn.
Vũ Trường Không lạnh nhạt nói: "Có chỗ đặt lưng là được rồi. Thuê phòng chỗ nào có gì khác nhau đâu? Huống chi, học viện bên kia quá náo nhiệt, ta không thích."
Trước khi đến Sử Lai Khắc Thành, Vũ Trường Không cũng đã liên hệ Thẩm Dập.
Mỗi một giới chức nghiệp thuộc Thiên Hải Liên Minh đều có hơn 100 danh ngạch ghi danh thi vào Sử Lai Khắc học viện, năm nay Úc Trẫm viện trưởng hao tổn tâm cơ, cuối cùng mới tranh thủ xin được 4 suất. Tất nhiên trong đó phải có rất nhiều thỏa hiệp.
Đương nhiên, bốn danh ngạch này đều để ghi danh vào Sử Lai Khắc ngoại viện, còn tiêu chuẩn nội viện ít ỏi kia, với địa vị của Đông Hải học viện ở trong Thiên Hải Liên Minh, hiển nhiên là không thể có được.
Thẩm Dập nhận được tin nhắn Vũ Trường Không chủ động gửi tới cũng thật bất ngờ. Thời điểm Vũ Trường Không nói hắn muốn dẫn vài tên đệ tử của mình ghi danh khảo hạch, Thẩm Dập vô cùng mừng rỡ.
Không chỉ là bởi vì Vũ Trường Không đến, mà còn bởi vì mấy đứa trẻ mà hắn dạy dỗ ra được.
Ba năm trước, trận đấu kia đã lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đội trưởng với cái nhìn bao quát toàn cục; thời khắc mấu chốt không tiếc hi sinh bản thân để bảo vệ đồng đội, khiến cho nàng đối với Đường Vũ Lân có ấn tượng tốt vô cùng. Nhưng đấy vẫn là thứ yếu, nàng coi trọng nhất vẫn là cô bé kia. Lúc đó nếu như không phải Đường Vũ Lân trọng thương, Cổ Nguyệt lại lựa chọn phương pháp quang minh sinh mệnh chữa trị cho hắn, Thẩm Dập có lẽ sẽ trực tiếp đưa ra yêu cầu dẫn Cổ Nguyệt đi.
Cổ Nguyệt thể hiện ra năng lực Nguyên Tố Khống Chế, thật khiến người khác khiếp sợ!
Ba năm sau, Vũ Trường Không rốt cục cũng mang theo mấy hài tử này đến Sử Lai Khắc học viện. Được hắn giáo dục, những hài tử này lại sẽ trưởng thành đến trình độ thế nào đây? Thẩm Dập cũng vô cùng chờ mong.
"Ngày mai sẽ là thời gian cuộc thi diễn ra, các học viên của ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" Thẩm Dập thay đổi đề tài, ở trên ghế ngồi xuống.
Vũ Trường Không lại hơi nhíu mày, nói: "Ta mời ngươi tới, chính là vì muốn làm phiền ngươi chuyện này. Những học sinh khác cũng còn tốt. Ta có một tên học sinh tiến vào minh tưởng sâu, còn chưa biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Vì lẽ đó, chúng ta không biết có thể tham gia dự tuyển muộn một chút hay không?"
Thẩm Dập sững sờ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, "Cái này e rằng không được! Quy củ của học viện ngươi cũng biết. Chế độ điều lệ của học viện luôn luôn nghiêm ngặt, hơn nữa, nhiều người như vậy đến đây ghi danh, vốn tuyển chọn hà khắc, trăm người thi chưa đến một người đậu, phân đoạn kiểm tra lại nhiều. Không thể vì một học viên ghi danh muộn mà dời lại thời gian dự thi được. Càng không thể để nhiều vị lão sư của học viện như vậy lại chờ một mình hắn. Chuyện này rất khó làm. Là tên học sinh nào?"
Vũ Trường Không nói: "Đội trưởng, Đường Vũ Lân."
Thẩm Dập trong lòng hơi động, trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh cậu bé hung hãn che chắn phía trước, bảo vệ các đồng đội, đối mặt Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Cậu bé xinh trai sẵn sàng hi sinh bản thân mình.
Minh tưởng sâu đối với Hồn Sư mà nói, là cơ hội tốt hiếm có, vốn không thể bị quấy rầy. Một khi quấy rối, rất có thể sẽ xuất hiện hiệu quả tiêu cực.
"Trường Không, ngươi cũng biết mà. Chuyện này rất khó làm. Cơ bản là không thể. Các lão sư cứng nhắc thế nào ngươi cũng không phải không biết?" Thẩm Dập khá là bất đắc dĩ nói.
Vũ Trường Không gật gật đầu, "Được rồi, vậy hãy để cho những học viên khác của ta tham dự sát hạch trước đi."
Trong phòng, trừ hai người bọn họ ra, Cổ Nguyệt, Hứa Tiểu Ngôn cùng Tạ Giải cũng đều có mặt.
Đường Vũ Lân tiến vào minh tưởng sâu, chuyện này bọn họ đã nghe Vũ Trường Không nói. Lúc này vừa nghe Đường Vũ Lân không thể tham dự sát hạch vào Sử Lai Khắc học viện, Tạ Giải nhất thời vội la lên: "Vũ lão sư, không được! Vũ Lân hắn chờ mong tham gia cuộc thi này đã rất lâu. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu như hắn bỏ qua, nhất định sẽ hối hận cả đời."
Vũ Trường Không cau mày, Đường Vũ Lân kỳ thực đang ở trong phòng tắm, nhưng đã ba ngày trôi qua, huyết mạch tăng trưởng của hắn vẫn chưa hoàn thành. Quá trình này không thể bị quấy rầy, chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Có thể thời gian không chiều người.
Hứa Tiểu Ngôn nói: "Đúng đấy! Vũ lão sư, đội trưởng không tham gia dự thi sao được!?"
Đối với bất kỳ Hồn Sư nào mà nói, nắm giữ một cơ hội tiến vào Sử Lai Khắc học viện, với bọn họ trọng yếu đến mức nào? Đường Vũ Lân nếu như bỏ qua cơ hội lần này, tất nhiên sẽ hối hận cả đời.
Vũ Trường Không trầm mặc, Thẩm Dập thở dài một tiếng, "Không cần nghĩ nữa, không có cách nào. Trừ phi trước kỳ thi hắn có thể kết thúc minh tưởng. Ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào. Xin lỗi, ta cũng không thể giúp được ngươi."
Cổ Nguyệt vẫn không hề hé răng đột nhiên đi ra, nàng đi tới trước mặt Vũ Trường Không cùng Thẩm Dập, "Thẩm lão sư, chào ngài. Em muốn hỏi một chút, Sử Lai Khắc học viện có thể thi hộ được không? Em muốn từ bỏ tư cách dự thi của mình, thay Vũ Lân dự thi. Thực lực của hắn mạnh hơn em, chỉ cần em có thể thi đậu, nhất định hắn cũng có thể."
Thẩm Dập sững sờ, tiểu cô nương nàng coi trọng nhất, lại nói ra mấy câu như vậy, khiến nàng có chút dở khóc dở cười, "Tiểu cô nương, ngươi cả nghĩ quá rồi. Ngươi nghĩ Sử Lai Khắc học viện là nơi nào? Dù cho là học viện bình thường cũng còn không thể, chớ nói chi là Sử Lai Khắc. Ngươi thiên phú rất tốt, có cơ hội rất lớn có thể thi đậu học viện, thậm chí là thi vào nội viện, cũng không nên sai lầm!"
Cổ Nguyệt lắc lắc đầu, "Nếu như Vũ Lân không tham dự cuộc thi được, vậy em cũng sẽ không tham gia. Hắn không có ở Sử Lai Khắc học viện, em cũng không muốn đi vào đó."
Lại nói, nàng trình bày rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Thẩm Dập phát hiện, nàng còn nhỏ tuổi, nhưng có sự chấp nhất mãnh liệt. Người như vậy, nàng ở Sử Lai Khắc học viện gặp qua không ít, người như thế chỉ cần một khi đã quyết định, liền chắc chắn sẽ không thay đổi. Trên thực tế, Vũ Trường Không cũng chính là một người như vậy!
Đúng là thầy nào trò nấy!
"Trường Không, những học sinh này của ngươi đều rất ưu tú, không nên bởi vì một người mà làm lỡ bọn họ." Thẩm Dập trầm giọng nói rằng.
Vũ Trường Không trầm mặc, một lát sau, hắn giơ tay vỗ vỗ vai Cổ Nguyệt, "Chuyện này các ngươi không cần phải để ý đến, đều đi về nghỉ ngơi đi, lão sư sẽ xử lý."
Cổ Nguyệt hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Trường Không, Vũ Trường Không trong giọng nói lại mang theo sự kiên định cùng loại với nàng lúc trước.
"Tạ ơn lão sư."
Cổ Nguyệt là người đầu tiên đi ra ngoài, Tạ Giải còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Vũ Trường Không giơ tay ngăn cản.
Đi ra khỏi phòng, trong ánh mắt Tạ Giải trong biểu lộ vẻ biến ảo không ngừng. Hứa Tiểu Ngôn thấp giọng nói: "Ngươi vừa nãy muốn nói cái gì?"
Tạ Giải sau khi trầm mặc một chút, hướng về Hứa Tiểu Ngôn hỏi: "Tiểu Ngôn, ngươi nói, đối với chúng ta mà nói, là Sử Lai Khắc học viện trọng yếu, hay là bằng hữu trọng yếu hơn?"
Hứa Tiểu Ngôn nở nụ cười, "Vấn đề này ngươi không cần hỏi ta, đối với ta mà nói đương nhiên là đội trưởng trọng yếu hơn, vốn khả năng ta có thể thi đậu vào học viện Sử Lai Khắc cũng vô cùng nhỏ bé không đáng kể.”
Tạ Giải nở nụ cười, ôm lấy vai Hứa Tiểu Ngôn, "Hảo huynh đệ, thực sự là thời thế tạo anh hùng. Vũ Lân nếu như vẫn tiếp tục tham ngộ, vậy ta cũng không thi nữa!" Nói xong câu đó, hắn tựa như cuối cùng cũng trút được nỗi lòng mình, cả người bỗng trở nên ung dung hơn.
Nhìn nơi cửa phòng, khí tức Vũ Trường Không có một chút biến hóa, "Chúng ta đi thôi."
Thẩm Dập nghi ngờ nói: "Đi nơi nào?"
Vũ Trường Không nói: "Về học viện."
Thẩm Dập thân thể chấn động, "Ngươi tại sao lại về học viện? Ngươi..."
Vũ Trường Không thản nhiên nói: "Bọn nhỏ đều hiểu chuyện, lẽ nào ta không hiểu sao? Tôn nghiêm nếu như có thể đổi lấy tương lai của mấy đứa trẻ, nó sẽ càng có giá trị. Ta cùng ngươi về học viện, chịu đòn nhận tội."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT