"Đây chính là chuyện tốt a! Liên Bang chúng ta thành thị cấp một có tổng cộng 18 cái, chia làm năm bộ phận, chính là Đông Nam Tây Bắc Trung. Mỗi một bộ phận đều có mấy toà thành lớn, như thành thị cấp một trung bộ kỳ thực chỉ có hai toà, chính là Thiên Đấu Thành cùng Sử Lai Khắc Thành. Tuy rằng số lượng ít, nhưng trên đại lục chúng lại có địa vị vô cùng quan trọng. Phía Đông của chúng ta trái lại là địa phương có nhiều tòa thành cấp một nhất, tổng cộng có 5 toà thành thị cấp một, lập thành Thiên Hải Liên Minh, chính là liên mình của năm thành phố lớn nhất ven biển. Đông Hải Thành chúng ta là thành phố lớn thứ nhì khu vực Đông Hải, tất nhiên cũng ở trong liên minh này."
"Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, chủ yếu là để chọn nhân tài ưu tú, đồng thời cũng là cơ hội để các thành phố lớn thể hiện tiềm lực và sự phát triển của mình, là việc trọng đại 3 năm/lần. Nhân tài nếu có thể hiển lộ tài năng qua cuộc thi này, tương lai nhất định sẽ xán lạn. Một số thí sinh đặc biệt ưu tú còn đại biểu Thiên Hải Liên Minh tham gia Toàn Liên Bang Thi Đấu 5 năm/lần nữa. Đây mới thực sự là việc trọng đại của toàn đại lục. Đừng nói ngươi cũng chưa từng nghe qua nha!?"
Vẻ mặt của Đường Vũ Lân có chút lúng túng, hắn đúng là chưa từng nghe nói qua! Ngạo Lai Thành vốn là loại thành thị nhỏ, hắn làm sao có thể nghe được, coi như là có người nhắc đến, khi đó hắn còn quá nhỏ, làm sao chú ý tới.
"Toàn Liên Bang Thi Đấu tổ chức ở Sử Lai Khắc Thành đúng không?" Hứa Tiểu Ngôn vừa khiếp sợ nhìn Đường Vũ Lân thi triển Thùng-Nước-Gạo thần công quét sạch các món ăn trên bàn, vừa nói.
"Đúng vậy! Đúng là được tổ chức ở Sử Lai Khắc Thành. May là Sử Lai Khắc Học Viện không tham dự thi đấu, nếu không, vị trí dẫn đầu cũng khỏi cần phải đoán. Địa vị đệ nhất học viện trên đại lục, vạn năm qua đều chưa hề bị lung lay."
Hứa Tiểu Ngôn nhảy cẫng lên nói: "Đây chẳng phải là nói, chúng ta cũng có hi vọng?"
Tạ Giải nghe xong lời của nàng, chợt như quả bóng xì hơi, "Có cơ hội sao? Tuổi tác chúng ta vẫn quá nhỏ, trước đây rất lâu ta đã có tính toán qua. Sang năm chính là thời điểm Toàn Liên Bang Thi Đấu. Mà khi đó, chúng ta tất cả đều là 11 tuổi. Thi đấu theo độ tuổi, 10 – 15 tuổi là nhóm thiếu niên, chúng ta 11 tuổi tham gia, cũng quá sức chịu thiệt. Dù sao cũng phải đối mặt với các thiên tài hàng đầu của toàn Liên Bang. Tiền đề là năm nay chúng ta được tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu, đồng thời đạt được top 6 trong nhóm thiêu niên mới có tư cách đi tới Sử Lai Khắc Thành. Còn lần tiếp theo, chúng ta vừa vặn 16 tuổi, vượt quá tuổi tham gia nhóm thiếu niên trong Liên Bang Thi Đấu, chỉ có thể tham gia vào nhóm thanh niên từ 15-20 tuổi. Có thể thu được thành tích tốt thực sự khó như lên trời. Vì lẽ đó. Chúng ta chỉ có thể trách là sinh không gặp thời."
Đường Vũ Lân vẫn vội vàng ăn ăn uống uống, nhún vai, nói: "Không cần quan tâm đến thứ hạng, nếu có thể đi xem một chút là tốt lắm rồi. Cần gì phải tranh đua thua thiệt."
Cổ Nguyệt nói: "11 tuổi thì làm sao? Ai quy định 11 tuổi thì không thể đạt quán quân? Chính mình còn không tin vào bản thân, ai sẽ đối với ngươi có lòng tin? Một khi đã làm, phải cố gắng đạt kết quả tốt nhất!" Nói xong, nàng đứng lên, cất khay cơm.
Nhìn nàng rời đi, Tạ Giải bĩu môi, "Nói như đúng rồi, làm như chúng ta được tham gia Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu vậy. Chỉ có một mình Vũ Lân được tham dự, có biết hay không?"
Đường Vũ Lân không lo nổi mấy chuyện đó nữa, thức ăn ngày hôm nay đặc biệt ngon, như một bữa tiệc dành cho hải thần vậy! Hắn từ nhỏ sinh sống ở cạnh biển cũng chưa từng ăn thứ đồ tốt như này. Không chỉ mùi vị thơm ngon, hơn nữa ăn vào toàn thân đều ấm áp khoan khoái không hiểu vì sao.
Ăn ngon, buổi chiều bọn trẻ lại tụ tập cùng nhau. Thảo luận về năng lực của Vũ lão sư, bàn bạc bố trí chiến thuật.
Về việc làm sao chiến thắng Vũ lão sư, bọn họ xưa nay đều không hề cân nhắc qua, thế nhưng, ít nhất cũng phải kiên trì càng lâu càng tốt mới được.
Thực chiến hôm nay khiến Đường Vũ Lân đối với bản thân mình tự tin hơn nhiều, uy năng của Thiên Niên Lam Ngân Thảo rõ ràng so với trước đây mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa, Hồn Linh Tiểu Kim Quang rốt cục cũng đem lại tác dụng trong thực chiến, nếu như không phải nhờ sự hỗ trợ của nó, lúc đó Đường Vũ Lân hẵn phải chật vật tìm cách hóa giải Băng Hỏa Quang Cầu hai tầng nổ tung. Đối với công kích tiếp sau đó của Cổ Nguyệt khẳng định rất khó lòng phòng bị.
Theo Đường Vũ Lân, năng lực mạnh mẽ nhất của Cổ Nguyệt chính là thuộc tính Không Gian. Năng lực này giúp cho nàng trong nháy mắt thuấn di, đem lại cho nàng phương thức chiến đấu thiên biến vạn hóa.
Bàn bạc, tổng hợp, bàn bạc, tổng hợp, phương án cuối cùng để ứng đối của bọn Đường Vũ Lân chốt lại chỉ có một cái. Chính là, phối hợp.
"Tiểu Ngôn, ngươi nói ngươi vào ban đêm sẽ mạnh hơn một chút, sau bữa cơm chiều có thể để cho chúng ta xem thử được không?" Đường Vũ Lân hướng về Hứa Tiểu Ngôn hỏi, chỉ có hiểu rõ hơn đồng bọn của mình, mới có thể phối hợp tốt được.
"Được rồi." Hứa Tiểu Ngôn sau khi thoáng do dự một chút liền sảng khoái đáp ứng.
Trên thực tế, trước khi đến trường, các trưởng bối trong nhà còn cố ý căn dặn nàng, không nên tùy tiện tiết lộ năng lực đặc thù của mình. Thế nhưng, sau khi đến nơi này, Hứa Tiểu Ngôn đối mặt với các bạn có thể coi là thiên tài hàng đầu của toàn bộ Đông Hải Thành, một trận chiến ban ngày mang lại cho nàng áp lực cực lớn. Nàng hiểu rõ, nếu muốn lưu lại, điểm trọng yếu nhất chính là có thể nhận được sự tán thành của các bạn hay không.
Vì lẽ đó, nàng chỉ hơi chần chừ một chút liền đồng ý, chung quy phải thể hiện ra năng lực của mình, nếu không thì dựa vào cái gì để có thể lưu lại trong một tổ hợp toàn thiên tài thế này? Vẻn vẹn dựa vào quan sát nhỏ bé cùng điều khiển tinh chuẩn, vẫn còn chưa đủ!
Ăn xong cơm tối, màn đêm buông xuống.
Đường Vũ Lân bốn người đi tới sân thể thao của học viện, hướng về rừng cây nhỏ.
Bất kể là Đường Vũ Lân, hay là Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt, đều tò mò đối với việc Hứa Tiểu Ngôn nói ban đêm sẽ trở nên mạnh hơn. Trên Đấu La Đại Lục, Võ Hồn chính là thiên kỳ bách quái tồn tại, mọi khả năng đều có thể xảy ra. Ví dụ như Lục Hệ Nguyên Tố Chưởng Khống của Cổ Nguyệt, cũng là trước đây chưa từng nghe qua, vậy Hứa Tiểu Ngôn có thể mang điều gì mới lạ đây?
Trong ánh sáng tối tăm của rừng cây nhỏ, Cổ Nguyệt giơ tay lên, nâng lên một chùm kim quang sáng rực, màu vàng kim nhàn nhạt bên trong lòng bàn tay lưu chuyển, soi sáng xung quanh.
Tạ Giải cảm thấy có chút hưng phấn, trời tối đen như mực, trong rừng cây nhỏ của học viện, loại cảm giác yên tĩnh này khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí và hưng phấn.
Hứa Tiểu Ngôn đi tới phía trước, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía bầu trời. Rừng cây nhỏ cũng không tính là cành lá quá xum xuê, càng không thể che kín bầu trời như trong Thăng Linh Đài.
Bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, nàng khe khẽ gật đầu, "Ta bắt đầu đây."
Khoát tay, hướng về không trung vung lên. Một vòng Hồn Hoàn màu vàng từ dưới chân nàng bay lên, Băng Trượng thon dài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng tự lúc nào.
Kim quang của Cổ Nguyệt rọi vào trên băng trượng, khiến cho nó phản chiếu ra sắc vàng nhàn nhạt, thêm phần lộng lẫy thần thánh.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tiểu Ngôn trở nên nghiêm túc, băng trượng trong tay giơ lên cao, con mắt của nàng trong chớp mắt đột nhiên sáng lên.
"Thượng Thiên Tinh, Sáng Lấp Lánh, Vĩnh Xán Lạn, Trường An Ninh! Ban tặng cho ta sức mạnh đi, Tinh Luân của ta." Trong tiếng khẽ ngâm ôn nhu của nàng, đỉnh băng trượng đột nhiên sáng lên. Đường Vũ Lân ba người mơ hồ nhìn thấy một đạo hào quang màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trên băng trượng của nàng.
Nhất thời, đỉnh băng trượng lại như một ngọn đèn sáng, một đoàn kim quang tỏa sáng khắp nơi, dần dần hóa thành một vòng sáng bên trong có ngôi sao sáu cánh*.
*Lục Mang Tinh
Đây là…
Võ Hồn biến dị?
Đường Vũ Lân ngay lập tức nghĩ đến khả năng này, hơn nữa, nàng rõ ràng là có thể khống chế Võ Hồn biến dị của mình.
Tinh Luân xuất hiện, khí chất trên người Hứa Tiểu Ngôn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, nguyên bản từ hình tượng ôn nhu nhu nhược, đột nhiên trở nên kiên cường hơn, trong ánh sao lượn lờ lại trở nên cao quý trang nhã, có cảm giác lẫm liệt bất khả xâm phạm.
Hồn hoàn dưới chân cũng tràn ngập điểm điểm tinh quang, trên trán, một điểm kim tinh sáng lên, trở thành trang sức xinh đẹp nhất của nàng.
Băng trượng vung nhẹ, Lục Mang Tinh thần kỳ kia đột nhiên bay ra, trực tiếp rơi vào dưới chân Tạ Giải.
Trong phút chốc, Tạ Giải chỉ cảm giác được mình toàn thân căng thẳng, đồng thời trên người lạnh lẽo, đã mất đi năng lực hành động.
Ánh sao óng ánh, từng đạo từng đạo tinh tuyến từ dưới chân hắn bay lên, chỗ nào nó đi qua liền hóa thành một đạo hàn băng xiềng xích, niêm phong lấy thân thể của hắn.
Tạ Giải vội vàng thôi thúc hồn lực tiến hành chống lại, nhưng hắn giật mình phát hiện, từ nơi sâu xa tựa hồ có một loại sức mạnh đặc thù phong ấn mình lại, tốc độ vận chuyển hồn lực so với bình thường lại trì trệ hơn nhiều.
Chuyện này...
Sắc mặt Hứa Tiểu Ngôn thoáng có vẻ hơi trắng xám, nàng nhìn về phía Đường Vũ Lân, nói: "Buổi tối, ta có thể mượn sức mạnh của Tinh Luân. Vì lẽ đó Võ Hồn của ta mới gọi là Tinh Luân Băng Trượng, mà không phải Băng Trượng thông thường như ca ca. Tinh Luân Băng Trượng là Võ Hồn biến dị đặc thù của gia tộc ta lưu truyền từ thời thượng cổ, mấy trăm năm qua, mới chỉ có mình ta thức tỉnh được. Tinh Luân sẽ nương theo thực lực của ta trưởng thành mà trưởng thành, vì lẽ đó, Hồn Linh của ta bất kể là cái gì, sau khi hấp thu đều sẽ biến thành một phần của Tinh Luân. Chỉ có vào ban đêm mới có thể phát huy được uy năng chân chính. Vào ban ngày ta chỉ là một tên Băng Trượng Hồn Sư phổ thông mà thôi. Mà đến buổi tối, ta có thể được ánh sao che chở."
"Tinh Luân ngoài thuộc tính băng hàn ra còn cho ta một số thuộc tính tử vi để ta mượn lực lượng của sao trời. Chỗ tốt nhất của tử vi thuộc tính là ở kỹ năng Tinh Luân Băng Liên, khóa tuyệt đối. Bằng vào thực lực của ta hiện tại, dùng tinh luân tiếp dẫn có thể khóa cứng một người. Hóa giải toàn bộ tốc độ và tu vi của hắn. Tinh Luân Băng Liên này hiện tại có thể giam giữ đối thủ tối thiểu một giây!”
Tinh Luân Băng Liên, thật đáng sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT