Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Tác phẩm Thiên Đoán bình thường của Vũ Lân thường sẽ nằm ở tầm tứ phẩm, đôi khi may mắn có thể đạt đến tam phẩm, nếu làm không tốt lắm chính là ngũ phẩm.

Ngũ phẩm là có thể xem là hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Đoán tam phẩm trở lên còn có thể thu được thêm tiền bồi dưỡng ngoại ngạch. Mà hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ rèn đúc, ngoại trừ vài món ban đầu dao động quanh khoảng tam, tứ phẩm; những món sau, Đường Vũ Lân phát hiện không ít đều có thể đạt đến trình độ nhị phẩm. Đây chính là muốn phát tài mà!

Hiệu quả của Đoán Tạo tăng lên, đồng nghĩa với việc bản thân đã tiến một bậc trong việc cảm ngộ kim loại. Mộ Thần lão sư đã từng nói, khi nào tác phẩm Thiên Đoán tạo của mình có thể đạt tỉ lệ nhất phẩm từ 30% trở lên, liền có thể bắt đầu thử cảm ngộ phương diện Linh Đoán Tạo.

Ban đầu Đường Vũ Lân ước lượng quá trình này ít nhất cũng phải mất ba năm trở lên, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ cũng không tốn nhiều thời gian đến như vậy. Vừa nãy cũng không cố hết sức làm, vậy mà có thể đạt đến nhị phẩm một cách rất tự nhiên. Nếu đã vậy, khoảng cách đến nhất phẩm còn xa sao?

Kỳ thực, hắn cũng không hề biết rằng hành trình đến Thiên Đấu Thành lần này, hắn thu hoạch rất lớn, ngoại trừ thu được Thiên Niên Long Lân Quả ra, quan trọng hơn, vẫn là thông qua rèn luyện tại Trung Cấp Thăng Linh Đài, kiến thức tăng lên, cảm ngộ về Hồn Thú và hồn kỹ thăng hoa. Quan trọng nhất chính là sau khi hấp thu linh lực con Tam Nhãn Ma Viên giúp năng lực của hắn thăng tiến toàn diện.

Lúc đó hắn đã hấp thu vượt qua cực hạn của bản thân. Hơn nữa, Tam Nhãn Ma Viên vốn là tinh thần thuộc tính Hồn Thú, tinh thần lực của nó vốn đã mạnh, hơn nữa bên trong linh lực còn tồn tại ba động tinh thần lực mãnh liệt.

Lấy tình huống lúc đó của Đường Vũ Lân, nếu như sau đó không có Lão Đường trợ giúp, e rằng đã xảy ra vấn đề lớn, tẩu hỏa nhập ma, không chết cũng trọng thương. Đây là lý do vì sao mà Vũ Trường Không khi đó đã vô cùng hối hận vì sơ sót của mình.

Thế nhưng, vượt qua gian nan, hắn đã bức phá giới hạn. Tuy rằng không đột phá nhiều như Kim Long Vương phong ấn, nhưng chỗ tốt thu hoạch được cũng đồng dạng rõ ràng.

Đầu tiên Hồn Linh hắn đạt đến một độ cao mới, vượt qua khả năng tiếp nhận ban đầu của hắn. Tiếp đó, tinh thần lực của hắn cũng được tôi luyện trên diện rộng; đồng thời, trong quá trình dung hợp linh lực, thông qua Huyền Thiên Công hắn lại áp súc được hồn lực thêm một lần nữa.

Hồn lực, tinh thần lực toàn diện thăng hoa, tự nhiên khiến hắn tiến bộ về tổng thể. Mọi nghề đều lấy Hồn Sư làm trụ cột tương thông với các nghề nghiệp khác, điểm này không thể nghi ngờ. Vì lẽ đó, Đoán Tạo Thuật của hắn cũng bất tri bất giác có tiến bộ.

Hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn nhiều so với dự kiến, Đường Vũ Lân cũng không nóng lòng trở lại trả nhiệm vụ, mà lại dựa theo phương thức minh tưởng của Huyền Thiên Công tu luyện. Ba ngày tiếp theo, để có thể cảm ngộ đối với kim loại tốt hơn, không thể nghi ngờ minh tưởng sâu là lựa chọn tốt nhất.

Học kỳ mới khai giảng, Đông Hải học viện lại một lần nữa trở nên náo nhiệt sau một tháng yên tĩnh.

Học viên nối liền không dứt đi vào học viện, mọi người đều tươi cười phấn chấn. Học kỳ mới bắt đầu, sau học kỳ này lại tiếp tục tiến hành thi đấu lên lớp. Đồng thời, đối với mỗi một học viên mà nói, áp lực của cuộc thi thăng cấp cũng theo đó mà xuất hiện.

Đối với Trung Cấp Hồn Sư học viện, khối sơ cấp tại thời điểm tốt nghiệp năm thứ sáu nhất định phải đạt chuẩn nhị hoàn, bằng không sẽ không được phát bằng tốt nghiệp. Mà khối cao cấp thì phải đột phá tam hoàn mới có thể chính thức tốt nghiệp.

Bất kể là một loại nào, không phải mọi học viên đều có thể hoàn thành, càng lên lớp cao, thời gian càng trở nên gấp gáp hơn.

Mà đối với học viên năm một, năm hai thì ngược lại, hoàn toàn ung dung, bọn họ tạm thời vẫn không phải chịu bất kỳ áp lực gì.

Vân Tiểu đi trên con đường nhỏ của học viện, bên cạnh là Chu Trường Khê. Trải qua một học kỳ, hai người đã sớm trở thành bạn thân.

"Không thấy bọn người Linh Ban của Vũ Lân đâu? Lại nói, thật hả giận! Cái lũ gì gì mà Vương Kim Tỳ cùng Trương Dương Tử nghe nói đều bị đuổi học, phải chuyển đi trường khác. Khà khà, nhất định là do mặc cảm không bằng người." Chu Trường Khê cười hắc hắc nói.

Vân Tiểu lườm một cái, "Ngươi nghĩ gì thế, nhân gia người ta có thể ở năm nhất liền đạt đến nhị hoàn, thiên tài như thế có thể có cái gì mặc cảm không bằng, khẳng định là bởi vì một ít tình huống khác. Lại nói, ta ngược lại thật ra cảm thấy áp lực của Vũ Lân sẽ khá lớn, có người nói Cổ Nguyệt cũng đã trở thành Đại Hồn Sư, cũng chỉ còn mỗi mình hắn đang dậm chân ở nhất hoàn, hiện tại Linh Ban bọn hắn cũng chỉ còn có ba người. Không biết Linh Ban này còn có thể duy trì được bao lâu?”

Chu Trường Khê ánh mắt sáng lên, nói: "Không thể duy trì được càng hay, bọn họ trở về thật tốt. Chúng ta hiện tại là lớp một, trên thực tế năng lực của chúng ta đều tự mình biết. Tại kỳ thi lên lớp mỗi học kỳ một lần, lần này chúng ta làm thế nào bây giờ? Còn không phải là trực tiếp bị đá xuống sao?"

Vân Tiểu nhún nhún vai, "Đơn giản chính là bị rơi xuống thành lớp hai thôi!"

Chu Trường Khê tức giận: "Một chút cảm giác vinh dự vì tập thể một chút ngươi cũng không có sao?"

Vân Tiểu nói: "Vinh dự cần có thực lực, thay vì cân nhắc những thứ này, không bằng ngươi hãy cố gắng tu luyện vẫn hơn!”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía ký túc xá, chính vào lúc này, con mắt của Vân Tiểu đột nhiên sáng ngời, huých một cái vào người Chu Trường Khê, thấp giọng nói: "Xem kìa, là Cổ Nguyệt."

Chu Trường Khê theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đúng dịp thấy một thiếu nữ mắc đồng phục học viện, mặt không hề cảm xúc, Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt tướng mạo thanh tú, nhưng cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp, chí ít còn lâu mới có thể đạt được đến cấp độ của Âu Dương Tử Hinh, thế nhưng, nàng lại có một loại khí chất đặc thù, sự phong độ này sẽ như có như không ảnh hưởng đến người ở bên cạnh. Dù cho là Tạ Giải cũng sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng nhất định của nàng, chỉ trừ Đường Vũ Lân ra mà thôi.

Vân Tiểu cùng Chu Trường Khê cũng không thể ngoại lệ, nhìn thấy Cổ Nguyệt, bọn họ sẽ có một loại cảm giác ngột ngạt không tên, tựa như uy áp khi Hồn Thú cấp thấp nhìn thấy Hồn Thú cấp cao vậy.

Một học kỳ trôi qua, Cổ Nguyệt lại cao thêm một chút, tựa hồ cũng xinh đẹp hơn, uy áp từ trên người nàng tỏa ra lại mạnh thêm vài phần.

Cổ Nguyệt cũng không có chú ý tới bọn họ, vẫn hướng phía cửa lớn của học viện mà đi.

"Thực sự là không coi ai ra gì!" Chu Trường Khê chờ sau khi nàng đi xa, mới thấp giọng nói.

Vân Tiểu cười hì hì, "Ngươi biết cái gì? Ta đã sớm đã điều tra, Cổ Nguyệt ở trong Linh Ban mới thực sự là đệ nhất. Ta phỏng chừng, từ năm thứ tư trở xuống chưa chắc tìm được ai là đối thủ của nàng. Nếu như không phải Linh Ban không phải tham dự kỳ thi lên lớp. Hào quang của nàng còn không biết sẽ rực rỡ như thế nào đây!?”

"Mạnh vậy sao? Còn mạnh hơn Tạ Giải?"

"Hẳn là như vậy." Vân Tiểu khà khà cười nhẹ.

Văn phòng giáo viên.

"Vũ lão sư, xin người thu nhận lấy tên học viên này, trải qua điều tra của học viện, nàng tuyệt đối có tư cách tiến vào Linh Ban." Long Hằng Húc trịnh trọng nói với Vũ Trường Không.

Vũ Trường Không liếc mắt nhìn tiểu cô nương đứng cúi đầu bên người Long Hằng Húc, nhìn qua có chút nhát gan, lạnh lùng nói: "Lớp của ta, chỉ nhận quái vật, không thu người bình thường. Ngươi thật sự cảm thấy nàng có thể? Nàng mới chỉ có nhất hoàn."

Long Hằng Húc nhíu mày, "Lại nói điểm này, Vũ lão sư, ta phát hiện ra Linh Ban các ngươi e rằng cần phải có sự điều chỉnh. Cổ Nguyệt cùng Tạ Giải ta cho rằng cũng không có vấn đề gì, thế nhưng, tại sao Trương Dương Tử cùng Vương Kim Tỳ lại rời đi? Chuyện này tuy rằng viện trưởng sau đó đã nói với ta, nhưng ta cũng không cho là chỉ vì một tên nhất hoàn Hồn Sư Đường Vũ Lân, lại đáng để làm tổn thất mất hai tên nhị hoàn Hồn Sư! Thực lực Linh Ban cũng vì vậy mà giảm mạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Linh Ban có cần phải tồn tại nữa không? Hiện tại ta giúp ngươi tìm được một vị thiên tài, ngươi lại ra sức khước từ như vậy! Có muốn ta hướng về phía học viện xin huỷ bỏ biên chế Linh Ban các ngươi không? Dù sao các ngươi hiện tại cũng chỉ còn lại ba người."

Vũ Trường Không lạnh lùng nhìn hắn, "Lời này ngươi nên nói với viện trưởng, mà không phải nói với ta. Học viên có lựa chọn của học viên, ta cũng có sự lựa chọn của ta. Hứa Tiểu Ngôn đúng không, ta cho ngươi cơ hội. Trong vòng một tháng, phải nhận được sự tán thành của ta cùng các học viên Linh Ban khác! Bằng không, ta mặc kệ ngươi lai lịch ra sao, ngươi đều sẽ không phải là học sinh của ta, hiểu chưa?"

Hứa Tiểu Ngôn vẫn cúi đầu, nghe vậy vẫn như trước không dám ngẩng đầu, chỉ rụt rè gật gật đầu. Đầu cúi gằm gần như chôn hẳn vào trong ngực.

"Đi theo ta. An bài ký túc xá cho ngươi." Vừa nói, hắn thậm chí còn không thèm chào hỏi Long Hằng Húc, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play