Dịch giả: Tiểu Băng

"Không được, dù nói thế nào muội cũng không cho Lân Lân tới chỗ Mang Thiên nữa!" Lang Nguyệt nghẹn ngào. Để hai đứa bé bên ngoài không nghe thấy, bà rất kềm chế âm thanh của mình.

Nghe Lang Nguyệt kể lại, Đường Tư Nhiên sao không đau lòng, ông im lặng.

"Không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng? Không ai có thể tự nhiên mà thành công. A Nguyệt, Lân Lân chịu khổ, ta cũng đau lòng. Nhưng, nếu bây giờ nó không chịu khổ, thì sau này lớn lên, nó sẽ còn gặp khổ sở nhiều hơn."

"Hôm đó lúc huynh tìm Mang Thiên, huynh biết thúc ấy vốn không muốn nhận. Là một Đoán Tạo Sư cấp Tông Tượng, thúc ấy rất cao ngạo, được thúc ấy chấp nhận, muội có hiểu thế nghĩa là con của chúng ta rất ưu tú hay không? Thằng bé này thực đã mang tới cho ta một niềm vui rất lớn."

"Trước khi về đây, Mang Thiên đã nhắn qua Hồn Đạo cho ta con của chúng ta có thiên phú dị bẩm, trời sinh Thần lực, sức mạnh còn mạnh hơn cả người trưởng thành. Cái quan trọng hơn là, tính cách kiên trì của Lân Lân đã làm thúc ấy phải khâm phục. Võ Hồn Lân Lân là Lam Ngân Thảo, khả năng tương lai trở thành một Hồn Sư cường đại là cực kỳ bé nhỏ, nhưng, nếu nó trở thành một Đoán Tạo Sư ưu tú, ít nhất cả đời cũng có thể áo cơm không lo. Con cái còn không nhụt, chúng ta là cha mẹ, sao lại nhụt thua cả con? Chúng ta phải ủng hộ nó, cổ vũ nó mới đúng. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, Mang Thiên là Đoán Tạo Sư cấp Tông Tượng Lục tinh, chắc chắn sẽ có cách dạy đúng đắn, không làm tổn thương tới học trò."

"Chúng ta để Lân Lân thử lần nữa vậy. Nếu thân thể nó bị thương, dù có thế nào, muội cũng sẽ nhất định không cho nó học nữa."

Lang Nguyệt chấp nhận thỏa hiệp, bà hiểu, trượng phu cũng yêu con không thua gì mình, hơn nữa lý do Đường Tư Nhiên đưa ra đã thuyết phục được bà.

Lúc hai người quay lại phòng khách, thấy Đường Vũ Lân ngồi nhai, Na Nhi bên cạnh chờ hắn nhai xong thì đút nó ăn cơm.

Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt giật mình, hai đứa bé con kia, dưới ánh đèn ấm áp, tạo nên một hình ảnh cực kỳ hài hòa.

Đường Tư Nhiên thì thào: "Chúng ta nuôi đứa bé này đi, hai đứa sẽ lớn lên cùng nhau, đối với Lân Lân cũng có ích."

"Ừ." Lang Nguyệt mỉm cười.

Một bữa cơm tràn đầy không khí gia đình ấm áp chấm dứt, sức ăn của Đường Vũ Lân và Na Nhi lại vẫn làm vợ chồng Đường Tư Nhiên phải chấn kinh.

Nuôi hai đứa này, hai vợ chồng phải đối mặt với vấn đề có thể lo cho chúng ăn đủ no hay không.

Ăn tối xong, Lang Nguyệt và Đường Tư Nhiên bàn bạc, quyết định sẽ đi tìm thêm việc để làm, với lương của Đường Tư Nhiên hiện giờ thực là không đủ.

"Na Nhi, muội xem, đây chính là Võ Hồn của huynh." Đường Vũ Lân khó khăn giơ tay lên, trong lòng bàn tay, tiểu thảo màu lam từ từ chui ra, dẫn vầng sáng màu lam nhàn nhạt, đồng thời tỏa ra chấn động năng lượng nhẹ nhàng.

Na Nhi hiếu kỳ sờ sờ Lam Ngân Thảo, "Ca ca, sau này ta cũng có Võ Hồn không?"

Đường Vũ Lân đáp: "Đương nhiên có chứ! Mỗi người đều có Võ Hồn của mình, chờ muội đủ sáu tuổi, Ngày Thức Tỉnh sang năm có thể đi thức tỉnh. Buồn ngủ quá, ta chịu hết nổi rồi, ta đi ngủ, muội cũng đi ngủ sớm đi."

Vừa nói xong, nó đã nghiêng đầu qua, chỉ sau một chốc, đã hít thở đều đều.

Na Nhi ngơ ngác nhìn nó, cố gắng nhớ lại ký ức về mình, nhưng mọi thứ đều mông lung, không nhớ nổi.

Nằm một lúc, cô bé bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm vắng, cửa phòng Đường Vũ Lân và Na Nhi lặng lẽ mở ra, Đường Tư Nhiên đi vào, tới bên giường con trai, móc lọ thuốc mỡ Mang Thiên cho, kéo tay áo con lên, định bôi thuốc cho nó.

Tay khẽ ấn lên đầu vai một cái, một ngọn đèn nhỏ gắn trên vai áo sáng lên, vừa đủ chiếu sáng cánh tay Đường Vũ Lân.

"Ồ." Đường Tư Nhiên khẽ thốt lên một tiếng, nhìn cánh tay con mà ngẩn người, vì ông kinh ngạc nhận ra cánh tay con không hề sưng phồng như Lang Nguyệt đã nói, mà trông rất bình thường.

Ông cẩn thận mở bàn tay thằng bé, lòng bàn tay trơn bóng mịn màng, đâu có vết thương nào.

Đường Tư Nhiên vội kéo cánh tay bên kia, tình hình giống hệt, nhìn kiểu gì cũng không ra hai cánh tay này có chỗ nào bị thương.

Lang Nguyệt chắc chắn không lừa mình, Đường Tư Nhiên hiểu vợ rất rõ.

Vậy dấu sưng và vết thương ở đâu? Rốt cuộc là sao đây?

Chẳng lẽ Võ Hồn của con trai chữa trị? Có một số loại Võ Hồn đặc thù có khả năng tự trị thương, nhưng chưa bao giờ nghe Lam Ngân Thảo cũng có công dụng đó!

Ông không nhìn thấy trên vầng trán bị tóc mai của Đường Vũ Lân che khuất, có một đường vân màu vàng nhạt vừa lặng lẽ biến mất. . .

Đường Tư Nhiên ngồi đó suy nghĩ một hồi, nhìn nhìn chai thuốc trong tay, lại nhìn cánh tay con, như nghĩ ra cái gì đó.

Ông cất chai thuốc vào người, quay người trở về phòng. Sáng mai, phản ứng của con trai sẽ là cách chứng minh tốt nhất.

Sáng sớm.

Đường Vũ Lân thức dậy rất sớm, tự làm vệ sinh cá nhân, xong chạy tới phòng bếp giúp mẹ. Tuy nó chưa biết nấu cơm, nhưng đã biết rửa chén bát.

"Lân Lân, tay con còn đau không?" Lang Nguyệt vừa nhìn thấy con, là lại thấy đau lòng.

"Ồ, con không còn thấy đau nữa." Đường Vũ Lân quơ quơ cánh tay, cảm giác tê rần ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, như chưa bao giờ có, mà nó còn cảm thấy, cánh tay mình hình như còn khỏe hơn trước.

Lang Nguyệt khẽ thở ra, mỉm cười: "Xem ra, thuốc hôm qua Mang Thiên thúc thúc cho rất tốt, như vậy, mẫu thân cũng an tâm. Đêm qua lúc con ngủ rồi, phụ thân vào bôi thuốc cho con đó."

Đường Tư Nhiên từ trong phòng đi ra vừa vặn nghe được câu nói của vợ, ài, xức thuốc ư, mình còn chưa kịp làm mà!

Nói như vậy, thằng bé này sau khi Võ Hồn thức tỉnh, không những mạnh khỏe hơn, mà khả năng tự khôi phục cũng mạnh lên hẳn? Lam Ngân Thảo không có khả năng có công hiệu đó!

Bữa sáng phong phú làm cả ngôi nhà nhỏ ồn ào những tiếng hoan hô.

"Phụ thân, mau đưa con tới trường, hôm nay bọn con học kiến thức Võ Hồn. Ai nha, tối qua mệt quá, con quên minh tưởng, tối nay về, người nhớ nhắc con nha, Đường Vũ Lân, nhất định phải trở thành một Hồn Sư cường đại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play