Mộ Hoàng Tịch mang theo Thanh Qua đi về phía thiên lao Tây Việt, nàng bước nhẹ chân, khóe môi nhếch lên tỏ rõ tâm tình của nàng rất tốt!i
Nàng có thể không tốt sao? Vốn nàng chuẩn bị để lại Trịnh Thái phi cho Quân Mặc tới xử trí, nhưng Quân Mặc rất rõ ràng nói cho nàng biết, hắn đã để xuống những chuyện kia, càng không muốn gặp lại Trịnh Thái phi, cho nên muốn nàng đến giúp hắn lý giải tất cả, về sau hắn chính là Quân Mặc của một mình nàng!
"Mở ra!" Bởi vì thân phận của Trịnh Thái phi khác biệt, cho nên địa phương nhốt cũng không giống người khác, vốn thiên lao là địa phương nhốt trọng phạm, mà Trịnh Thái phi còn bị đơn độc nhốt ở mật thất bí ẩn nhất.
"Két!" Cửa ngục giam được mở ra, Mộ Hoàng Tịch liếc mắt liền nhìn thấy Trịnh Thái phi ngồi ở trong góc, bà ta không khóc không làm khó cứ ngồi lẳng lặng như vậy, hoa phục trên người bà ta trở nên xốc xếch, cả người mất đi rực rỡ những ngày qua, thật giống như trong nháy mắt già thêm hai mươi tuổi.
"Trịnh Thái phi!" Mộ Hoàng Tịch nhìn chằm chằm người trong phòng giam.
Lát sau, Trịnh Thái phi từ từ xoay người, vẻ mặt bình tĩnh lại mang theo thâm trầm hận ý, nhưng đồng thời cũng có tuyệt vọng, ánh mắt ấy, lần đầu tiên Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy, cũng bị khiếp sợ thật sâu, trong nháy mắt nàng hoàn toàn không hiểu ánh mắt của bà ta.
"Ngươi thắng!" Giọng nói của Trịnh Thái phi không buồn không vui, bình thản mở miệng, trong giọng nói mang theo khàn khàn khó nghe, nhưng lại như hai người khác nhau, khác với Trịnh Thái phi Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy trước kia. Ở trong trí nhớ của Mộ Hoàng Tịch, Trịnh Thái phi là xinh đẹp, ung dung cao quý, cường thế bức người, chưa từng thấy bộ dáng này của bà ta.
"Ta cho rằng ta sẽ thấy một Thái phi hận ý ngập trời, nóng nảy, dáng vẻ này của bà thật khiến ta có chút ngoài ý muốn!" Vô cùng ngoài ý muốn.
"Trong mắt ngươi ta là người như thế?" Trịnh Thái phi đột nhiên nhếch môi cười, cười đến có chút khó coi, nhưng lại là cười thực sự, mà Mộ Hoàng Tịch ở trên mặt của bà ta nhìn thấy được vẻ được gọi là buông xuống!
"Thái phi có lời gì muốn nói cùng ta?" Mộ Hoàng Tịch kỳ quái liếc nhìn Trịnh Thái phi, giống như có chút không rõ.
Trịnh Thái phi tựa vào trên vách tường, trong giọng nói mang theo biến ảo khôn lường, giống như đến từ phía chân trời xa xôi: "Ta biết rõ Quân Mặc hận ta, ban đầu ta thiết kế giết mẫu phi hắn, mà ta lại không ngờ rằng hắn nhìn thấy, cho tới sau đó hắn trả thù ta, thậm chí giết lầm hài nhi của ta!"
"Ta hận hắn, vô cùng hận, cho nên ở thời điểm Mộ Trình tới tìm ta ta không chút do dự làm, bỏ cổ độc vào trong cơ thể hắn, nhìn hắn khổ sở, nhìn hắn bị giày vò chết đi sống lại, thậm chí muốn cướp giang sơn này khỏi tay hắn."
"Trong giây phút đi vào chỗ này, ta vẫn nghĩ như vậy, nhưng mấy đêm này, ta thường nằm mơ, ta mộng thấy hài nhi của ta trưởng thành, nó nói cho ta biết, nó rất muốn rất muốn ta, ta còn mơ thấy mẫu phi của Quân Mặc, nàng vẫn cười đến dịu dàng như vậy, nàng nở nụ cười với ta, sau đó lắc đầu một cái, nàng nói nàng không hận ta, đã không còn hận! Thậm chí ta còn mơ thấy những cung nữ thái giám không biết tên bị ta đánh chết, bọn họ không ngừng cầu xin tha thứ, không ngừng nói oan uổng, một khắc kia ta mới phát hiện, thì ra trên tay của ta đã lây dính rất nhiều thật là nhiều máu tanh, ngay cả trong lòng ta vẫn có hận, nhưng mà...... Ta đã không muốn hận nữa!"
Mộ Hoàng Tịch không ngờ cuối cùng ở nơi này Trịnh Thái phi lại có thể triệt để hiểu ra như thế, ngược lại không khiến người chán ghét, chỉ là ngay cả khi bà ta đã tỉnh ngộ, tội của bà ta đã định ra, bà ta đã không có cơ hội nữa.
"Hoàng Tịch! Ta có thể gọi con như vậy không?" Trịnh Thái phi nhìn Mộ Hoàng Tịch, trong đôi mắt sắc bén giờ phút này nhiều hơn là hiền lành, mà cả người bà ta cũng trở nên phát sáng
"Ừm!" Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái.
"Ta biết rõ hiện tại Quân Mặc rất thích con, nhưng Hoàng Tịch, trên thế giới không thể tin nhất chính là tình yêu của Đế vương, bởi vì ngoài miệng bọn họ nói yêu con, nhưng cũng đang không ngừng vụng trộm lợi dụng con, biến tất cả thế lực gia tộc sau lưng con thành con cờ của hắn, mặc cho hắn thao túng, thậm chí ngay cả hài nhi của mình cũng như vậy."
Nếu trước đó Trịnh Thái phi nói như thế, chắc chắn nàng cho rằng bà ta đang khích bác ly gián, nhưng hiện tại nàng biết bà ta đang thật lòng khuyên giải nàng, khẽ nhếch môi: "Ta biết rõ, nhưng mà ta lại khác với bà, có lẽ nên nói là ta khác với những nữ tử khác, ta không phải người phụ thuộc vào nam nhân mà sống, ta có thể nỗ lực vì hắn, bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp vì hắn, nhưng mà ta sẽ không mù quáng, sẽ không không có hắn thì sống không nổi."
"Thôi!" Trịnh Thái phi phất tay một cái, biết Mộ Hoàng Tịch không nghe lọt cũng không nói nữa, im lặng trong chốc lát, Trịnh Thái phi thở dài thật sâu: "Phụ thân của con, chắc hẳn con không biết được nhiều chuyện của hắn lắm nhỉ!"
Mộ Hoàng Tịch sững sờ, nàng không ngờ Trịnh Thái phi sẽ nói với mình chuyện này.
"Phụ thân thân sinh của con tên Mộ Trình, là một nam nhân lịch sự, nghiêm túc mang theo chút bảo thủ....."
Phụ thân thân sinh của nàng? "Chẳng lẽ nói......"
Trịnh Thái phi gật đầu một cái: "Mộ Trình bây giờ cơ bản không phải phụ thân của con, Mộ Trình là hai mươi năm trước đi tới Tây Việt, hắn vốn là người đọc sách của một đất thuộc địa cách xa Tây Việt, vô cùng có tài hoa, sau đó có quan viên tốt bụng tiến cử hắn, để cho hắn đi từng bước một đến vị trí Thừa tướng, danh tiếng của hắn là tốt nhất trong tất cả quan viên, mà làm cho người hâm mộ là dáng dấp của hắn bình thường, lại cưới được một thê tử có dung mạo như thiên tiên, chỉ tiếc thê tử của hắn không muốn ra ngoài, rất ít người nhìn thấy vẻ đẹp kinh thiên này!"
"Phu thê bọn họ rất ân ái, cho đến khi thê tử của hắn mang thai, khi đó trùng hợp phía nam Tây Việt gặp phải nạn lụt, vô số dân chúng trôi giạt khắp nơi, ôn dịch dịch tả thành họa, Mộ Trình làm Thừa tướng, không thể không vươn mình mà ra đi chống trị nạn lụt, hôm hắn trở lại vừa đúng lúc thê tử của hắn khó sanh, đêm đó đi ngay, lưu lại một bé gái, sau đó ước chừng nửa năm phủ Thừa tướng không mở cửa, hoàng thượng thương cảm hắn tang thê, cộng thêm hắn trị thủy có công, cố ý cho hắn ở nhà nghỉ ngơi, cho đến nửa năm sau, rốt cuộc hắn đi ra, chỉ là tính tình đại biến, càng thêm trở nên lạnh lùng ít nói, thậm chí có chút dễ giận, mà cả người hắn trở nên gầy không ít, tất cả mọi người cho rằng hắn bởi vì trải qua đau đớn tang thê cho nên thay đổi, khi đó ta cũng cho rằng là như vậy!"
"Cho đến khi Quân Mặc giết chết hài nhi của ta, ở thời điểm ta ghen tỵ tức giận điên cuồng, ông ta tìm ta, hơn nữa nói cho ta biết hung thủ là Quân Mặc, ở dưới sự thôi thúc của ông ta, rốt cuộc ta quyết định bỏ cổ độc vào trong cơ thể Quân Mặc, đoạn thời gian sau đó ta cũng sắp quên mất mình làm sao sống được, cho đến cuối cùng ta thoáng tỉnh táo mới ý thức tới chuyện không đúng, tính tình của Mộ Trình không phải như vậy, sau đó ta bắt đầu lưu ý, cuối cùng phát hiện không ngờ ông ta có liên hệ với người của Nguyệt gia, Mộ Trình phát hiện ta dò thăm ông ta, cho nên trực tiếp nói tất cả cho ta biết, bởi vì ông ta chắc chắn ta không dám bán ông ta, thậm chí ông ta còn coi đây là uy hiếp, bắt ta làm việc thay ông ta, chuyện sau đó chắc hẳn không cần ta nói ra nữa!"
Không thể không nói, chân tướng thật sự làm người ta rất đau đớn, Mộ Hoàng Tịch đã từng hận Mộ Trình, bởi vì ông làm phụ thân nhưng chưa từng cho bản thân chút tình thương nào, nàng nhìn thấy chỉ có hận và khinh thường, mà bây giờ biết thì ra lúc nàng sinh ra nàng đã không còn phụ mẫu, một mặt bởi vì Mộ Trình bây giờ không phải là phụ thân của mình có chút may mắn, nhưng cũng bởi vì chính mình vĩnh viễn không thể nhìn thấy phụ mẫu của mình mà buồn. Chỉ là, tóm lại là có chút tin tức tốt, ít nhất nàng không phải là con của tên súc sinh kia, ít nhất phụ thân của nàng cũng không có tự tay giết mẫu thân của nàng, có lẽ, bọn họ ở thế giới đó cũng vô cùng yêu nhau!
"Hoàng Tịch! Ta có thể cầu xin con giúp ta làm một việc không?" Trịnh Thái phi dùng một loại ánh mắt gần như van xin nhìn nàng.
"Bà nói đi!"
"Sau khi ta chết, chôn ta ở ‘Bán Lộ lăng’, chôn ở phía dưới gốc cây Mộc Miên (cây Gạo)! Để ta cùng với hoàng nhi của ta!" Đứa bé chưa trưởng thành đã chết non là không thể vào Hoàng Lăng, nhưng mà ở tại hoàng gia, đứa bé chết non là chuyện thường tình, cho nên ở phía dưới Hoàng Lăng còn có một Bán Lộ lăng, nơi đó chôn những đứa bé chưa thành niên đã chết non.
"Tốt! Ta đồng ý với bà!" Ngay cả Trịnh Thái phi có đáng giận thế nào, nhưng bây giờ bà ta lại làm cho người ta không hận nổi, hơn nữa người chết như đèn tắt, tất cả đi qua đều tan thành mây khói!
"Cảm tạ!" Rốt cuộc Trịnh Thái phi cười, cười đến an tâm, cười đến cảm kích, đồng thời cười đến cự tuyệt, sau đó dưới cái nhìn soi mói của Mộ Hoàng Tịch bà ta chậm rãi ngã xuống, trong miệng của bà ta ngậm độc dược, dùng phương thức sĩ diện nhất chết đi.
Đi ra từ phòng giam của Trịnh Thái phi, Mộ Hoàng Tịch phân phó Thanh Qua theo ý nguyện của Trịnh Thái phi an táng bà ta, đồng thời xoay người thật nhanh đi một phòng giam khác, không ngờ nhìn thấy phòng giam nhốt Mộ Trình trống không.
Mộ Hoàng Tịch khẽ trầm ngâm, thật ra thì nàng vẫn có chút ngoài ý muốn, Mộ Trình bị nàng đánh tổn thương tới nội tạng, muốn sống là không có khả năng, nhưng Mộ Trình người chỉ còn một hơi thở, những người đó lại đến thiên lao này cướp ông ta đi, chẳng lẽ Mộ Trình quan trọng thế sao? Hay trên người ông ta còn có lý do gì đó bọn họ không thể không cướp người đi?
Chuyển tới phòng giam bên kia, Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy một đống người quen cũ, đại phu nhân, Nhị di Nương, Tứ di nương, Thất di nương, Bát di nương, Cửu di nương, Mộ Tương Vũ, Mộ Anh Kiệt, Mộ Vãn Tình, còn có Mộ Thiếu Hoa nho nhỏ, ngay cả Mộ Tâm Vi giờ phút này cũng bị bắt vào, những người kia thấy Mộ Hoàng Tịch tới đây, đều trợn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn luôn nàng, cũng có người bình thản, cũng có người van xin lấy lòng.
Mộ Tâm Vi là người đầu tiên nhào tới cạnh cửa, dung nhan xinh đẹp dữ tợn kinh người: "Mộ Hoàng Tịch, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi hại chết mẹ ngươi, hiện tại ngay cả chúng ta cũng không bỏ qua, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!"
"Câm miệng!" Trưởng cai ngục xông lên hung hăng đánh một roi, cẩn thận liếc nhìn Mộ Hoàng Tịch nói: "Nương nương thứ tội, phòng giam không sạch sẽ, nếu không nương nương dời bước đi ra ngoài trước?"
"Không cần!" Mộ Hoàng Tịch ngồi lên cái ghế đã sớm chuẩn bị tốt, nhìn mọi người trong lao: "Cho các ngươi một cơ hội, muốn sống đứng bên phải, muốn chết cứ bất động!"
"Mộ Hoàng Tịch, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Mộ Tương Vũ từ từ đứng lên, không bao giờ che giấu tính cách của mình nữa, giờ phút này vẻ mặt âm trầm.
Mộ Hoàng Tịch không để ý tới nàng ta, mà là trực tiếp nói với Trưởng cai ngục: "Kéo các nàng ra ngoài, ‘phục vụ’ cho tốt!"
"Hả!" Trưởng cai ngục sững sờ, nhưng thấy Mộ Hoàng Tịch không phải đùa giỡn, lập tức phất tay: "Mấy người các ngươi tới đây, kéo các nàng ra ngoài!"
"Ngươi muốn làm gì?" Đại phu nhân bảo hộ hai con thật chặt ở trong ngực, căm tức nhìn Mộ Hoàng Tịch, nhưng sợ hãi trong đáy mắt bà ta lại tiết lộ nội tâm của bà ta đang sợ hãi.
"Bà nói xem?" Trên mặt Mộ Hoàng Tịch lần đầu tiên lộ ra vẻ âm tà: "Chẳng lẽ là đại phu nhân quên hàn độc trong cơ thể ta là ai bỏ? Chính ta ở phủ của bà chịu vũ nhục là ai cho? Lúc ta bảy tuổi, là ai phái sát thủ ngày đêm đuổi giết?"
Mộ Hoàng Tịch đưa mắt nhìn sang Mộ Tương Vũ và Mộ Tâm Vi: "Đừng nói với ta các ngươi không nhớ rõ, khi đó các ngươi đẩy ta vào ao cá, để rắn ở phòng của ta, còn muốn đánh ta ngất xỉu đưa cho gã sai vặt luyến đồng, sau khi ta trở về vừa độc dược vừa rắn, chẳng lẽ các ngươi đã quên?"
"Đúng thì sao? Đều là bởi vì sao chổi ngươi khắc chết mẫu thân tiện nhân kia của ngươi, rõ ràng chính là tiện nhân sinh, còn tưởng rằng mình có bao nhiêu cao quý!"
"Vậy sao?" Mộ Hoàng Tịch tự nói với mình không thể nổi giận, nổi giận sẽ quá khó coi, cho nên cười, cười đến ôn hòa như gió xuân, nhưng tất cả mọi người cảm nhận được ý lạnh thấu xương của nàng, rốt cuộc nàng lên tiếng dùng loại giọng nói ôn hòa lại giống như dao găm: "Như vậy hiện tại ngươi là một tù nhân, ta muốn xử trí các ngươi như thế nào, các ngươi còn phản kháng được sao?"
"Trưởng cai ngục không muốn làm đúng không?" Lời nói của Mộ Hoàng Tịch khiến trưởng cai ngục lập tức tỉnh ngộ lại, lập tức cho mấy tên thủ hạ kéo Mộ Tâm Vi và Mộ Tương Vũ ra: "Mang đi, nhanh lên một chút!"
"Mộ Hoàng Tịch, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
"Mộ Hoàng Tịch, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Đừng! Đừng mang họ đi!" Đương nhiên đại phu nhân biết rõ hai người bị mang đi sẽ đối mặt với chuyện gì, bà ta ôm thật chặt của chân hai người, không để người ta mang đi, nhưng sức lực của bà ta thế nào cũng không sánh nổi những nam nhân này, cho nên cả người cũng bị kéo đi, dáng vẻ vô cùng chật vật, nơi nào còn có phong phạm quý khí của đại phu nhân.
"Cút ngay!" Một người thủ vệ một cước đá văng đại phu nhân, sau đó kéo Mộ Tâm Vi và Mộ Tương Vũ đi, hai người vẫn còn đang kêu to, nhất là Mộ Tâm Vi: "Mộ Hoàng Tịch, ta là Hiên vương phi, ta là Hiên vương phi!"
Mộ Hoàng Tịch cũng không động: "Nếu Quân Hạo Hiên còn xem trọng người Vương phi là ngươi thì ngươi cũng đã không xuất hiện ở nơi này rồi!"
"Mộ Hoàng Tịch, ngươi thật ác độc!" Đại phu nhân cắn răng ngậm máu nhìn chằm chằm Mộ Hoàng Tịch, sao ban đầu bà ta không nghĩ tới diệt trừ sạch sẽ mối họa này.
Đến bây giờ đại phu nhân cũng không cảm thấy là lỗi của mình, thậm chí còn cho rằng mình quá mềm lòng.
"Độc ác sao?" Giống như là nghi vấn, lại như là nỉ non.
"Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây!"
"Tránh ra! Đừng tới đây!"
"Mẫu thân, cứu mạng! Cứu con......"
Từng tiếng kêu xé tim, tiếng vải bị xé rách, sau đó là hai người kêu đau đến xé ruột xe gan, tiếng cái bàn lay động ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’, người ở chỗ này đều hiểu bên trong xảy ra chuyện gì.
"Mộ Hoàng Tịch! Ngươi thả họ ra cho ta!" Đại phu nhân gào thét, đáng tiếc Mộ Hoàng Tịch không động đậy.
"A! Mẫu thân...... Thật là đau......"
"Đừng tới đây...... Mẫu thân cứu mạng......"
Tiếng kêu cứu của hai người, còn có âm thanh ‘kẽo kẹt’ mập mờ, từng tiếng một lăng trì đại phu nhân, rốt cuộc, đại phu nhân đỡ cửa nhà lao chậm rãi tuột xuống, đầu gối ‘cao quý’ ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất: "Cầu xin hoàng hậu nương nương bỏ qua cho chúng nó!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT