Edit: Thu Lệ

Trong Ngự Hoa Viên, bão tuyết vừa mới đi qua, vô số đóa hoa được nuôi trồng tỉ mỉ lập tức bày ra, Ngự Hoa Viên vốn dĩ không có gì cả lập tức trăm hoa đua nở, thật là diễm lệ!

Trong Ngự Hoa Viên có một đình hoa sen, Mộ Hoàng Tịch vô cùng nhàm chán nằm trên ghế quý phi, vừa ăn quả nho Vân Nương bóc, vừa cầm một quyển sổ sách, lật tờ có tờ không, vẻ mặt không được vừa lòng cắn quả nho Vân Nương đưa tới một cái, trong miệng mơ hồ không rõ mà hỏi: "Đây là nhóm thứ mấy rồi hả?"

"Nhóm thứ tư rồi!" Vân Nương cười cười trả lời. 

"Ừ!" Mộ Hoàng Tịch nuốt quả nho xuống: "Không ngờ Hiên Vương phủ này có tiền như vậy!" Chỉ trong vòng nửa tháng, Mộ Tâm Vi đã thông qua Ám lâu mua đầu của Mộ Hoàng Tịch bốn lần, bên này mọi người đang cười nàng ta ngu ngốc, vậy mà nàng ta cũng không biết chút nào, vẫn cứ nện bạc vào hết lần này đến lần khác.

"Ha ha! Nếu nàng ta biết nàng ta đang đưa bạc cho chúng ta một cách vô ích, không biết có giận đến hộc máu không?" Vân Nương vô lương cười nói, Mộ Tâm Vi tìm người Ám lâu đi ám sát Tôn chủ của nàng, đây quả thực là chuyện buồn cười đến không thể cười hơn!

"Cách ném này cũng không tệ!" Mộ Hoàng Tịch dường như rất ‘nghiêm túc’ suy tính đề nghị này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về chỗ nào đó, giọng nói mang theo nhạo báng: "Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!"

"Cũng phải!" Kẻ vênh váo tự đắc mang theo một đội người đang tới, không phải Mộ Tâm Vi thì còn ai?

Mộ Tâm Vi mặc phục sức chính phi màu vàng kim, trên đầu cắm đầy trâm cài ngọc hoàng, dung mạo vốn đang rất đẹp mà hóa trang một tá như vậy đột nhiên khiến nàng ta trở nên vô cùng tục khí! Mà bên cạnh nàng ta có một bóng dáng màu xanh đi cùng, nhìn kỹ, không phải là muội muội Mộ Tương Vũ của nàng ta sao?

Vân Nương tiến tới bên tai Mộ Hoàng Tịch: "Tiểu thư! Trịnh Thái phi tuyển tú trước thời hạn, cho nên hôm nay Mộ Tương Vũ liền vào cung!"

"Vào cung thì cứ vào cung đi! Có cần thiết phải lắc lư trước mặt ta không?" Mộ Hoàng Tịch im lặng phủ sổ sách lên trên mặt mình, hiện tại nàng không muốn nhìn thấy gì cả!

Vân Nương hiểu ý, gật đầu với hai ma ma một cái, Vương ma ma và Vinh ma ma lập tức mang theo mấy thái giám chắn trước đường đi của bọn họ, chỉ chốc lát đã nghe thấy giọng nói tức giận của Mộ Tâm Vi: "Tránh ra! Cẩu nô tài, bản vương phi muốn gặp hoàng hậu, tại sao các ngươi lại ngăn cản?"

Vẻ mặt Vương ma ma không biểu lộ gì nhìn Hiên vương phi: "Hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi, không muốn gặp ai cả!"

"Nàng ta nghỉ ngơi lúc nào? Mới vừa rồi bản vương phi còn nhìn thấy nàng ta tỉnh!" Mộ Tâm Vi tức giận, cố tình Vương ma ma lại cứ chết cũng không cho, dưới sự phẫn nộ giơ tay lên cho một cái tát.

"Ui da!" Một tiếng thét chói tai này cũng không phải là của người khác mà chính là của Mộ Tâm Vi, nàng ta đau đến mặt cũng biến thành màu gan heo, liều chết nhìn Vân Nương đang nắm tay nàng ta: "Cẩu nô tài ngươi, lại còn dám đối với ta như vậy, ta chính là Hiên vương phi!"

Vân Nương chợt buông tay nàng ta ra khiến cho nàng ta lui về phía sau hai bước, cười lạnh: "Ngươi không cần cố ý cường điệu ta cũng biết rõ ngươi là Hiên vương phi, nhưng người của hoàng hậu nương nương không tới phiên ngươi dạy dỗ!"

"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết......" Mộ Tâm Vi còn muốn động thủ lại bị Mộ Tương Vũ kéo: "Tỷ tỷ đừng để động khí, chúng ta đi!"

"Hừ!" Mộ Tâm Vi ôm tức giận trong bụng rời đi.

Mộ Tương Vũ liếc Mộ Hoàng Tịch đang nằm ở phía xa xa, tất cả trong mắt đều là tính toán: Mộ Hoàng Tịch, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được mấy ngày!

Mộ Hoàng Tịch như có cảm giác quay đầu lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của Mộ Tâm Vi, nhếch môi cười: mỏi mắt mong chờ!

Ngự Long điện

"Hoàng Nhi!" Mới vừa xử lý xong chính vụ trở về, Quân Mặc lộ vẻ uể oải, chẳng qua điều đó cũng không tổn hại đến phong cách của hắn mà ngược lại làm cho người ta cảm giác gần gũi hơn d/đ;l;q;d mấy phần, chính xác tìm được Mộ Hoàng Tịch trên nhuyễn tháp, sau đó ôm nàng vào trong ngực, hấp thụ lấy hương sen mê người này, hận không thể vĩnh viễn không buông ra.

Nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn duy trì động tác ban đầu của nàng, dù được Quân Mặc ôm cũng không nâng mí mắt lên, chỉ tiếp tục đảo quyển sách trong tay.

Nhạy cảm nhận ra Mộ Hoàng Tịch có điều không đúng, Quân Mặc ngẩng đầu lên, tất cả trong đôi mắt đen như mực đều là quan tâm: "Hoàng Nhi, gặp phải chuyện gì không vui à?"

"Chuyện thì không có nhưng người thì có một chút!" Giọng điệu rõ ràng không vui nha! Trong lòng Quân Mặc chấn động, tính phản xạ chăm sóc nhìn toàn thân Mộ Hoàng Tịch một cái, ngay sau đó dịu dàng nói: "Nói nghe một chút!"

"Nghe nói Trịnh Thái phi thu xếp chuyện tuyển phi rất hăng say!"

Thì ra là vì chuyện này! Quân Mặc ôm chặt Mộ Hoàng Tịch: "Mặc kệ bà ta lăn qua lăn lại đi! Dù sao bà ta cũng không sống được bao lâu!"

"Nhưng đang chọn nữ nhân cho chàng mà!" Đây mới là trọng điểm.

Không để ý sự khó chịu của Mộ Hoàng Tịch, trong lòng Quân Mặc lại rất vui vẻ: "Chẳng lẽ Hoàng Nhi đang ghen?"

"Có phải ghen hay không ta không biết, nhưng chàng định xử lý những nữ nhân kia thế nào?" Giọng nói hhông chút để ý nhưng lại không che giấu được vẻ khó chịu.

"Hoàng Nhi thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy! Ta không can dự!" Dù thế nào đi nữa hắn cũng chán ghét những nữ nhân kia.

"Thật chứ?" Mộ Hoàng Tịch rõ ràng không tin.

"Hoàng Nhi không tin ta?" Quân Mặc vẫn còn có chút đau lòng, mặc dù biết hắn dùng chút thủ đoạn khiến Mộ Hoàng Tịch mềm lòng trở thành hoàng hậu của hắn, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể lấy được lòng tin và tình yêu của Mộ Hoàng Tịch, nhưng dường như Mộ Hoàng Tịch chỉ đau lòng hắn còn những thứ khác đều không để ý, nhất là câu câu hỏi này càng làm cho tim của hắn lạnh xuống.

"Không phải nam nhân đều thích tam thê tứ thiếp sao? Huống chi chàng là một Đế Vương!" Mộ Hoàng Tịch cố gắng bỏ qua trầm muộn trong lòng mình, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Quân Mặc có nữ nhân khác, nhưng kết cục là một chuyện, quá trình lại là một chuyện khác.

Quân Mặc siết chặt tay ôm Mộ Hoàng Tịch: "Xem ra Hoàng Nhi còn không biết bí mật của mình!"

"Bí mật?" Còn có bí mật mà bản thân nàng cũng không biết?

"Máu của nữ tử Phượng Dực Nhất tộc chính là chí bảo, dùng để chế độc là đứng đầu thiên hạ, dùng làm thuốc cũng khó tìm trên thế gian, tương tự, nếu nam nhân uống máu của nữ nhân Phượng Dực Nhất tộc thì cả đời này chỉ có thể trung thành với nữ nhân đó, nếu có lòng phản bội dù chỉ một chút thì hắn sẽ chịu đựng nỗi khổ vạn d/đ;l;q;d kiến đốt thân, Dịch Cốt bóc nhục! Cho nên, trong lúc vô tình Hoàng Nhi đã khóa ta cả một đời, ta vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng!" Giọng nói của Quân Mặc trầm thấp mà hấp dẫn, làm cho người ta không nhịn được say mê, Mộ Hoàng Tịch nghĩ, sợ rằng cõi đời này không có lời tâm tình nào bùi tai hơn nữa đâu, chỉ có điều máu của nàng còn có chỗ dùng như vậy?

"Vì sao chàng biết Phượng Dực Nhất tộc?" Mặc dù Mộ Hoàng Tịch không cố ý muốn gạt Quân Mặc, cũng không nhớ đã từng nói mí mật này cho hắn biết, nhưng không ngờ hắn đã sớm biết.

"Vào lúc nàng nuốt Liên Tử!" Quân Mặc rất thẳng thắn: "Mặc dù lịch sử đã xóa bỏ sự tồn tại của Phượng Dực Nhất tộc, nhưng trong hoàng tộc vẫn có ghi lại, chỉ có điều mấy trăm năm không còn người Phượng Dực Nhất tộc xuất hiện cho nên cũng không có người nào chú ý, mà lúc ta chứng kiến hoa sen trên trán nàng mới biết, Kim Liên Tử chỉ xuất hiện trên người Phượng Dực Nhất tộc!"

Mộ Hoàng Tịch trầm mặc, nàng sớm nên nghĩ tới! Thiên hạ không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ có điều cho dù Quân Mặc biết nàng cũng không bài xích, ngược lại Quân Mặc nói ra một bí mật khác khiến cho nàng có chút mừng rỡ, sớm biết máu của mình có công hiệu như vậy nàng cũng không cần suy nghĩ lung tung. Bên này Mộ Hoàng Tịch vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Quân Mặc đã chuyển suy nghĩ tới chuyện khác, vừa ôm Mộ Hoàng Tịch vừa xoa bụng bằng phẳng của nàng: "Hoàng Nhi, nàng nói xem chúng ta sinh một đứa bé có phải sẽ rất đáng yêu không, nó sẽ giống nàng hay giống ta nhỉ?"

Suy nghĩ có chút nhảy vọt, Mộ Hoàng Tịch thật vất vả kéo mình trở lại, ngay sau đó mặt đầy hắc tuyến: "Bát tự còn chưa viết xong, chàng đã nghĩ xa như vậy!" Đứa bé? Dường như nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này! Đột nhiên, Mộ Hoàng Tịch cả kinh, thời gian nàng và Quân Mặc ở chung nói dài thì không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không uống cái loại thuốc để tránh thai gì đó?

Sẽ không! Mộ Hoàng Tịch vứt mạnh suy nghĩ của mình, ra sức đẩy người nào đó đang bò lên: "Đừng làm rộn, chàng còn chưa tắm rửa đấy!"

"Cùng tắm!" Quân Mặc rất tự nhiên ôm Mộ Hoàng Tịch lên, sau đó sải bước đi tới phòng tắm cách đó không xa! Không ngoài ý chính là một phòng kiều diễm!

Vân Nương bụm mặt có chút nóng lên, tiểu thư và cô gia thật ân ái! Nhất là cô gia, đối với tiểu thư quả thật cưng chiều đến tận xương tủy, nếu nói lúc đầu nàng còn lo lắng với thân phận hoàng đế của Quân Mặc sẽ làm tiểu thư đau lòng, thì bây giờ nàng đã hoàn toàn nghiêng về phía Quân Mặc rồi, tiểu thư có thể gả cho Quân Mặc là phúc khí của nàng!

Vương ma ma đưa sa y trong tay cho Vân Nương, thấy dáng vẻ này của nàng cũng cảm thấy buồn cười, trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn hầu hạ bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, quan hệ của mọi người đều không tồi, thấy vậy không khỏi trêu ghẹo: "Vân Nương cũng đến tuổi xuất giá rồi, nương nương cưng chiều ngươi như vậy, nếu không cầu xin ngài ấy chỉ cho ngươi một cửa hôn sự tốt?"

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh những quý nhân này chỉ cần bằng lòng, hơn phân nửa đều sẽ được một cửa hôn sự, nếu không bằng lòng thì cuối cùng chỉ có thể hầu hạ chủ tử đến già như Vương ma ma!

Vân Nương lắc đầu một cái: "Ma ma nói đùa, hiện tại ta chỉ muốn sống cùng tiểu thư thật tốt, chăm sóc tiểu thư cả đời, những thứ khác không muốn gì cả!"

"Haiz!" Sao Vương ma ma có thể không nhìn ra Vân Nương là người có chuyện xưa, nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: "Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ quá nhiều, nữ nhân phải học được tính toán cho bản thân, nếu không đến chừng tuổi này của chúng ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

"Đa tạ ma ma chỉ điểm, nhưng tâm ý của Vân Nương đã quyết!" Lúc nàng bị tên công tử lưu manh kia ức hiếp nhưng không ai cứu giúp, vào lúc nàng tự tay giết người, Mộ Hoàng Tịch d/đ;l;q;d đã cho nàng sống lại thì nàng cũng hiểu rất rõ cả đời này con đường nàng đi sẽ như như thế nào, hơn nữa nàng không bao giờ hối hận!

Là Mộ Hoàng Tịch cho nàng sinh mạng, bây giờ nàng cũng không muốn biết kẻ bạc tình đó còn sống hãy đã chết, nếu như đã chết thì nàng cũng không đau lòng, nếu như còn sống nàng cũng không ngại tự tay đưa hắn xuống hoàng tuyền!

Một đêm này Mộ Hoàng Tịch ngủ rất sâu, hơn nữa còn an tâm trước nay chưa từng có, có lẽ là bị chơi đùa quá mệt mỏi, hoặc là sự lo lắng trong lònh nàng không không muốn thừa nhận rốt cuộc biến mất, cho nên nàng ngủ thật say, lúc trời sáng còn thấy một giấc mộng đẹp, trong mộng trăm hoa đua nở, có một người nho nhỏ ung dung tiêu sái trong bụi hoa nhìn nàng sau đó cười “Khanh khách”!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play