Lúc Mộ Hoàng Tịch tỉnh lại là ở trong ngực Ngọc Phi Tình, nhìn gương mặt ngủ gần trong gang tấc, Mộ Hoàng Tịch khẽ nhếch môi, là lần đầu tiên nàng nhìn Ngọc Phi Tình trong khoảng cách gần như vậy! Ngọc Phi Tình là một nam nhân rất tốt, mặc dù có lúc hắn ra tay độc ác, nhưng hắn đối xử với nàng vẫn rất dịu dàng và sủng ái; nếu như không gặp Quân Mặc, có lẽ nàng sẽ cùng nam tử này cả đời, nhưng thế gian không có nếu như!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nhẹ nhàng rời khỏi ngực Ngọc Phi Tình, cẩn thận đắp chăn cho hắn, nhặt túi da trên đất lên cài lại chuẩn bị rời đi, mới vừa đi hai bước, Mộ Hoàng Tịch dừng bước, xoay người nhìn về phía Ngọc Phi Tình ngủ say, đi tới bên giường, chậm rãi cúi người hôn lên trên mặt hắn một cái, không liên quan đến tình yêu, mà xuất phát từ thật lòng!
Cho đến khi Mộ Hoàng Tịch đi xa, vốn người đang ‘ngủ say’ lại mở mắt, mắt có tinh thần như thế, nào có nửa phần mới vừa tỉnh ngủ? Cảm xúc trên gương mặt ấy rõ ràng như thế, Ngọc Phi Tình giơ tay đặt lên mặt, giống như cánh môi ấm áp của người nọ vẫn còn ở đó: Tịch Nhi, đây là tặng trước khi buông tay sao?
Mộ Hoàng Tịch ra khỏi Toái Ngọc Hiên, giờ phút này sắc trời đã sáng, xung quanh cũng đã bị tuyết phủ thành một màu trắng, mặc dù là lễ mừng năm mới, nhưng thời tiết bên ngoài quá lạnh, cho nên giờ phút này trên đường vẫn không có bất kỳ ai, Mộ Hoàng Tịch không dùng khinh công bay trở về, mà là từng bước từng bước đi ở trong tuyết, dấu chân nhàn nhạt dọc theo một đường!
Đột nhiên, một bóng đen chợt lóe rơi vào trước mặt của Mộ Hoàng Tịch, quỳ một chân trên đất: "Chủ mẫu!"
Thanh Qua ngẩng đầu nhìn Mộ Hoàng Tịch, làm như tự trách: "Hôm qua Thanh Qua mạo phạm chủ mẫu, xin chủ mẫu trách phạt, nhưng hi vọng chủ mẫu không cần vì vậy mà tức giận chủ tử!"
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên là không biết chuyện ngày hôm qua, chỉ cho rằng nàng tức giận! Mộ Hoàng Tịch mím môi: "Ngươi đứng lên đi! Ta chưa từng tức giận!"
"Tạ chủ mẫu!" Thanh Qua vui mừng, đứng lên khỏi mặt đất: "Vậy chủ tử......"
"Đêm qua hắn trở về có tốt không?"
Thanh Qua do dự một chút, nói: "Đêm qua chủ tử không ngủ cả đêm, vốn lúc đi ra rất vui mừng, nhưng lúc trở về giống như lại trở về bộ dạng trước kia, bây giờ chủ tử đang ở Ngự Thư Phòng, thuộc hạ bất đắc dĩ mới đến tìm chủ mẫu, hi vọng chủ mẫu khuyên nhủ chủ tử!"
Mộ Hoàng Tịch thở dài trong đáy lòng, nàng thật sự không biết Quân Mặc tức giận vì chuyện gì, chẳng lẽ cũng bởi vì nàng không làm hoàng hậu sao? Đến mức như thế ư?
"Đi thôi!" Quả nhiên vẫn không bỏ được, đi xem một chút thôi!
"Đa tạ chủ mẫu!" Sắc mặt Thanh Qua vui vẻ, phi thân đuổi theo Mộ Hoàng Tịch; hai người một đường bay về phía Ngự Thư Phòng, Hoàng Thành vững như thành đồng mà làm như hậu viện nhà mình.
Thanh Nguyên vẫn canh giữ ở trước cửa Ngự Thư Phòng, nhìn thấy hai người tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Chủ mẫu!"
Mộ Hoàng Tịch hơi dừng thân thể, sau đó nhấc chân bước vào, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy bóng dáng ngồi ở long án xem tấu chương, đáng tiếc Quân Mặc lại thật sự giống như không phát hiện ra nàng, cũng không nhúc nhích, chỉ là thỉnh thoảng lật tấu chương trong tay, lúc này mới chứng minh hắn là một người, mà không phải một bức tượng.
Mộ Hoàng Tịch đi tới, đứng ở trước bàn nhìn chằm chằm hắn: "Là chuẩn bị từ giờ về sau sẽ không để ý đến thiếp nữa sao?"
Tay nắm tấu chương của Quân Mặc dừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu, khí lạnh quanh thân biểu hiện tâm tình của hắn không tốt!
"Thật sự không để ý tới thiếp?" Mộ Hoàng Tịch hỏi một câu nữa, nhưng thấy Quân Mặc vẫn không có động tác, nhất thời thật sự giống như mất đi kiên nhẫn bĩu môi, sau đó xoay người: "Thôi, coi như thiếp chưa từng tới!"
Mộ Hoàng Tịch không chút do dự đi ra cửa, lúc tay của nàng sắp đẩy cửa ra thì đột nhiên rơi vào trong ngực ấm áp, tiếp theo là một tiếng thở dài bất đắc dĩ, còn có một tiếng van xin trầm thấp: "Chớ đi, được không?"
Trái tim của Mộ Hoàng Tịch hơi hạ xuống, một tiếng van xin kia của Quân Mặc vừa lúc đâm trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng, thân thể thả lỏng mặc hắn ôm: "Vẫn còn tức sao?"
"Ừm!" Quân Mặc vùi ở trên cổ Mộ Hoàng Tịch, bất ngờ không kịp đề phòng hung hăng cắn xuống, Mộ Hoàng Tịch đau đến không nhịn được hít sâu một hơi, tại sao lại là cổ? Mặc dù không chảy máu, nhưng rất đau!
"Lần này không tức giận!" Trong giọng nói của Quân Mặc mang theo một chút xíu ý cười, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ mình mới vừa cắn, cảm thấy thân thể trong ngực không tự chủ khẽ run, hài lòng nhếch môi.
"Buông ra!" Mộ Hoàng Tịch phí sức đẩy lồng ngực Quân Mặc ra, nhưng sau một khắc nàng lại bị ôm trở về, tiếp đó cả thân thể bay lên không, cửa cọt kẹt một tiếng bị mở ra, dưới cái nhìn soi mói của Thanh Qua, Thanh Nguyên nàng bị Quân Mặc ôm đi Ngự Long Điện cách đó không xa.
Thanh Qua, Thanh Nguyên nhìn nhau cười một tiếng, rốt cuộc không cần đối mặt với sự tức giận của chủ tử nữa!
Quân Mặc đặt Mộ Hoàng Tịch ở trên giường rồng Ngự Long Điện, nhưng vẫn khống chế sức lực rất tốt, cũng sẽ không làm đau Mộ Hoàng Tịch, tiếp đó cả người đè lên trên, môi mỏng chính xác chặn môi Mộ Hoàng Tịch lại, nuốt lấy tất cả lời nói của nàng vào bụng!
"Ưmh......" Mộ Hoàng Tịch ra sức đẩy Quân Mặc ra, hít thật sâu hai cái, hơi bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện của chúng ta còn chưa có giải quyết!"
Mặc dù nơi kia của Quân Mặc rất khó chịu, nhưng bây giờ vẫn nhịn được, ngã xuống một bên, bàn tay ôm thân thể Mộ Hoàng Tịch vào trong lòng: "Có muốn trẫm kể chuyện xưa cho nàng nghe không?"
Đại khái đoán được là chuyện gì, Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái: "Nói đi!"
Ôm chặt người trong ngực, Quân Mặc mới chậm rãi nói rõ câu chuyện không muốn nhớ lại kia: "Hai mươi năm trước, trẫm vẫn là một hoàng tử không có tiếng tăm gì, bởi vì liên quan đến mẫu phi, phụ hoàng chưa bao giờ chú ý đến trẫm, cho đến sau này mẫu phi chết rồi, trẫm bị cho làm con thừa tự dưới gối Trịnh quý phi, sau đó trẫm vẫn cố gắng học tập, rốt cuộc ở trong đám hoàng tử bộc lộ tài năng lấy được thưởng thức của phụ hoàng, mà Trịnh quý phi vừa mới trải qua đau đớn mất con thật sự hận ta thấu xương, bởi vì bà ta nói là trẫm giết đứa bé của bà ta! Chỉ là chân tướng này trừ Trịnh quý phi thì không có ai tin tưởng, bởi vì đứa bé kia là đột tử ở trước mặt mọi người, khi đó trẫm đứng từ xa, cũng không làm gì!"
Mộ Hoàng Tịch cảm thấy hơi thở trên người Quân Mặc thay đổi, không khỏi nắm tay của hắn, đứa bé kia, hẳn là hắn giết chết! Nhưng khi đó hắn vẫn chưa tới mười tuổi......
"Hẳn là nàng đã đoán được, đứa bé kia chính là trẫm giết chết, chỉ là mục tiêu của trẫm không phải nó, mà là Trịnh quý phi, đáng tiếc đứa bé kia uống nhầm trà vốn nên cho Trịnh quý phi uống, cho nên mới phải chết đi; thật ra thì đó không phải là độc, chỉ là một loại thuốc có thể làm trái tim người ta khó chịu, mà trái tim của con Trịnh quý phi cũng không tốt, cho nên nó mới đột tử!"
"Trịnh quý phi hận trẫm, nhưng trẫm càng hận bà ta hơn, bà ta tự cho là làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết thời điểm ban đầu bà ta hạ độc hại mẫu phi trẫm, trẫm đang ở trong tủ y phục, tận mắt thấy bà ta lấy độc dược rót vào trong miệng mẫu phi, sau đó nhìn mẫu phi phát độc bỏ mình!"
Giọng nói của Quân Mặc cũng không thay đổi gì, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại cảm thấy sợ hãi và hận ý của hắn, chẳng biết lúc nào đã ôm chặt lấy hắn, làm như muốn an ủi hắn một chút! Lúc nàng biết mẫu thân mình chết đi cũng đã rất phẫn nộ, huống gì hắn tận mắt nhìn thấy tất cả!
Cảm thấy Mộ Hoàng Tịch đau lòng và an ủi, Quân Mặc cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng: "Trẫm định giết Trịnh quý phi, nhưng Trịnh quý phi lại hạ độc thủ với trẫm trước, bà ta bắt được trẫm nhưng không có giết, mà là trồng cổ độc bên trong thân thể trẫm, cũng là khi đó trẫm mới biết Trịnh quý phi và Mộ Trình là cùng một phe, mấy năm sau đó trẫm đều cố gắng vượt qua ở trong đau khổ, cho đến sau này leo lên đế vị!"
"Tuy trẫm là vua một nước, nhưng toàn bộ đại quyền của Tây Việt này cũng không phải là nằm ở trong tay trẫm, nói ví dụ như Mộ Trình nắm giữ một phần ba thực lực triều đình, Trịnh gia nắm giữ binh quyền Nam Tắc, còn có binh quyền trong tay Hiên vương, cùng với Bắc Đường gia nắm giữ mạch sống của Tây Việt, nhà có giao hảo với Hiên vương, còn có gia tộc Nguyệt thị khống chế thương hành Tây Việt!"
"Những năm này trẫm vẫn âm thầm bày ra, một ngày nào đó trẫm muốn trừ những người này nhất, thu hồi lại đại quyền Tây Việt, mà bây giờ trẫm đã bố trí xong, chỉ còn bước cuối cùng!"
Mộ Hoàng Tịch yên lặng nghe xong, một chữ cũng không nói, bởi vì không biết nên nói cái gì!
Quân Mặc ôm Mộ Hoàng Tịch: "Trẫm một mực mưu đồ tất cả chuyện này, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng, nếu động lòng, trẫm tuyệt đối sẽ không buông tay, trẫm không hy vọng nàng vì trẫm làm chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên người trẫm, được không?"
Một chữ ‘được’ thiếu chút nữa bật thốt lên, cũng may vào lúc cuối cùng ngậm chặt, nếu hiện tại đồng ý, chẳng phải nàng thật sự muốn làm hoàng hậu sao? Thì đồng nghĩa với việc những lời nói hôm qua là vô ích ư?
Quân Mặc cũng không thật sự muốn nghe đáp án của Mộ Hoàng Tịch, lật người đè nàng lần nữa, thân thể mới nếm thử tình dục trong nháy mắt bị đốt lên, lúc này, nói gì cũng không hữu dụng nữa!
Hồng trướng nhẹ rủ xuống, che lại cảnh xuân bên trong! Mãnh liệt hấp dẫn, đòi lấy không cho cự tuyệt, một lần nữa Mộ Hoàng Tịch bị Đế vương nào đó ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ đành phải ngủ say!
Lúc mở mắt đã sau giữa trưa, lần này Quân Mặc không rời đi, mà vẫn ôm lấy nàng ngủ, cảnh đầu tiên nàng thấy sau khi mở mắt chính là một lồng ngực sáng bóng, đi lên chính là gương mặt làm mọi người phẫn nộ của Quân Mặc; Quân Mặc còn đang ngủ say, đêm qua hắn một đêm không ngủ, hiển nhiên là cực kỳ mệt mỏi; Mộ Hoàng Tịch di chuyển thân thể, đối diện khuôn mặt Quân Mặc.
Bình thường dung mạo của hắn rất tuấn mỹ trích tiên và khí chất rất ác ma; nhưng khi ngủ hắn lại có một phen mùi vị khác; tháo xuống lạnh lẽo, tháo xuống phòng bị, hắn không còn là Đế vương một nước cao cao tại thượng, cũng không phải là ác ma lạnh lẽo thích giết chóc, chỉ là một người bình thường!
Chẳng biết tại sao, nàng luôn đau lòng cho hắn, luôn muốn che chở hắn, nhưng....... Đây là yêu sao? Nhưng nếu không phải yêu, điều gì có thể giải thích loại tâm tình này của nàng?
Chẳng biết lúc nào Quân Mặc đã mở mắt, yên lặng nhìn nữ nhân nhìn hắn nhưng suy nghĩ đã bay đi đâu, không khỏi dâng lên một cảm giác thất bại, nhìn hắn nhưng lại đang suy nghĩ chuyện khác, chẳng lẽ hắn không có lực hấp dẫn như vậy? Làm như để chứng minh sức quyến rũ của mình, Quân Mặc cúi người hung hăng hôn lên đôi môi khẽ sưng đỏ của nàng, lộ ra vẻ cảm giác cho hả giận, điều này làm cho Mộ Hoàng Tịch bừng tỉnh dở khóc dở cười, dùng sức đẩy thân thể hắn ra: "Đừng làm rộn, nên tỉnh dậy rồi!"
Tuyên dâm giữa ban ngày vốn cũng không phải chuyện là một Đế vương nên làm, hắn lại còn như thế, không sợ bị chửi là hôn quân sao? Nhưng mà hắn đã là bạo quân rồi, lại thêm một danh hiệu hôn quân cũng không có gì! Mộ Hoàng Tịch im lặng, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì!
Nhưng mà lần này Quân Mặc cũng không làm gì, hôn một lát là thỏa mãn buông nàng ra rồi, vung tay lên lập tức có người bưng vô số khay đi vào, áo gấm, trâm ngọc Kim Chi, y phục là Phượng Hoàng màu vàng thêu mặt trên cùng một loại với màu đen của Quân Mặc, không cần nghĩ cũng biết là loại y phục gì, hơn nữa trong tay cung nữ còn có một mũ phượng vàng rực, xem ra vị trí hoàng hậu này nàng chạy không thoát!
Thế gian này nữ tử nào không muốn ngồi lên vị trí tôn quý này chứ, cố tình chỉ có nàng, thật giống như vạn bất đắc dĩ! Quân Mặc đã sớm thay xong y phục đi ra ngoài, lưu lại một mình Mộ Hoàng Tịch với cung nữ ma ma trong phòng.
Hai ma ma hơn bốn mươi tuổi đi lên trước, nhất tề quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ Vương ma ma (Vinh ma ma), tham kiến hoàng hậu nương nương!"
Cung nữ phía sau cũng đi theo hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương!"
"Miễn lễ!" Mộ Hoàng Tịch phất tay cho các nàng đứng lên, sau đó như tượng gỗ bị họ giày vò, sau khi tắm xong, mặc từng cái từng cái áo lên người, sau đó là một đầu ngọc trâm, cuối cùng còn phải mặc vào Phượng Bào hoa lệ nhất.
Vì Mộ Hoàng Tịch trang điểm thanh nhã, Vương ma ma kinh diễm nhìn qua, sau đó cung kính nói: "Khởi bẩm nương nương, tối nay hoàng thượng ở Long Hiên Điện thiết yến quần thần, sau đó hoàng thượng sẽ đích thân tới đón nương nương cùng nhau tiến về phía trước!"
Đây coi như là tiền trảm hậu tấu nhỉ! Mộ Hoàng Tịch bị ép buộc đã rất bình tĩnh đón nhận, đứng dậy ngồi vào một bên nhuyễn tháp, có chút cảm thấy nhàm chán tựu tùy ý hỏi: "Hậu cung này có bao nhiêu vị Tần phi?"
Vương ma ma chi tiết nói: "Hiện nay Hoàng thượng chỉ có một vị quý phi, một vị Hiền phi, một vị Đức Phi, còn lại không có, chỉ là tối hôm qua Hiền phi và Đức phi bị đưa ra khỏi cung, hiện tại chỉ có một Từ quý phi vẫn còn ở trong cung!"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, không phải hậu cung của Đế vương có ba nghìn mỹ nữ ư? Sao tất cả đều là cung nữ, tại sao không có chủ tử?
Vinh ma ma tiến lên khom mình hành lễ nói: "Hoàng thượng lên ngôi nhiều năm như vậy chưa bao giờ tuyển tú, hậu cung có ba vị phi tử, Từ quý phi là tôn nữ Từ quốc công, Đức phi là nữ nhi Hộ bộ Thượng Thư, Hiền phi là nữ nhi của binh mã đại tướng quân Lý tướng quân, ba người họ là Trịnh Thái phi chọn cho hoàng thượng, chỉ là đã nhiều năm hoàng thượng chưa bao giờ đặt chân vào hậu cung, cho nên cũng chưa sủng hạnh qua ba vị nương nương!"
"Trước kia hậu cung còn có mấy vị phi tử và Chiêu Nghi, Tiệp Dư, có mấy lần họ cố gắng quyến rũ hoàng thượng, kết quả bị hoàng thượng ban cho cái chết, cho nên trong hậu cung không có nữ tử nào dám đặt chân đến Ngự Long Điện, các đại thần cũng không hi vọng nữ nhi của mình bỏ mạng trong cung, cũng một thời gian thật dài không đưa tiểu thư vào đây."
Hai người này là tâm phúc của Quân Mặc không thể nghi ngờ, nếu không sao có thể nói cặn kẽ như vậy, hơn nữa những lời nói này rõ ràng cho thấy Quân Mặc muốn nói cho nàng biết nhưng không biết nói như thế nào! Đột nhiên, ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch chợt co lại một cái, Quân Mặc cho các nàng giải thích rõ ràng như thế, ngay cả không sủng hạnh cũng nói hết ra rồi, chẳng lẽ là muốn chứng minh sự trong sạch của mình với nàng sao?......
"Không được, các ngươi không thể đi vào!" Một trận ồn ào truyền vào từ ngoài cửa, hẳn là thị vệ đang ngăn cản người nào đi vào.
"Cút ngay! Ta chính là Thái phi nương nương, ngươi không muốn sống nữa đúng không!" Giọng nói vênh váo tự đắc của nữ nhân vang lên, giọng nói kia phách lối tới cực điểm.
"Đi! Đi ra xem một chút!" Mộ Hoàng Tịch nhíu mày vừa muốn đi ra lại bị hai ma ma ngăn cản: "Nương nương, hoàng thượng đã phân phó, Thái phi nương nương sẽ không vào được, hoàng thượng bảo nương nương không cần để ý tới họ, những chuyện khác ngài ấy sẽ xử lý!"
Quả nhiên, tiếng mắng phía ngoài càng ngày càng nhỏ, hẳn là bị đuổi đi; Mộ Hoàng Tịch ngồi trở lại vị trí, nâng chung trà lên uống một hớp, đang suy nghĩ gì cũng chỉ có nàng biết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT