Edit: Loveyoumore3112

"Hoàng Tịch!" Ngay lúc Mộ Hoàng Tịch vừa mới tránh khỏi tầm mắt của hai người kia, một bóng dáng thon dài chắn trước mặt nàng, còn gọi tên nàng hết sức thâm tình.

"Tiểu thư! Hắn là ai vậy?" Ngọc Nô tò mò nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, lại nhìn tiểu thư nhà mình, sao nàng lại không biết tiểu thư có quen biết một người khôi ngô như vậy chứ?

Không đợi Hoàng Tịch mở miệng, Bắc Đường Ngọc đã nở một nụ cười quyến rũ với Ngọc Nô: "Tại hạ Bắc Đường Ngọc, xin hỏi phương danh của cô nương?"

Trong lòng Ngọc Nô khẽ động, đây là lần đầu tiên có người hỏi tên nàng, mà còn là một nam nhân tuấn tú như vậy, sắc mặt đỏ bừng: "Ta tên là Ngọc Nô!"

Mộ Hoàng Tịch nhìn dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của Bắc Đường Ngọc, có cảm giác muốn quạt bay cảm xúc của hắn: "Nếu ngươi muốn trêu hoa ngẹo nguyệt, trên đường lớn đâu đâu cũng có, không cần đùa giỡn nha đầu của ta!"

"Hoàng Tịch, nàng đang nói bản thiếu sao?" Bắc Đường Ngọc mơ hồ hỏi, thấy Mộ Hoàng Tịch nhìn sang, lập tức trưng ra một ánh mắt quyến rũ, khiến khóe mắt Hoàng Tịch không nhịn được co rút một phen.

"Cáo từ!" Hoàng Tịch không nói hai lời, kéo Ngọc Nô còn đang chìm trong cơn háo sắc xoay người rời đi...

"Haiz!" Trong nháy mắt Bắc Đường Ngọc đã chắn trước mặt hai người, ánh mắt như đang nói hắn bị nàng làm tổn thương: "Hoàng Tịch không muốn gặp bản thiếu như vậy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng có thể coi là bằng hữu mà!"

Hoàng Tịch không nể mặt hắn chút nào: "Thật xin lỗi, ta không có bằng hữu như ngươi!" Dứt lời xoay người lần nữa.

"Nhưng mà bản thiếu lại coi nàng như bằng hữu!" Bắc Đường Ngọc đuổi theo, tiếp tục nói: "Hôm nay Thiên Nhan cô nương của Ánh Nguyệt lâu hiến vũ, không biết Hoàng Tịch có hứng thú đến xem chút không? Phải biết rằng vũ điệu của Thiên Nhan ngàn vàng khó mua đó...!"

Hoàng Tịch đen mặt, Ánh Nguyệt lâu là thanh lâu, có ai mời nữ tử, lại mời đi đến thanh lâu xem kỹ nữ nhảy múa?

Bắc Đường Ngọc thấy Hoàng Tịch không để ý, liền đưa tay nắm chặt tay Mộ Hoàng Tịch, sau đó bay thẳng về hướng Ánh Nguyệt lâu: "Hoàng Tịch, nàng không nói lời nào, bản thiếu coi như nàng im lặng là đồng ý rồi! Hôm nay bản thiếu bỏ tiền mời nàng đến xem, chắc chắn đảm bảo nàng hài lòng!"

"Tiểu thư!" Ngọc Nô chậm chạp mãi mới phản ứng kịp, đã thấy tiểu thư nhà mình bị người ta kéo đi mất...

"Bắc Đường Ngọc!" Mộ Hoàng Tịch có chút tức giận, sao người này lại có thể như vậy, quả thực là quá vô lại! Bàn tay nắm lấy tay nàng không quá dùng lực, nhưng lại khiến nàng không tránh được, lại không thể dùng võ công, làm sao nàng có thể không tức giận đây!

Bắc Đường Ngọc dừng bước lại nhưng vẫn không buông tay ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng Tịch, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Nàng là người đầu tiên gọi tên đầy đủ của bản thiếu ta!"

Mộ Hoàng Tịch có chút chán nản, nàng không muốn nói thêm lời nào với người này nữa! Nàng không phải kiểu người sẽ la lối om sòm, lại càng không muốn lôi lôi kéo kéo với một nam tử trên đường lớn, đành phải thỏa hiệp: "Ta đi theo ngươi, nhưng trước tiên ngươi có thể buông tay hay không?" Chẳng phải chỉ là thanh lâu thôi sao? Cũng không phải nàng chưa từng đến!

Trái lại Bắc Đường Ngọc thả tay ra không chút do dự, bởi vì hắn tin tưởng Mộ Hoàng Tịch sẽ không nuốt lời, đừng nên hỏi tại sao, Bắc Đường Ngọc hắn được gọi là Công tử phong lưu đệ nhất, chẳng lẽ đến mắt nhìn người cũng không có sao?

Mộ Hoàng Tịch quay đầu liền nhìn thấy Ngọc Nô đang đứng cách sau lưng nàng không xa, nhìn hai người bằng ánh mắt nhiều chuyện, Mộ Hoàng Tịch tức giận cốc đầu nàng, nhìn vào ánh mắt ai oán đau thương của Ngọc Nô: "Tự đi chơi, tự quay về là được!"

Dù Ngọc Nô còn nhỏ, nhưng có một số việc lại hiểu rất rõ, cười mờ ám, nhảy hai bước tránh thoát khỏi cơn tức giận của Mộ Hoàng Tịch, khẽ cười nói: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ biến mất đây!"

Mộ Hoàng Tịch thật sự không biết phải nói gì...

Ánh Nguyệt lâu ở bên hồ Ánh Nguyệt, cũng có thể nói là ở trên hồ Ánh Nguyệt, bởi vì Ánh Nguyệt lâu có một nửa nằm ở trên nước; Ánh Nguyệt lâu có bốn tầng, ngoại trừ tầng một ai cũng có thể tiến vào, từ tầng hai trở lên đều phải là người có thân phận mới có thể đi vào; mà theo như lời những thư sinh lên tầng ngắm cảnh nói, bọn họ cũng chỉ là ngắm ở bên ngoài, không được vào bên trong.

Mà Bắc Đường Ngọc hiển nhiên là khách quen ở nơi này, hắn vừa mới bước vào cửa, những nữ tử xinh đẹp đã lập tức tới đón chào, thân thể mềm mại như không xương dựa sát vào hắn, giọng nói kiều mỵ: "Ôi chao! Đường thiếu! Thiếp nhớ ngài đến chết mất!"

Bắc Đường Ngọc tự nhiên nắm lấy eo nữ tử, sau đó đẩy ra ngoài hết sức tự nhiên, động tác kia thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn, không để ý tới vẻ mất mát trên mặt của nữ tử kia, hắn vẫn nở nụ cười mê hoặc lòng người như cũ: "Đa tạ Hải Đường cô nương ưu ái, có điều hôm nay bản thiếu có khách quý, lần sau sẽ mời cô nương!"

Mộ Hoàng Tịch ở một bên nhìn thấy mí mắt không ngừng co rút, cái gì gọi là khoác áo nhã nhặn, làm chuyện lưu manh! Chính là kẻ trước mắt nàng đây! Hết lần này đến lần khác, gương mặt tuấn mỹ đến cả người và thần đều phải ghen tỵ của Bắc Đường Ngọc, cả khí chất phong lưu trời sinh trên người hắn, đều khiến người ta không thể chán ghét nổi!

Dỗ Hải Đường cô nương rời đi, Bắc Đường Ngọc tiếp tục nhiệt tình dẫn Hoàng Tịch lên tầng, cảnh vừa rồi bị Hoàng Tịch nhìn thấy, hắn không mất tự nhiên chút nào, người như vậy không thể nói là không mạnh! Da mặt kia, cũng không phải là dày bình thường!

Không dừng lại ở tầng hai tầng ba, Bắc Đường Ngọc dẫn Hoàng Tịch đi một mạch lên tầng 4, mãi đến khi vào tầng 4, trong mắt Mộ Hoàng Tịch mới thật sự hiện lên chút kinh ngạc trong thoáng chốc, tầng 4 và những tầng ở dưới, quả thực là không cùng một trình độ, cửa tầng 4 treo rèm cửa, toàn bộ đều được đính trân châu Nam Hải, mỗi một viên đều to nhỏ bằng ngón tay cái, lớn lớn nhỏ nhỏ ước chừng có hơn một ngàn viên.

Mà khi bước vào, trên mặt đất được trải thảm lông cừu thuần chủng, bước lên mềm mại, vô cùng thoải mái; hơn nữa những bức thư họa được treo trên hành lang, đều là từ tay các danh sư, có hai tấm đã hơn mấy trăm năm, giá trị hiển hiên không nhỏ; ngay cả thứ được bày biện một bên, cũng là cây san hô Nam Hải hảo hạng tươi đẹp vô cùng; dọc một đường đi vào, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả nơi này, chính là - xa hoa! Hơn nữa là vô cùng xa hoa, cho dù là Vương phủ, đoán chừng cũng không thể bài trí xa hoa được như vậy!

Bắc Đường Ngọc dẫn Mộ Hoàng Tịch đi vào một căn phòng, mức độ xa hoa ở bên trong căn phòng còn hơn cả bên ngoài, toàn bộ bàn ghế đều là gỗ trầm hương thượng hạng, đệm ghế là da Tuyết Hồ thuần sắc, hương trong phòng là Mỹ Nhân hương cực phẩm; những thứ khác đều không có thứ nào không phải là hàng cao cấp!

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Mộ Hoàng Tịch, Bắc Đường Ngọc giải thích: "Những thứ ở trên tầng 4 này đều do những người yêu mến Thiên Nhan tặng, bởi vì không thể bán đi, liền treo ở đây trưng bày; mà mỗi căn phòng ở tầng 4 này đều được khách hàng đặt riêng, cách bài trí trong phòng đều do khách hàng tự quyết định!"

Mí mắt Mộ Hoàng Tịch chán nản rũ xuống: "Căn phòng xa hoa nhất này hẳn là phòng của ngươi rồi!"

Bắc Đường Ngọc kinh ngạc vui mừng: "Hoàng Tịch hiểu rõ ta như vậy sao! Dù ta chưa từng nhìn qua những phòng khác, nhưng theo như lời bọn họ nói, dường như đúng vậy!"

Chuyện này còn cần phải hiểu rõ hắn mới biết sao? Nếu gian phòng nào cũng được bài trí giống vậy, cho dù có thân phận đi nữa, cũng không có mấy người chịu chơi như thế!

Hoàng Tịch nhìn ra bên ngoài, trên tầng 4 này có mười gian phòng, hình thành nên một vòng bao bọc, hai căn phòng ở giữa cách rất xa; mà ở giữa vòng vây của mười căn phòng, là một khoảng sân ước chừng hai trăm thước, từ nơi này có thể nhìn thẳng xuống hồ nước phía dưới, giữa hồ nước, một cây cột đá đường kính một thước vươn đến giữa tầng hai, trên cột đá chạm trổ những hoa văn phức tạp, đỉnh cột đá, là một đài hoa sen cực lớn bằng bạch ngọc; đường kính ước chừng hai thước, ở giữa là đài biểu diễn bóng loáng phản quang, mà bốn phía phía còn lại là những cánh sen cực lớn trong suốt.

Bạch Ngọc đài là do vô số bạch ngọc khổng lồ được chạm khắc mà thành, mời đại sư điêu khắc nổi tiếng tới tạo hình, thiên hạ này chỉ có một đài duy nhất; mà phía dưới đài hoa sen bằng bạch ngọc còn có những tấm lá sen to lớn nổi bập bềnh trên mặt nước, nhìn vô cùng đẹp mắt. Chỉ là hiện tại Mộ Hoàng Tịch vẫn chưa nhìn ra rốt cục là có huyền cơ gì trong đó; phải biết rằng vũ điệu của Thiên Nhan trong thiên hạ này là có một không hai, thêm cả Bạch Ngọc đài này nữa, nàng ta đúng là được ca tụng danh kỹ đệ nhất thiên hạ, nổi bật có thể sánh bằng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nguyệt Vô Song!

"Bạch Ngọc đài này chỉ có Thiên Nhan cô nương mới có tư cách bước lên, đừng nhìn dáng vẻ yên bình của nó hiện giờ, chờ đến lúc Thiên Nhan cô nương hiến vũ, nàng mới có thể thật sự nhìn thấy được hình dạng của Bạch Ngọc đài này! Bản thiếu đảm bảo cả đời này nàng khó quên!" Lúc nói những lời này, trong mắt Bắc Đường Ngọc là sự tán thưởng không chút nào che dấu, có thể được hắn đánh giá như vậy, nhất định không phải là thứ bình thường.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời tối dần, ngay lúc sắc trời trở nên đen đặc một màu, Ánh Nguyệt lâu vốn đang xôn xao tiếng nói đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, nhưng trong lòng bọn họ lại nhốn nháo không yên - Thiên Nhan muốn hiến vũ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play