Edit: Thu Lệ

Chuyện của Mộ gia, Quân Hạo Hiên càng nghĩ càng thấy không thích hợp, dường như hắn cảm giác có một đôi tay đang thao túng tất cả, mà mục đích cuối cùng không phải vơ vét tiền tài của Mộ gia, mà là muốn phá hủy danh dự của Mộ Trình!

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bắc Đường Ngọc cầm quạt giấy trong tay, phong lưu vẫn không thay đổi, ngồi đối diện Quân Hạo Hiên. 

Quân Hạo Hiên hồi hồn nói: "Ta đang nghĩ đến chuyện ám sát hôm đó, dường như có chút không đúng!"

Tay đang rót nước của Bắc Đường Ngọc hơi dừng lại, sắc mặt hiếm khi có chút nghiêm túc: "Ta đã điều tra qua rồi, những sát thủ kia là người của Ám lâu, mà mục tiêu ám sát của bọn họ là ta!"

"Ngươi chắc chắn chứ?" Quân Hạo Hiên cả kinh, ngay sau đó lại nghi hoặc: "Một khi người của Ám lâu đã thu tiền rồi sẽ không thay đổi mục tiêu, hơn nữa bọn họ chỉ giết người chứ không bao giờ vơ vét tài sản của người khác! Cái này không thế nào là tác phong của bọn họ được!"

Bắc Đường Ngọc cau mày: "Ta cũng nghĩ hoài mà không ra, nhưng tin tức ta nhận được là thật sự rõ ràng, hơn nữa mạng của ta...... Vừa vặn trị giá mười vạn lượng hoàng kim!"

Quân Hạo Hiên trầm ngâm: "Thời gian lại đúng lúc như vậy?"

Bắc Đường Ngọc thấy hắn như thế, ngược lại bày ra nụ cười: "Ngươi lo lắng cái gì, dù sao người bị ám sát cũng phải không phải ngươi!"

Quân Hạo Hiên liếc nhìn hảo hữu hi hi ha ha, nói: "Quả thật người bị giết không phải là của ta, nhưng đại thần bị vơ vét, đây chính là chuyện liên quan đến đại sự triều đình, hôm nay Mộ Trình lại bởi vì mười vạn lượng hoàng kim này để trong nhà, Tam Ti Cửu khanh đều đang điều tra ông ấy! Hơn nữa dựa theo nguyên tắc làm việc của Ám lâu, nhất định sẽ tới ám sát lần nữa đấy!"

"Sẽ không!" Bắc Đường Ngọc nói giọng chắc chắn: "Mạng của ta trị giá mười vạn lượng hoàng kim, mà Mộ Trình đã xuất ra mười vạn lượng hoàng kim, nói rõ đã đồng ý việc buôn bán này, dĩ nhiên sẽ không có người tới giết ta, ít nhất hiện tại sẽ không nhưng sau này thì ta không dám khẳng định!"

"Tự giải quyết cho tốt đi!" Quân Hạo Hiên lắc đầu, ngược lại hỏi, "Ngươi biết bao nhiêu về Ám lâu?"

Nói đến đây, trên mặt Bắc Đường Ngọc đều có một vẻ nặng nề: "Ta biết ngươi cũng không thua kém! Ám lâu được thành lập ba mươi năm trước, từ lúc nổi danh đến bây giờ, vẫn đứng ở vị trí hàng đầu trong hàng ngũ ám sát hắc ám, trong tổ chức của bọn họ đều có võ công cao cường, giỏi về ẩn núp và ám sát, chỉ cần ngươi trả tiền, bọn họ sẽ giết người, Ám lâu tồn tại trên khắp đại lục, là vũ khí mà tất cả mọi người có thể lợi dụng, cũng là tồn tại khiến tất cả mọi người sợ hãi!"

"Rất nhiều vương công quý tộc muốn diệt trừ tổ chức này, nhưng vẫn không tra ra được sự tồn tại của nó, ngay cả phạm vi hoạt động cũng không cách nào xác định, người đời biết cũng chỉ có tên của bọn họ mà thôi!"

Quân Hạo Hiên trầm ngâm, những thứ này hắn đều biết, nhưng hoàn toàn không có ý nghĩa thực chất.

Đột nhiên, Bắc Đường Ngọc đập quạt giấy vào lòng bàn tay vang lên một tiếng “Bốp”: "Ta biết một người có thể sẽ biết một chút, chỉ là không biết ngươi có dám đi hỏi hay không thôi!"

Quân Hạo Hiên ngước mắt: "Người nào?"

Bắc Đường Ngọc hài hước nhìn Quân Hạo Hiên, đùa giỡn khạc ra ba chữ: "Ngọc — Phi — Tình!"

Dứt lời, trên mặt Quân Hạo Hiên nhất thời thoắt xanh thoắt trắng, căm tức nhìn Bắc Đường Ngọc: "Ngươi chán sống rồi có phải không?"

"Không có!" Bắc Đường Ngọc lập tức ngồi xa một chút, vẻ mặt như xảy ra huyết án, người trong thiên hạ đều biết Ngọc Phi Tình thích nam sắc, bên cạnh hắn lúc nào cũng có nhiều nam tiểu quan, nghe nói có một lần một quan viên nào đó ca ngợi tiểu quan của hắn là tuyệt sắc thế gian, Ngọc Phi Tình lại nói: Như thế này làm sao có thể được, chỉ có nam tử đẹp như Hiên vương mới có thể xứng với bốn chữ tuyệt sắc thế gian!

Nghe nói lúc ấy Quân Hạo Hiên đang đứng ở sau lưng Ngọc Phi Tình, mặc dù nói không biết tình hình lúc đó, nhưng bây giờ nhìn nét mặt của Quân Hạo Hiên cũng đủ hiểu.

Thu hồi tâm tư nhạo báng, Bắc Đường Ngọc nói: "Ta biết rõ ngươi có thành kiến với Ngọc Phi Tình, nhưng ngươi không thể phủ nhận, tình báo của Ngọc Phi Tình là đệ nhất thiên hạ, đừng nói ta và ngươi, ngay cả mười ta và ngươi, cũng không nhất định có thể thu góp được một nửa tình báo trong tay hắn, nếu như ngươi thật sự muốn biết cái gì, trực tiếp đi tìm hắn hỏi một chút là được!"

Nhìn sắc mặt của Quân Hạo Hiên càng ngày càng đen, Bắc Đường Ngọc cẩn thận nói: "Ban đầu chỉ là nói đùa, ngươi cũng đừng tưởng là thật, huống chi ngươi là Vương Gia của một quốc, ở trên đất Tây Việt này chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì ngươi sao? Nếu ngươi không muốn đi thì cũng không có ai ép ngươi, vẻ mặt ngươi làm gì như muốn giết người thế!"

Quân Hạo Hiên tức giận phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng khi hắn đi ra không lâu, phát hiện những lời Bắc Đường Ngọc nói cũng không phải là không có đạo lý, ban đầu chỉ là một câu nói đùa, hắn cần gì đánh nhau như vậy, mặc dù hắn rất không muốn đi, nhưng là tin tức về Ám lâu...... Thật sự là một hấp dẫn rất lớn!

Lưỡng lự ở cửa Toái Ngọc hiên một hồi lâu, Quân Hạo Hiên vẫn là cắn răng đi vào, đầu với lão chưởng quỹ một cái, sau đó lấy một miếng ngọc bội từ trên khay ngọc đưa tới, lão chưởng quỹ thấy miếng ngọc mà Quân Hạo Hiên đưa tới chính là Hồng Ngọc, liền sai tiểu nhị dẫn Quân Hạo Hiên đi vào, đây là phương thức để gặp Ngọc Phi Tình, tuy có rất nhiều người biết nhưng không phải ai cũng có thể gặp được.

Thất quải bát quải(*) vào nội viện, Quân Hạo Hiên nhìn thấy một nam tử toàn thân mặc Hồng sa dáng người nổi bật, nhất thời hiểu đây là người trông cửa cho Ngọc Phi Tình, giờ khắc này hắn không khỏi có ý thối lui, nhưng hắn nhún nhường không được, chỉ đành phải đi vào theo.

(*): Nhiều đường uốn, liên tục thay đổi hướng

Cách đó không xa truyền đến tiếng ‘hi hi ha ha’, Quân Hạo Hiên biết sắp nhìn thấy Ngọc Phi Tình rồi, rất nhanh chuyển qua một góc hành lang hắn đã nhìn thấy Ngọc Phi Tình ngồi ở trong đình, một tay ôm cả một tiểu quan, vô cùng thỏa mãn, mà đối diện với hắn còn có hai nam tử đang khiêu vũ, nhìn đến đây, Quân Hạo Hiên ngược lại không có cảm giác, đợi đến khi một người đi qua bẩm báo, Quân Hạo Hiên mới đi vào.

"Quân Hạo Hiên, bái kiến Ngọc lão bản!" Quân Hạo Hiên chắp tay nói.

"Ta chỉ là một kẻ dân đen, sao có thể nhận nổi lễ bái của vương gia!" Ngọc Phi Tình cũng không đứng dậy, cười yếu ớt giơ tay lên ra dấu mời: "Nếu như Hiên vương không ngại, xin mời an vị rồi nói chuyện!" Dứt lời vẫy ba nam tử khác lui ra, chỉ thiếu niên có dáng dấp xinh xắn khéo léo nhất trong ngực.

Bốn người chỉ có một, Quân Hạo Hiên miễn cưỡng tiếp nhận, ngồi vào phía đối diện Ngọc Phi Tình: "Tại hạ cũng không quanh co lòng vòng, hôm nay ta tới đây là muốn thăm dò một số tin tức ở chỗ Ngọc lão bản!"

"Vậy sao?" Ngọc Phi Tình khẽ ngồi dậy, vẫn ôm cả người thiếu niên kia như cũ, thần thái tùy ý mà lười biếng, tuy nhiên nó lại khiến cảm giác khó chịu mới vừa rồi của Quân Hạo Hiên biến mất, Ngọc Phi Tình vẫn luôn có ma lực như vậy, sẽ không để cho bất luận kẻ nào cảm thấy đột ngột với sự hiện hữu của hắn.

"Không biết Vương Gia muốn lấy tin tức gì ở chỗ tại hạ?"

Quân Hạo Hiên thấy Ngọc Phi Tình cũng không để cho thiếu niên kia rời đi, nhất thời hiểu thiếu niên này là tâm phúc của hắn, cũng liền nói thẳng: "Tin tức về Ám lâu, Ngọc lão bản biết được bao nhiêu?"

Ngọc Phi Tình ngước mắt nhìn về phía Hiên vương, cười yếu ớt nói: "Nếu Vương Gia muốn biết cái khác, tại hạ nhất định cho biết, nhưng chuyện về Ám lâu, tại hạ sẽ không nói!"

Sẽ không nói không phải là không thể nói, nói cách khác Ngọc Phi Tình biết rõ, trong lòng Quân Hạo Hiên giật mình: "Vậy Ngọc lão bản muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết?"

Ngọc Phi Tình lắc đầu: "Vương Gia, trên thế gian này có rất nhiều tin tức có thể bán, nhưng cũng có một số tin tức, làm thế nào cũng đều không thể bán, tại hạ nói đến thế thôi, Vương Gia xin mời!"

Thấy Ngọc Phi Tình không muốn nói, Quân Hạo Hiên chỉ đành phải đứng dậy cáo từ, mang theo buồn bực ra khỏi Toái Ngọc hiên, lại nhìn thấy Bắc Đường Ngọc như cười như không nhìn hắn, trong lòng Quân Hạo Hiên nhất thời bực tức, chưa từng thấy bằng hữu nào xấu như hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play