Gió thổi rơi xuống chiếc lá mùa thu cuối cùng, đồng thời cũng biểu thị mùa đông đến, bên trong ngự thư phòng, Quân Hạo Hiên đang lôi kéo Bắc Đường Ngọc phê tấu chương, Hồ công công và Vân Nương cùng nhau chờ ở ngoài cửa phục vụ. 

Bắc Đường Ngọc nhìn thấy một sổ con, đột nhiên cười phá lên: "Ha ha ha ha! Hoàng thượng người nên xem sổ con này, không tệ không tệ!"

Dứt lời thì đưa qua cho Quân Hạo Hiên: "Qua mùa đông này, lại đến thời điểm Tây Việt tuyển tú ba năm một lần rồi, đến lúc đó hậu cung này sẽ không còn lạnh như thế nữa!"

Quân Hạo Hiên nhìn sổ con trên tay, sau đó nhấc bút lên chuẩn bị phê duyệt, Bắc Đường Ngọc lại ngăn cản: "Người thật sự chuẩn bị tuyển tú sao? Đến lúc đó đối mặt với ba nghìn cung nữ oanh oanh yến yến?"

Tay Quân Hạo Hiên dừng lại, hơi mỉm cười nói: "Chẳng lẽ là khanh đã quên, trẫm là Hoàng đế Tây Việt, tuyển tú nữ, truyền thừa hoàng thất con cháu Tây Việt, đây là trách nhiệm của trẫm!"

Bắc Đường Ngọc bĩu môi: "Trách nhiệm sao? Người nói cái gì cũng không nghe lọt tai, đến những lời tôn sùng thánh chỉ này người cũng nói được, thật không biết người đang nghĩ cái gì!"

Quân Hạo Hiên phê một chữ ‘duyệt’ ở phía dưới, sau đó khép tấu chương lại: "Đây không phải bởi vì những lời này là nàng nói trẫm mới nghe, mà là trẫm thật sự cảm thấy trách nhiệm làm một Quân vương, đồng thời cũng hiểu nguyên nhân lúc ấy tại sao nàng muốn truyền ngôi cho ta; mặc kệ nàng bị vây vào loại suy nghĩ nào, thì nàng vẫn đang suy tính vì thiên hạ Tây Việt này, vì tất cả con dân Tây Việt!"

Bắc Đường Ngọc ‘tách’ mở quạt giấy ra, đứng dậy đi tới chỗ Quân Hạo Hiên, sau đó nghiêng người cười nói: "Hoàng thượng há mồm ngậm miệng đều là nàng, còn nói không phải bởi vì nàng, điển hình là ăn ở hai lòng!"

Quân Hạo Hiên thẹn quá hóa giận, sắc mặt lạnh lẽo: "Bắc Đường khanh gia, trẫm nhớ bão tuyết hôm qua chặn con đường đi thông phía Bắc, trẫm đã phái Công bộ Thị lang đi đào, nhưng bởi vì liên quan đến dân sinh trong thiên hạ, trẫm đặc phái Tể tướng khanh đi giám sát, tin tưởng nhất định khanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Nụ cười trên mặt Bắc Đường Ngọc cứng đờ, nhảy nửa ngày, cuối cùng chỉ đành phải kéo gương mặt đi ra ngoài; cung nhân canh giữ ở phía ngoài cửa nhất thời cười không thôi, không cần hỏi cũng biết, nhất định là Tể tướng đại nhân đâm chọt  chỗ đau của hoàng thượng, cuối cùng Tể tướng đại nhân bị hoàng thượng phái đi làm khổ sai; mà Tể tướng đại nhân biết rõ hậu quả mình nói là như thế này, nhưng vẫn vui không thôi, thật sự rất làm cho người ta khó hiểu!

Ngay tại lúc đó, bên trong một Y Cốc lạnh vô cùng ở chỗ trời xa.

Một nam hài mười ba mười bốn tuổi cầm một cây quạt quạt về phía bình thuốc trước mặt, thỉnh thoảng còn đưa tay ném chút dược liệu bên cạnh vào, nếu như là người hiểu y nhất định sẽ cả kinh, mỗi một dạng dược liệu nơi này đều là trân quý ngàn vàng khó mua, nhưng thế nhưng cậu ấy lại không quan tâm chút nào, chỉ chu ý ném bên vào trong, một đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm hơi nước bình thuốc, thật giống như đang chờ bảo vật sắp khai quật.

Lúc này, một lão nhân áo xám tóc trắng bước đi như bay xông tới, thái độ lại giống như trời sắp sập, trong miệng kêu rên: "Thằng nhóc này, lại đang lãng phí thuốc của lão phu, con cũng biết thuốc kia trân quý thế nào, con lại lãng phí toàn bộ, con thỏ nhỏ chết tiệt con, xem lão phu có nhéo rơi lỗ tai của con không!"

Thiếu niên kia nghe vậy, nhất thời ‘vụt’ lui ra, nguy hiểm tránh thoát ma trảo của lão giả, ngoài miệng tức giận nói: "Đều là do người cái gì mà Phá Thần y chứ, ai bảo người không giúp Tịch Nhi tỷ tỷ chữa khỏi cho ca ca!"

"Vậy con cũng không thể lãng phí dược liệu trân quý của lão phu như vậy!" Lão giả vây quanh bình thuốc bốc hơi nóng, thái độ hận không thể lập tức đưa tay vớt chút dược liệu ra ngoài.

Thiếu niên thấy bộ dạng này của ông, ‘phốc’ cười lên: "Người không chữa con chữa, đến lúc đó lãng phí hết dược liệu của người, đều là người tự tìm đây nhá!"

"Con......" Bàn tay chỉ thẳng vào thiếu niên của lão giả run rẩy, có thể thấy được rất tức giận: "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Lão phu nuôi con lớn như vậy, con báo đáp lão phu như vậy?"

"Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau, chỉ cần người chữa bệnh cho ca ca, con sẽ không lãng phí dược liệu của người nữa, đây không phải là rất tốt sao?" Thiếu niên bày ra bộ dáng ta rất dễ nói chuyện.

Lão giả tức giận: "Lão phu nuôi con lớn như vậy, lại còn không sánh bằng tiểu nha đầu con mới biết mấy ngày?"

"Tỷ tỷ là người rất tốt, con không cho người nói tỷ như vậy!" Thiếu niên bày ra bộ dạng nếu còn nói nữa ta sẽ liều mạng, có thể thấy được bảo vệ người nọ đến cỡ nào; mà lão giả càng nhìn càng tức, cuối cùng một tay vớt dược liệu cậu còn chưa kịp ném xuống, sau đó lắc đầu đi xa.

Thiếu niên hả hê nhìn lão giả rời đi, ngay sau đó ánh mắt liếc thấy một bóng dáng màu trắng, nhất thời sắc mặt vui mừng: "Tịch Nhi tỷ tỷ, tỷ đã về rồi!"

Dáng dấp của nữ tử áo trắng kia cực đẹp, lông mi đậm nhạt cong vừa phải, đuôi mắt hơi nhếch lên, một đôi con ngươi bình tĩnh trong suốt như nước mùa thu, sống mũi khẽ ưỡn lên, đôi môi không điểm mà đỏ, vẻ đẹp của nàng thật ra thì không ở ngũ quan, mà là phong cách trên người nàng, yên tĩnh, tĩnh mịch, vô dục vô cầu; nàng cực kỳ trẻ tuổi, tuy nhiên đã có một đầu tóc bạch kim màu trắng trong suốt, rơi trên áo màu trắng như cánh bướm, giống như một tiên tử rơi vào phàm trần, không nhiễm chút bụi nào.

Nữ tử nghe tiếng hô của thiếu niên, ôn hòa cười một tiếng: "Thiên Dược, đệ lại đi trộm dược liệu của gia gia đệ nữa rồi!"

Thiếu niên tên là Thiên Dược nghe vậy xin lỗi đỏ mặt: "Là do ông ấy không chữa bệnh cho ca ca mới làm hại tỷ tỷ đau lòng, những dược liệu kia nát cũng đáng đời!"

Nữ tử kia, cũng chính là Mộ Hoàng Tịch, nàng nhẹ nhàng nhếch môi, có chút cảm kích nhìn đứa bé kia: "Dù sao ông ấy cũng là gia gia của đệ, đệ có thể vì ta làm những chuyện này ta rất vui vẻ, những dược liệu kia đều rất trân quý, giữ lại nói không chừng có thể cứu rất nhiều người, cho nên sau này ngàn vạn lần không được tùy ý lãng phí!"

Thiếu niên đi lên trước, thận trọng kéo ống tay áo Mộ Hoàng Tịch: "Nhưng...... Ông không chữa bệnh cho ca ca, tỷ tỷ cũng không ghét ông sao?"

Mộ Hoàng Tịch vuốt tóc ngắn có chút xốc xếch của thiếu niên: "Người có vận mệnh của riêng mình, ban đầu ta dẫn huynh ấy tới nơi này đúng là hi vọng tiền bối có thể trị hết cho huynh ấy, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm khó tiền bối, hơn nữa ta đã sớm làm chuẩn bị, cho nên cũng không trách tiền bối!"

"Tỷ tỷ!" Thiếu niên ngửa đầu nhìn Mộ Hoàng Tịch, bây giờ cậu còn chưa cao bằng Mộ Hoàng Tịch, nhưng cũng đã đến đầu vai Mộ Hoàng Tịch, cậu tin tưởng cậu càng lớn sẽ càng cao, như vậy cậu có thể bảo vệ tỷ tỷ, hơn nữa cậu còn phải học tập tốt y thuật hơn nữa, đến lúc đó cậu có thể giúp tỷ tỷ trị liệu cho ca ca rồi!

"Được rồi! Mau trở về đi thôi! Nên ăn cơm trưa rồi!" Mộ Hoàng Tịch vỗ vỗ đầu vai cậu.

"Ừm!" Thiên Dược nghe lời đi vài bước, đột nhiên sau đó quay đầu lại, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tỷ tỷ, hôm nay đệ có thể đi xem ca ca không?"

Mộ Hoàng Tịch sững sờ, ngay sau đó cười đáp lại: "Có thể!"

Nghe vậy, Thiên Dược vui mừng cười, nhún nhảy một cái rời đi!

Mộ Hoàng Tịch tiễn Thiên Dược, lúc này mới xoay người đi tới phòng trúc xây dựng phía sau núi, đẩy cửa trúc ra đi vào, nhìn thấy Quân Mặc nằm ở trên giường bên trong, hắn vẫn nằm an tĩnh như vậy, thật giống như chỉ ngủ thiếp đi.

Mộ Hoàng Tịch có chút mất hồn nhìn mặt của Quân Mặc, thân thể không tự chủ đi tới bên giường, sau đó nâng tay của hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng rực đã không còn này, mỗi ngày Mộ Hoàng Tịch đều nắm tay Quân Mặc như vậy, cầm cực kỳ lâu cũng không bỏ ra, nàng sợ mình quay người lại hắn sẽ mất đi nhiệt độ, như vậy, nàng sẽ thật sự tiếc nuối cả đời.

Nơi này là một Y Cốc thần bí nằm ở phía Bắc, Mộ Hoàng Tịch cũng mất hơi sức thật lớn mới tìm tới được nơi này, nàng hy vọng ở chỗ này Quân Mặc có thể tốt hơn, nhưng mà bây giờ xem ra vẫn vậy! Nếu như lại rời khỏi nơi này nàng cũng chỉ có đi Nam Vu phía Nam, để những tộc Vu Cổ kia chữa trị cho Quân Mặc! 

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ....... Tịch Nhi tỷ tỷ!" Tiếng gọi của Thiên Dược kéo thần trí Mộ Hoàng Tịch trở lại, rất nhanh Thiên Dược đi vào phòng, thấy Mộ Hoàng Tịch cầm tay Quân Mặc, xin lỗi gãi đầu một cái, sau đó để đồ được bọc trong lá sen trên tay lên bàn: "Tỷ tỷ, đây là thịt thỏ nướng, đệ cố ý giữ cho tỷ!" 

Mộ Hoàng Tịch đứng dậy, thật lòng cười một tiếng: "Cám ơn!"

Thiên Dược không được tự nhiên di chuyển thân thể, không nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Tỷ tỷ nhanh ăn đi! Nếu không nguội sẽ không ngon!"

"Ừm!" Mộ Hoàng Tịch đáp, nhưng không lấy thịt: "Tỷ đi ra ngoài có chuyện, Thiên Dược có thể giúp tỷ chăm sóc huynh ấy một chút không?"

Thiên Dược nghe vậy, nhất thời vui vẻ trong lòng: "Tỷ tỷ yên tâm, cứ để đệ lo!"

Chờ Mộ Hoàng Tịch xoay người, Thiên Dược lập tức ngồi vào chỗ Mộ Hoàng Tịch vừa mới ngồi, nhìn người trên giường, thỉnh thoảng vẻ mặt nén tức giận, thỉnh thoảng vô cùng vui mừng, thỉnh thoảng tự đắc phấn khởi, mà trong miệng còn không ngừng nói lảm nhảm: "Không phải dáng dấp đẹp hơn ta chút thôi sao? Sau này ta trưởng thành cũng sẽ đẹp mắt như vậy, không, là đẹp hơn huynh! Ngược lại tỷ tỷ sẽ yêu thích ta! Hắc hắc!"

"Chỉ là, mặc dù cuối cùng tỷ tỷ sẽ thích ta, nhưng huynh cũng không thể vẫn ngủ như vậy, huynh ngủ như vậy tỷ tỷ sẽ đau lòng, tỷ tỷ đau lòng cũng sẽ không yêu thích ta, cho nên huynh nhanh tỉnh lại! Đến lúc đó chúng ta cạnh tranh như nam tử hán, sau đó quang minh chính đại đoạt lấy tỷ tỷ!"

Dường như cảm giác được quyết định này của mình vô cùng vĩ đại, Thiên Dược bắt đầu tự mình say mê rồi!

Mà Mộ Hoàng Tịch đi ra cửa, quả thật bay thẳng đến phòng trúc đối diện, nàng nhẹ nhàng gõ cửa: "Thần y tiền bối có ở đó không?"

Bên trong im lặng một lát, một giọng nói nặng nề truyền đến: "Vào đi!"

Mộ Hoàng Tịch đẩy cửa đi vào, lão giả kia đang ngồi ở trên ghế uống trà, sắc mặt của ông đã không còn thoải mái như lúc đùa giỡn với thiếu niên, ngược lại là vô cùng nặng nề, không đợi Mộ Hoàng Tịch mở miệng, ông đã nói thẳng: "Lão phu biết cô nương đến có chuyện gì, nhưng lão phu vẫn nói câu kia, không thể ra sức, cô nương nên mời cao minh khác đi!"

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nghe được câu này, Mộ Hoàng Tịch vẫn mất mát, cười miễn cưỡng: "Trong khoảng thời gian này đã quấy rầy thần y tiền bối, ngài cứ xem như vãn bối tới từ biệt!"

Lão giả không nói gì, cho đến khi Mộ Hoàng Tịch đi xa, ông mới nặng nề thở dài: "Aizz!"

Ông cũng không phải là tâm địa sắt đá, nếu như có thể cứu, tất nhiên ông nguyện ý ra tay, nhưng bây giờ không phải ông không cứu, mà là thật sự không thể ra sức! Độc kia cực kỳ phức tạp, dù ông cũng phải phí chút thời gian mới có thể làm ra thuốc giải, hơn nữa độc ấy hiện tại đã sớm xâm nhập phế phủ, còn sống đã là kỳ tích, chỉ là cũng không phải không thể cứu, trừ phi...... Trừ phi......

Trong mắt lão giả lóe lên mong chờ, nhưng mà cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, chính ông cũng không dám tin tưởng còn có thể như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play