Thật lâu trước kia, Thư Cửu cảm thấy được, mình là một người nhàn hạ.
Hắn có tiền – bề ngoài anh tuấn, cũng không phải bình hoa không biết làm gì, có gia thế tốt so với mọi người trên thế giới, lúc sinh ra, dù miệng ngậm thìa cũng không quan tâm nó là chất liệu gì.
Chính là từ sau khi gặp được Thịnh Diêu hắn mới phát hiện, cái ‘nhàn hạ’ này kỳ thật có một cách gọi khác, là ‘nhàm chán’.
Gặp may cũng là một loại may mắn, bất quá cũng chỉ có loại nhân tài như hắn không có việc gì làm mới gặp được loại may mắn này.
Thịnh Diêu gần đây luôn nhiều việc, quả thực bận đến chân không chấm đất, nửa đêm có điện thoại gọi đến, cũng phải khiến mình tỉnh táo, mặc xong quần áo liền xoay người bước đi, cả người đều căng thẳng. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như gấu trúc, lúc nhiều việc thì ngay cả cơm đều không thể ăn nổi, nếu không phải có chút sợ dơ liền chỉ tắm rửa qua loa, ngã đầu liền ngủ, ngay cả tóc còn không kịp lau khô.
Thư Cửu cảm thấy thực đau lòng, mà cùng với đau lòng chính là suy nghĩ sâu xa.
Nên biết rằng trước kia cái ‘suy nghĩ sâu xa’ như thế nào xuất hiện ở trên người Thư đại minh tinh chứ, quả thực khiến ngàn người hôn mê.
Hắn có đồ ăn tốt nhất, ngồi xe tốt nhất, toàn thân mang ánh sáng chói mắt, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn gia thế có gia thế.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, hắn vừa ra khỏi cửa liền mang theo nụ cười như thói quen, câu dẫn vô số nam lẫn nữ, khiến người mê muội, hay là….mê luyến vô hạn.
Hắn diễn qua rất nhiều vai, cho dù là hình tượng anh hùng đẹp trai, đặc công hay là thám tử tư.
Vụ án luôn có khó khăn, quá trình phá án luôn lôi cuốn, nam chính luôn không sợ hãi, nữ chính chạy theo. Nhưng hắn chưa bao giờ biết, tra một vụ án chân chính, làm sáng tỏ một chân tướng, thay người bị hại lấy lại công đạo, kỳ thật là một chuyện nhỏ nhưng khéo léo vô cùng.
Thịnh Diêu có khi tan ca về vẫn ngồi một chỗ đến bốn năm tiếng, từng chút từng chút tìm những tin tức như không hề liên quan, ý đồ tìm những dấu vết rất nhỏ, mệt mỏi liền xoa mũi, dựa vào trên bàn ngủ một chút, mười phút sau ngủ dậy tiếp tục làm.
Khi có chuyện cậu chạy đi cả ngày, đến nơi bị xã hội lãng quên, một thân mùi rượu, vẻ mặt mệt mỏi trở về, chỉ vì một manh mối như ẩn như hiện.
Cậu thấy hết tất cả sinh mệnh cùng tử vong, tâm lý bệnh hoạn, nhân tính sâu trong con người. Cho dù Thịnh Diêu khi rảnh vẫn bảo trì tập thể dục, nhưng khi hắn ôm thân thể cậu, Thư Cửu vẫn cảm thấy được xương của cậu đâm lung tung.
Thịnh Diêu hôm qua sau khi nhận điện thoại, đột nhiên sắc mặt thay đổi chạy ra ngoài, một mình Thư Cửu ngủ không được, chán nản tựa vào đầu giường chờ cậu, lật hai trang sách, sau đó cầm lấy điện thoại, ấn đến số Thịnh Diêu, do dự một chút, không có gọi, lại kéo đến số điện thoại khác, nhấn gọi.
Một giọng nam truyền đến, mang theo chút ý cười, cũng có chút bất đắc dĩ: “Con như thế nào lại nhớ đến gọi điện cho ba?”
“Ba.”
Thư Cửu cười.
“Làm sao vậy, con có rắc rối?” Quả nhiên cha con liền tâm, đối phương rất nhanh nghe ra cảm xúc không thích hợp.
“Ba, con hình như… thích một người.”
Đối phương có chút giật mình, dừng một chút, mới kinh ngạc nói: “Con nói thật?”
Thư Cửu cong chân, vươn tay lau mặt: “Ba, làm sao bây giờ, con đột nhiên phát hiện người đàn ông của con quá cường hãn, chính mình lại rất vô dụng.”
“Ân… là nam sao? Thật khó, con không phải luôn cảm thấy hài lòng sao?”
“Đúng nha, trước kia cảm thấy rất không tồi, là bởi vì không có so sánh, nhưng mà hiện tại thấy mình càng vô dụng, cậu ấy sẽ không muốn con.” Thư Cửu dừng một chút, cười khổ, “Con không muốn quay phim nữa, cái nghề này cho dù chơi đủ cũng không thể làm cả đời, tình địch lại nhiều, con ngay cả cơ hội quang minh chính đại theo đuổi cũng không có.”
Ba Thư Cửu rơi lệ đầy mặt, chính mình đã chờ đứa phá gia chi tử này nói ra những lời này đã bao nhiêu năm? Ông đột nhiên muốn biết, muốn nhìn người đàn ông cường hãn trong miệng đứa con này là dạng người gì, có thể đem một tên bất hiếu lang thang khắp nơi thu phục!
Thử Cửu cùng người ba bên kia địa cầu của hắn nói chuyện rất lâu, dù sao cũng trái múi giời, cuối cùng vẫn không thể nói quá lâu.
Cúp điện thoại một lúc liền ngủ, Thịnh Diêu vẫn chưa trở về.
Đến lúc Thư Cử tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Thịnh Diêu đã đắp chăn cho hắn, quần áo cũng không cởi mà nằm trên sô pha.
Thư Cửu ôm cậu để ở trên giường, Thịnh Diêu như cực kỳ mệt mỏi, bị di chuyển cũng không tỉnh.
Đại minh tinh bốc đồng ở cùng Thịnh cảnh sát trong mấy tháng, đột nhiên học được ‘đau lòng’, cùng kỹ năng ‘chăm sóc’, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, lén lút đóng cửa, rửa mặt chải đầu rồi vào bếp làm bữa sáng.
Lúc đi ngang qua phòng khách, hắn nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy trên giữa tường có hợp đồng của hai người, Thư Cửu cười khổ, lấy tay kéo xuống.
Thịnh Diêu bị chuông báo điện thoại làm tỉnh giấc, ở trên giường nướng thêm khoảng năm phút, cảm thấy tế bào toàn thân đang kêu gào, trong đầu trống rỗng. Cậu ngồi xuống, cảm thán mình thật sự già rồi, không bao giờ… có thể giống như lúc đại học cùng đám bạn đánh DOTA suốt đêm mà hôm sau còn có thể làm một tiểu thanh niên vô tư hồn nhiên.
Cậu chậm chạp đứng lên, vừa mở cửa, một mùi bay đến, Thịnh Diêu hơi thanh tỉnh một chút, cảm khái, Thư Cửu thật sự là càng ngày càng hiền lành, lảo đảo vào nhà vệ sinh, tắm rửa, híp mắt, lại nửa mê nửa tỉnh chui vào phòng bếp, tựa vào cửa, ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Muốn em giúp không?”
Thư Cửu thuận tay đưa qua một cái chén, xoa mái tóc có chút loạn của cậu: “Ngoan, cầm đi.”
Thịnh Diêu “Nga” một tiếng, bay đi, thành thật ngồi bên bàn ăn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, ráng mở to mắt.
“Em sao mới ngủ hai tiếng đã thức dậy?” Thư Cửu chuẩn bị tốt, thu thập xong phòng bếp liền ngồi đối diện cậu, động tác vô cùng thành thạo, như là dân chuyên nghiệp.
“Ngô…” Thịnh Diêu miễn cưỡng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Em sợ hôm nay trong cục còn có việc.”
Thư Cửu nhẹ nhàng mà nở nụ cười, Thịnh Diêu cảm giác có điểm không thích hợp, mặt nhăn nhíu mày nhìn hắn: “Anh… hôm nay làm sao vậy…”
Im lặng?
Thư Cửu thở dài, rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh hơn, buông đũa xuống, ngồi thẳng người, chần chờ một chút, đem hợp đồng mình vừa lấy trên tường kéo xuống, đặt lên bàn.
Thịnh Diêu sửng sốt một chút, cũng buông đũa xuống, trên mặt theo bản năng mà hiện lên nụ cười: “Như thế nào, hợp đồng đến hạn sao?”
—— Thứ ba, ước định hảo tụ hảo tán, quay lại không khó, tất cả đều là người trưởng thành, chỉ cần cam đoan thân thể sạch sẽ, nhưng cũng không cần quá phận quá nghiêm khắc đối với thành ý của đối phương, cám ơn hợp tác ——
Cơn buồn ngủ của Thịnh Diêu đột nhiên đã bị thổi tan, trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy được trong lòng giống như có một khối đá thực cứng, không thể nhấc lên, nói không ra lời, làm cho cậu cảm thấy thực đau, lại không biết nói từ đâu.
Nhưng lúc bắt đầu đâu có, hảo tụ hảo tán, không cần quá nghiêm khắc với thành ý của đối phương.
Thư Cửu thấy cậu không nói lời nào, muốn từ trong nụ cười hoàn mỹ tìm chút gì đó nhưng vẫn không thể.
Hắn thất vọng rồi, hắn cái gì cũng đoán không ra.
Thịnh Diêu lại hỏi: “Anh tính khi nào thì đi?”
Không hỏi nguyên nhân, không hỏi lý do, lúc cùng một chỗ cậu cũng không hỏi, hiện tại cậu cũng không hỏi. Ánh mắt Thư Cửu dừng lại trên điều thứ hai bản hợp đồng —— không được can thiệp riêng tư của nhau —— nhưng cậu lại… Không cần như vậy chứ, ngay cả hỏi một câu đều cảm thấy dư thừa sao?
Trong suốt bữa sáng hai người đều không nói gì, sau khi ăn xong, Thịnh Diêu dọn đẹp chén đũa, nghĩ nghĩ, quay đầu đi đối hắn nói: “Hay là như vậy đi, một hồi em gọi điện thoại cho cục, ngày hôm qua người nên bắt cũng bắt được, công việc phía sau cũng không cần bọn em, không có việc gì em sẽ không đi làm, xin phép nghỉ một ngày, giúp anh đem đồ vật dọn dẹp?”
Bàn tay Thư Cửu giấu dưới bàn nắm chặt, hắn biết người đàn ông luôn mang biểu tình cười ôn nhu như vậy, rốt cuộc là có tâm hay vô tâm, thời gian dài như vậy, đối với mình mà ngay cả một chút cảm tình đều không có sao? Dù cho nuôi thú cưng, lâu ngày cũng có cảm giác mà, đột nhiên biến mất, trong lòng cũng sẽ có chút không nỡ, hắn là một người sống, cũng không thể được Thịnh cảnh sát để vào trong mắt sao?
Không nghĩ đến chỉ là muốn muốn có một cơ hội theo đuổi, chúng ta lại bắt đầu bằng hợp đồng, mối quan hệ lừa mình dối người, kết giao bằng thân thể.
Tôi tưởng rằng rời đi chốn giải trí ồn ào, thử làm chút chuyện đứng đắn, thử phát triển sự nghiệp của mình, không muốn hoang phí thời gian, sau đó trở thành một người đủ tốt, cũng đủ xứng đôi với em, vui vẻ cùng em sống chung, nếu có thể, là… cả đời.
“A Diêu.” Thư Cửu nhẹ nhàng kêu cậu một tiếng.
“Ân?” Biểu tình vẫn như bình thường.
Thư Cửu ảm đạm nở nụ cười, cảm thấy được mình là tên thất bại. Rất nhiều người thích hắn, hắn đều không để ở trong lòng, nhưng có ai ngờ, hiện giờ hắn thích một người, đối phương cũng không thèm để ý hắn.
Quả nhiên là nhân quả báo ứng.
Dọn dẹp xong chén đũa, Thịnh Diêu gọi điện thoại đến phòng làm việc, thuận lợi hỏi vài câu, biết được hôm nay mọi việc đều ổn, vì thế càng thêm yên tâm thoải mái. Giúp Thư Cửu đem đồ đạc của mình sửa sang lại, liệt ra danh sách, sau đó cẩn thận đóng gói. Thịnh Diêu cảm thấy được khi cậu ngồi trên đất giúp Thư Cửu đóng gói, trong lòng trống rỗng. Cậu tự giễu, này cũng quá khó nhìn, cho tới bây giờ đều là người tình cũ dây dưa với mình, lúc này, cư nhiên đến phiên cậu muốn đi dây dưa, theo sát người này.
Cậu vẫn thừa nhận, cùng Thư Cửu ở cùng một chỗ, là những ngày cậu nhẹ nhàng nhất. Vô luận là người này khiêu khích, hoặc là ngốc nghếch lấy lòng, vẫn là luôn làm cho người ta dở khóc dở cười, cũng giống như là có phép thuật, làm cho cậu không tự chủ được mà trầm tĩnh lại.
Loại này gần như tương thông, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện giữa cậu và Tô Quân Tử, chính cậu luôn phải thật cẩn thận, biết người nọ đã có vợ con, nên luôn đè nén hơi thở dường như không dám đến gần từng bước; cũng không giống bác sĩ Khương hay giúp cậu làm tư vấn tâm lý, Khương Hồ là một bác sĩ tâm lý tận chức, những cũng không khá hơn, hắn biết chính mình, tựa như biết mọi người.
Gặp dịp thì chơi, tình duyên chóng qua, bèo nước gặp nhau, rồi sau đó tụ tán tùy duyên, có thể ngẫu nhiên tìm đến những nơi khác để an ủi. Từng góc nhỏ trên thế giới đều có thể thích ứng, nhưng mà không có nhà. Thịnh Diêu nghĩ, hiện tại, Thư Cửu muốn đi, đối phương vốn là tay ăn chơi trời sinh.
Cậu cảm thấy được, chính mình thật sự không thế buông tha người này.
Nhưng Thịnh Diêu không thể không buông, cũng chỉ vì hắn xin phép nghỉ một ngày, kéo thân thể thực mỏi mệt giúp hắn đóng gói thu thập hành lý, tựa như lúc trước, đối Quân Tử nóng ruột nóng gan, cũng vĩnh viễn nói một câu —— Anh về nhà đi, tôi thay anh làm.
Không hơn.
Thịnh Diêu kéo khóa túi cuối cùng, ngồi ở một bên, thở phào một cái: “Xong rồi, đồ hơi nhiều, hay là em lái xe đưa anh về, có tiện hay không?”
“Không sao” chỉ là Đại Minh tinh nếu bị người thấy đang được một người đàn ông xa lạ chở bản thân cùng hành lý về, có thể hay không ngày mai đều lên trang bìa.
Thư Cửu nói: “Không có việc gì, tôi đã muốn tính lui, ngày hôm qua gọi điện thoại về nhà, cùng ba tôi nói sẽ tiếp nhận một ít chuyện trong nhà.”
Thịnh Diêu có chút kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: “Rất tốt, giới giải trí luôn là tốt xấu lẫn lộn, cũng không thể ở cả đời.”
Thư Cửu trầm mặc, hắn nhìn nét bao dung trên mặt Thịnh Diêu, tươi cười lý giải săn sóc, đột nhiên cảm thấy thật chói mắt, hắn không nói chuyện, không khí bắt đầu trở nên không thích hợp.
Thịnh Diêu đứng lên, đem không khí xấu hổ xóa bỏ: “Đi thôi, bữa trưa ra ngoài ăn, coi như chia tay…” Cậu còn chưa nói xong liền bị Thư Cửu đặt trên tủ, kịch liệt lại không có kỹ xảo hôn lên môi cậu, mang theo hương vị cắn xé.
Thịnh Diêu dùng cánh tay để chống lên ngực anh: “Anh…” Cậu im lặng, bởi vì thấy được đôi mắt của người đàn ông này đang đỏ.
“Tôi biết tôi không biết.”Thư Cửu hít sâu một hơi, buông cậu ra, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng biết, trong lòng em có người khác.”
Thịnh Diêu nhìn chằm chằm hắn, Thư Cửu đưa lên hợp đồng của hai người: “A Diêu, tôi không phải ý này, tôi muốn em…” Hắn giữ chặt cánh tay Thịnh Diêu, ngón tay căng chặt: “Em có thể cho anh cơ hội không?”
Thịnh Diêu: “Cơ hội gì?”
“Chờ tôi trở thành một người xứng đôi với em, chờ tôi chính thức theo đuổi em.”
Ánh mắt Thử Cửu nhìn thẳng vào mắt Thịnh Diêu, cậu chấn động, cậu chưa từng nghĩ một người luôn mang vẻ bất cần đời lại có thần sắc như vậy, cậu không nói lời nào, Thư Cửu càng khẩn trương, gân xanh hiện lên trên bàn tay đang nắm lấy cậu: “Tôi… có thể có cơ hội này không?”
Thịnh Diêu bị hắn làm loạn tóc cùng áo nên sửa sang lại một chút, nghiêng đầu nở nụ cười: “Em nếu không đáp ứng thì sao?”
Thư Cửu há miệng, suy sụp cúi đầu, giống như con chó lạc bị tạt nước lạnh, bả vai rộng lớn lui lại, ánh mắt tối đen ảm đạm, sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu, ngồi xuống giúp Thịnh Diêu cầm lấy hành lý trên đất, miễng cưỡng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn: “Vậy… tôi…tôi không quấy rầy, thực xin lỗi, em coi như…”
Bốn chữ ‘không hề nghe thấy’ nghẹn lại trong cổ họng, Thư Cửu cố gắng nói vài lần nhưng vẫn chưa thể nói ra.
Thịnh Diêu thở dài, cúi lưng sờ đầu hắn, trên ót vỗ nhẹ một cái: “Yêu cầu của anh, em khi nào từ chối qua?”
Thư Cửu ngẩng đầu lên, mắt hoa đào của người nọ khẽ cong, lóng lánh hơi nước, mang theo ý xấu, trong tươi cười có chút không để ý, lại có chút tình tự không nói rõ, cậu nói: “Anh phải về với ba anh, mang đồ dùng hằng ngày là được, nhiều đồ như vậy, cầm cũng khó, để ở đây đi, chờ anh chở về…Chờ anh trở về, em để phòng khách cho anh.”
Thư Cửu ôm thắt lưng cậu, nhân cơ hội đem mặt chôn ở trên người cậu, trộm đem nước mắt hủy diệt – Thân ái, em không cần lúc nào cũng ôn nhu như vậy a.
Hoàn vụ 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT