Ngày hôm sau Khương Hồ trở lại bình thường, đến lượt Thẩm Dạ Hi tinh thần uể oải. Anh chiếu cố Khương Hồ đến hơn nửa đêm, trong khoảng thời gian đó, nhìn thấy người này không ngừng tỉnh giấc, cũng không kêu một tiếng, thậm chí tay chân co rút lại cũng chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhất, chỉ trợn mắt nhìn trần nhà, sau đó không có việc gì mà trở mình tiếp tục ngủ.

Thẩm Dạ Hi rốt cục hiểu, tuy đây là lần đầu Khương Hồ nổ súng giết người, có chút không thích ứng nên mới nằm ác mộng. Nhưng bộ dáng của cậu, lại giống như bị ác mộng quấn thân lâu ngày, đã thành thói quen.

Trách không được bình thường lúc không có vụ án, người này đều dựa lên bàn làm việc ngủ.

Thẩm Dạ Hi cảm thấy được có loại cảm giác đau lòng cùng tức giận  lại cảm thấy vô lực, quyết định phải tìm thời gian cùng đồng nghiệp cái gì cũng không nói này hảo hảo tâm sự.

Bữa sáng là Khương Hồ làm, không thể nói rõ là món gì, hương vị như thế nào, hai người bình an vô sự ăn xong, chạy xe đến cục cảnh sát, ai cũng không nói về chuyện đêm hôm qua.

Khương Hồ lái xe, Thẩm Dạ Hi nằm bên cạnh ngủ bù. Thỉnh thoảng Khương Hồ trộm nhìn hai quầng mắt thâm đen của người bên cạnh, trong lòng có điểm không được tự nhiên….Bất cứ ai được bàn tay ấm áp kia dỗ dành như đứa nhỏ cũng sẽ thấy không được tự nhiên.

Nhất là Khương Hồ phát hiện chất lượng giấc ngủ đêm qua của mình so với bình thường cao hơn rất nhiều.

Biết mình có chướng ngại giấc ngủ nghiêm trọng, còn có một ít tình trạng bệnh suy nhược thần kinh, nhưng không uống thuốc. Điều trị trên mặt tâm lý dù sao cũng chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ là giảm bớt, rất khó làm cho cậu từ trong bóng tối chạy ra ngoài. Cậu trước kia luôn cảm thấy tình trạng sẽ ngày càng tệ hơn, thật sự không biết khi nào sẽ hỏng mất.

Bất quá…..Khương Hồ nghiêng đầu nhìn Thẩm Dạ Hi một cái, cậu chạy xe tốc độ vừa phải, vô cùng vững vàng, Thẩm Dạ Hi ở một bên ngủ mê mang. Khóe miệng Khương Hồ như có như không lộ ra nét cười, có lẽ hiện tại xem ra tình trạng không còn nghiêm trọng nữa, ít ra sáng hôm nay tinh thần tốt hơn bình thường một ít.

Quẹo một góc đường đã thấy được cửa cục cảnh sát, Khương Hồ giảm bớt tốc độ xe, nhẹ nhàng vỗ vỗ Thẩm Dạ Hi: “Dạ Hi, sắp đến, tỉnh tỉnh, cẩn thận xuống xe cảm lạnh.”

Thẩm Dạ Hi không biết vô tình hay là cố ý, mơ mơ màng màng nắm lay tay cậu, nắm trong tay mình, lòng bàn tay kia có chút khô nóng, hơi ấm từ làn da truyền đến, Khương Hồ giật mình, muốn rút về, nhưng không biết như thế nào rút mãi không được, lực tay người ‘ngủ mãi không tỉnh’ này thật lớn. Thẩm Dạ Hi dụi mắt ngồi thẳng dậy, ngáp một cái, ‘mơ màng’ nhìn ngoài cửa sổ: “A, như thế nào tôi mới chợp mắt một chút mà đã đến nơi, cậu chạy xe vượt tốc độ à?”

Ngô, da tay Khương Hồ xúc cảm thật tốt.

Thẩm đội trưởng đã sa đọa đến mức đùa giỡn lưu manh mà không sáng tạo chút nào sao?

Khương Hồ muốn đem tay mình cứu về lại cảm thấy là lạ, ngượng ngùng càng rõ ràng hơn, đành phải âm thầm rối rắm. Thẳng cho đến khi vất vả đem xe dừng lại, mượn cơ hội rút chìa khóa mới có thể tách ra khỏi Thẩm Dạ Hi, nhanh chóng xuống xe.

Thẩm Dạ Hi cảm thấy buồn cười, người này làn da trắng cũng có lợi, mặt hơi đỏ lên liền có thể nhìn thấy.

Thời gian này mọi người đều đi làm, xe vừa mới dừng đúng chỗ, liền thấy Thịnh Diêu từ bên kia đi đến, người này giống như chưa tỉnh ngủ, mắt nửa mở cầm ly trà sữa vừa đi vừa uống, uống hết rồi cũng không biết, chỉ vô thức hút hút.

Vì thế Khương Hồ cùng Thẩm Dạ hi chứng kiến được toàn bộ quá trình cảnh sát Thịnh đâm đầu vào cột điện.

Thịnh Diêu ‘Ngao’ một tiếng hét thảm cúi thắt lưng, Thẩm Dạ Hi e sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà vỗ tay: “Tốt, bị đập cho tỉnh, lại đập thêm một cái!”

Thịnh Diêu tỉnh táo lại mắng: “Ngài Thẩm Dạ Hi, tôi chúc anh cả đời không có người yêu.”

“Thực độc ác.” Dương Mạn cùng Tô Quân Tử từ đằng sau Thẩm Dạ Hi đi đến, Dương Mạn chính là người vạn năm độc thân phí tuổi xuân, lúc mẹ cô không có, cũng có quen nhiều người, cho đến sau khi cùng người nào đó hẹn hò mới bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh.

Tô Quân Tử cười tủm tỉm nói: “Chào buổi sáng nha mọi người.”

Thịnh Diêu vẫn ngồi xổm trên mặt đất, phi thường oán niệm ngẩng đầu nhìn cột điện mình vừa thân mật tiếp xúc, hữu khí vô lực nói: “Chào, sớm chết tôi, tôi kháng nghị Mạc cục! Không thể như vậy, tối tăng ca mà sáng còn phải đi làm sớm, nô lệ trước đây cũng không có tùy ông sử dụng như vậy!”

Cửa sổ lầu ba mở ra, Mạc Thông đưa ra khuôn mặt tươi cười giấu dao vạn năm không thay đổi, híp mắt vô cùng hòa ái nhìn Thịnh Diêu: “Tiểu Thịnh cậu nói gì? Nói lớn một chút, tôi lớn tuổi rồi, nghe không rõ.”

Thịnh Diêu chân chó nhanh chóng sửa miệng: “Tôi nói Mạc cục ngài thật rất không đúng, chúng tôi đều có ý kiến, ngài xem mình đi, mỗi ngày buổi tối ngủ so với chó trễ hơn, sáng dậy sớm hơn cả gà, như vậy rất không đúng, vậy là không chú ý thân thể mình a, nếu mệt đến bệnh, ai cùng chúng tôi phục vụ nhân dân a? Đó là tổn thất lớn của xã hội nha!”

Mọi người có mặt ở đây đều ăn ý rời đi…….Đi, làm bộ không biết hắn.

Mạc Thông trở mặt xem thường, không tiếp tục cùng anh dây dưa, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Mạn, hỏi: “Tiểu Dương, Di Ninh không đi cùng cô sao?”

Dương Mạn mới đầu còn sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “A….ha ha, cái đó, cái đó, Di Ninh em ấy không phải tối qua ngủ nhà tôi sao, sáng sớm cũng là cùng tôi đi làm, ai biết đến giữa đương đột nhiên nói là ăn bậy cái gì mà bị đau bụng, nhờ tôi đến nói với Thẩm đội trưởng một tiếng là hôm nay sẽ đến trễ.”

“Thật không? Ăn bậy nên đau bụng?” Tươi cười trên mặt Mạc Thông nhạt đi, ý vị sâu xa nhìn Dương Mạn.

Nữ bá vương bưu hãn cư nhiên bị ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của ông mà không nâng đầu dậy nổi, chỉ có thể cười gượng hai tiếng: “Cái đó, ngày hôm qua mọi người đã vất vả rồi, tối hôm nay cũng không có việc gì, đúng không? Đi vào trong, đừng đứng hết bên ngoài, rất lạnh, quay vào văn phòng quay vào văn phòng.”

Mấy người đàn ông còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã bị cô đẩy đi. Vừa rời khỏi tầm mắt Mạc Thông, Dương Mạn lập tức lấy di động ra gọi, hạ thấp giọng: “Uy, An Di Ninh hôm qua em chạy đi đâu, vì sao ba em nói em ở chỗ chị.”

Thịnh Diêu buồn cười, Tô Quân Tử kinh ngạc nhìn Dương Mạn, há mồm, chỉ chỉ điện thoại trên tay cô. Thẩm Dạ Hi vô cùng bất ngờ mà lắc đầu, thấy Khương Hồ vẻ mặt không rõ ràng, mờ mịt mà nhìn một đám người đủ loại biểu tình phi thường kỳ lạ, lập tức cảm thấy bất cứ biểu tình nào của người này cũng đáng yêu vô cùng, rất muốn bắt lại chà đạp một phen.

Không biết trong điện thoại nói cái gì, Dương Mạn nhanh chóng nói: “Chị nói em trên đường đi làm bị đau bụng đến trễ, đã giúp em che dấu, sau khi về đừng làm lộ a, phải nói là đi WC tới muộn.”

Khương Hồ phản ứng chậm nửa nhịp lúc này mới hiểu ra, nhìn Dương Mạn, nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chị Dương không hổ danh xuất thân là quán quân võ thuật, phản ứng cực nhanh, nói dối thuận miệng, ngay cả không ai nói trước cũng có thể nói ra rõ ràng.”

Mười lăm phút sau, An Di Ninh vội vàng chạy đến, vừa vào cửa liền ôm chặt Dương Mạn: “Chị Dương em yêu chị chết mất, đêm hôm qua sau khi biết không có chuyện gì, em cùng mấy đứa bạn ra ngoài chơi, ai ngờ lại đột nhiên nhận được điện thoại từ ông cha hồ ly, nên bịa chuyện ở cùng với chị, lúc sau quá muộn nên quên nói với chị, làm em sợ muốn chết.”

“Na, chị đây là ai nha, cùng tội phạm đấu trí nhiều năm như vậy, thần kinh bách chiến nha, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”

Khương Hồ phi thường không nể mặt mũi mà nói một câu: “Chú An sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho chị.”

An Di Ninh nói: “A?”

Khương Hồ nghĩ nghĩ, dùng một loại ngữ khí giống như người có trách nhiệm nói: “Thật sự, lấy hiểu biết của tôi đối với chú An. tôi cảm thấy chú sẽ không đột nhiên gọi điện thoại hỏi chị đang ở đâu, đại khái chỉ có một lý do, chính là chú ấy đã thấy chị.”

An Di Ninh im lặng không nói, Dương Mạn im lặng không nói, Tô Quân Tử thở dài, cảm khái: “Người trẻ tuôi bây giờ a.” Thịnh Diêu cũng không mệt nữa, hưng trí bừng bừng mà ở một bên xem kịch.

Khương Hồ phát hiện mọi người đều im lặng, có điểm không hiểu: “A? Tôi nói sai sao?”

Thẩm Dạ Hi trong lòng nổi lên một cỗ khí u uất, đánh lên ót cậu một cái: “Cha người ta cũng không phải cho của cậu, hiểu rõ như vậy làm gì?”

Dương Mạn đáng thương nhìn về phía An Di Ninh, quay về chỗ ngồi của mình: “Tôi, tôi tôi tôi nên viết di thư trước là được rồi.”

Thẩm Dạ Hi đem Khương Hồ tha đi, hung tợn mà ghé vào tai cậu nói: “Ngày hôm qua còn thấy tâm trạng cậu không tốt, nhìn cậu hôm nay thực có tinh thần, buổi tối sau khi trở về lão tử có chuyện muốn nói với cậu.”

Khương Hồ cảm thấy, khẩu khí anh giống như đang nói: ‘Rửa cổ chờ, buổi tối lão tử tính sổ với cậu’, trong lòng nảy lên dự cảm xấu.

Mấy ngày không có vụ án đều giống nhau – Dương Mạn cùng Tô Quân Tử trực ca trước, An Di Ninh ngồi chỗ của mình điên cuồng nhắn tin, Thẩm Dạ Hi đến phòng tập luyện, Thịnh Diêu đeo tai nghe chơi game, Khương Hồ dựa vào bàn làm việc cùng Chu Công học tiếng Trung. Cứ như vậy hết ăn lại chờ chết mà hết ngày.

Nhưng tất cả dấu hiệu đều làm cho người ta cảm thấy ngày hôm nay không bình thường.

Ví dụ như tinh thần Khương Hồ không tệ, ôm quyển thành ngữ bách khoa toàn thư An Tiệp đưa cho cậu, vừa viết vừa ghi chú, Thẩm Dạ Hi viết báo cáo thay cậu xong rồi, ngồi ở chỗ không biết suy nghĩ cái gì, lúc thì cười quỷ dị, lúc lại nhăn mặt nhíu mày.

Người có điện thoại không ngừng rung lên lại là Thịnh Diêu, giống như có người ngoan cố không chịu buông tha mà quấy rầy anh, làm cho anh chơi game chết mấy lần, cuối cùng cũng chơi không nổi nữa. An Di Ninh giống như đứng ngồi không yên, đi ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại. Ngay cả Dương Mạn cùng Tô Quân Tử bình thường nếu không có việc sẽ bỏ trốn ngay, hôm nay lại dị thường kiên định ngồi trong văn phòng, cho đến lúc tan tầm.

Thời gian ra về vừa đến, quả nhiên không phụ chờ đợi của mọi người, giờ vàng đã đến, một chiếc Volvo đậu ngay trước cửa cảnh cục, hình như đã đợi hơn một tiếng, bảo vệ nhịn không được ra hỏi.

Càng kích thích chính là lúc tan tầm, một người đàn ông xuống xe, trong tay ôm một bó hoa hồng, dựa vào cửa xe, làm cho nhiều người qua đường đều đứng lại xem. Mấy người bình thường giờ này vội vàng quay về nấu cơm, đón con, giờ đều đứng lại xem, tế bào nhiều chuyện của các cảnh sát nhân dân nổi lên.

Sau đó diễn viên đi ra, An Di Ninh bị ba cô kéo tay, cãi cọ cái gì đó, theo ánh mắt của cô nhìn người đàn ông ôm hoa ở cửa, ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt. Mặt Mạc Thông đen như đáy nồi, đem An Di Ninh kéo ra phía sau, khó chịu nhìn chằm chằm người đàn ôm cầm hoa hồng.

Người nọ như là không có cảm giác gì, đi đến phía trước vài bước, quỳ một chân, hai tay nâng lên hoa hồng: “Cô An Di Ninh, hãy cho phép tôi đối với em biểu đạt tình yêu, hy vọng chư vị ở đây đều làm chứng cho tôi – Tôi thề cả đời chỉ yêu mình em, dùng tính mạng bảo vệ em, cho dù mưa to gió lớn, bần cùng bệnh tật, vĩnh viễn không rời, tôi xin thề – em có nguyện ý gả cho tôi không?”

Sau mười giây, xung quanh hoàn toàn im lặng,

Sau đó đám người ‘Ồ’ một cái nổ tung.

Dương Mạn nhỏ giọng thét: “Trời ạ, người đàn ông này lãng mạn thật a………..”

Tô Quân Tử bình luận: “Nghe xong cảm giác như mới ăn ba cân dương mai, răng rụng khắp nơi.” (Chi: Ý anh là ngọt rụng răng:v)

Thịnh Diêu không nhiều lời, lấy điện thoại ra điên cuồng chụp hình, rất có giá trị kỷ niệm!

Thẩm Dạ Hi nghĩ, nguyên lai thổ lộ cũng cần chuẩn bị đầy đủ như vậy nha, hay là….học theo hắn, sau đó liền rùng mình, hay là thôi đi, mấy lời thế này, đánh chết anh cũng không nói.

Khương Hồ nhìn hết cái này lại nhìn cái kia, cảm thấy tình cảnh đặc biệt quỷ dị, vì thế nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ có tôi phát hiện biểu tình Mạc cục giống như muốn giết người hay sao?”

Một đám quạ đen bay qua. Ánh mắt mọi người rốt cục dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ Khương, chuyển đến bên người quan trọng nào đó.

Thanh âm Mạc cục ép đến rất thấp, mang theo chút tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Địch Hành Viễn, một tên buôn ma túy như cậu cũng dám đến cửa cục cảnh sát cầu hôn, không sợ tôi một phát bắn chết cậu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play