Căn phòng u tối, yên ắng tới độ ngay cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một, nói chi tới tiếng nuốt nước bọt của Diệp Nam Sênh.

Cung Khắc nằm trên giường, chân tay dang rộng, sau đó nói với Diệp Nam Sênh bằng một giọng điệu oai phong lẫm liệt, chuẩn bị hy sinh vì nghĩa: Tới đi… Hãy để tình yêu tới mãnh liệt hơn chút đi.

Sau đó Diệp Nam Sênh không khách khí nữa mà nhào thẳng lên người Cung Khắc, làm chuyện cầm thú đó…

Trong ấn tượng, lần đầu tiên giữa cô và Cung Khắc chưa được khai thông có lẽ nên như đoạn trên vừa tả.

Rồi sau đó, Diệp Nam Sênh hoàn tất công việc thỏa mãn cầm tăm xỉa răng, đồng thời an ủi Cung Khắc đang thút thít bên cạnh: Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, em sẽ tốt với anh…

Có cảm giác như địa chủ cưỡng bức cô gái xinh đẹp.

Cô cũng từng nghĩ hai người có thể vì lần đầu tiên mà phát sinh vô vàn những kết quả thảm hại, ví dụ như lệch vị trí, làm cúc hoa tổn thương…

Nhưng tóm lại, dù có là kiểu nào cũng không nên như tình huống hiện tại.

Một Cung Khắc thường ngày lịch thiệp nho nhã bỗng hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Anh đặt cô lên giường, từ từ cởi áo cô ra.

Trước khi gặp cô, Cung Khắc luôn cho rằng chuyện này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Thế giới của anh đã định sẵn là hoang vu cô độc, không muốn kéo thêm một người nữa bước vào. Nhưng khi người con gái này yêu anh, khi anh ôm cô ấy vào lòng, Cung Khắc mới nhận ra họ đều cam tâm tình nguyện chìm đắm vào thế giới xa lạ của nhau, chỉ dựa vào một phần dũng cảm. Yêu một người, chẳng qua là cam tâm tình nguyện hòa nhập vào một thế giới xa lạ thuộc về một con người khác. Dù rằng theo miệng đời, cái thế giới ấy có lẽ rất hoang lạnh, có khi nhàm chán, thậm chí đôi lúc còn khiến con người ta hoảng sợ.

Bạn nhỏ Cung Tiêu Đằng có một thói quen tốt đó là không bao giờ ngủ nướng. Vừa qua sáu giờ, từ trong phòng của Đông Đông đã vọng tiếng sột soạt, sau đó là tiếng gõ cửa.

“Bố ơi, sao bố lại nhốt con vào!”

Tiếng gọi của Đông Đông khiến Diệp Nam Sênh vừa mới lơ mơ ngủ hoàn toàn thức giấc. Cô bật dậy rồi lại ngã thẳng cẳng xuống giường, đau nhức như bị mười chiếc xe tải chèn qua người vậy.

“902, đợi em đi rồi anh hẵng mở cửa, 902!” Diệp Nam Sênh đuổi theo Cung Khắc vừa dậy khỏi giường, định mở cửa cho Đông Đông. Nhưng Cung Khắc làm như không nghe thấy, vẫn đi thẳng trước cửa phòng Đông Đông, mở cửa.

“Đi đánh răng rửa mặt trước đi, lát nữa bố sẽ xuống nhà mua bữa sáng.” Câu nói này vẫn là một lời dặn dò bình thường của bố dành cho con gái, nhưng không có nghĩa câu sau sẽ là: “Rửa mặt xong rồi thì qua nhà bên lấy cho cô Nam Sênh mấy bộ quần áo, chìa khóa nhà cô ấy ở trên chiếc tủ ngoài cửa ra vào.”

“Chị sẽ sống ở nhà chúng ta ạ?” Con bé tò mò hỏi.

“Ừm, tối qua ga giường của cô ấy bị mấy con thú tè lên, vì vậy tới nhà chúng ta mượn giường.”

Diệp Nam Sênh vừa sửa sang quần áo, vừa lườm anh, “Chị không những mượn giường của nhà em mà còn mượn cả đàn ông rồi.”

Cô không chú ý tới chuyện Đông Đông đã đi vào phòng ngủ từ lúc nào, chỉ vào vết bầm tím trên cổ Diệp Nam Sênh, tròn xoe mắt, “Chị ơi, chị bị thương ạ?”

“Hả? À…” Diệp Nam Sênh xoa xoa mặt, “Bị chó liếm vài cái, không sao đâu.”

“Chó gì cơ ạ?”

“Thế em thích chó gì?”

“Em thích Husky nhưng bố không cho em nuôi.”

“À, thì đúng là bị một con Husky liếm đấy, một con to đùng.” Nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở cửa, Diệp Nam Sênh cười tươi rói.

Theo ý của Cung Khắc, anh thật sự muốn áp giải Diệp Nam Sênh tới Cục dân chính đăng ký ngay bây giờ. Nhưng yêu cầu này bất ngờ bị Mục Trung Hoa phủ quyết.

Bà nói thế này: “Cung Khắc, về lý mà nói, cậu và Nam Sênh đều đã đến tuổi kết hôn. Nhưng tôi nghĩ thế này, cậu và Nam Sênh từ lúc quen biết tới giờ cộng vào chưa tới nửa năm, còn chưa hiểu sâu sắc về đối phương. Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, không thể qua loa đại khái. Là thế này, chuyện của cậu và Nam Sênh, tôi và bố nó không phản đối, ý chúng tôi là hai người tìm hiểu thêm nửa năm nữa, cũng là để chúng tôi có thời gian chuẩn bị của hồi môn. Dù sao thì tôi cũng chỉ có độc đứa con gái này.”

Lời nói của Mục Trung Hoa khi lọt vào tai Cung Khắc lại có ý này: Tôi chỉ có một cô con gái, phải kiểm tra cậu thật kỹ mới quyết định có gả nó cho cậu hay không.

Cung Khắc cũng hiểu, thế nên mặc dù vẫn muốn kiên trì nhưng anh không phản bác lại Mục Trung Hoa.

Tuy vậy, lời của bà Mục lọt vào tai Diệp Nam Sênh lại hoàn toàn biến vị. Nhân lúc Cung Khắc bị ông Diệp gọi đi đánh cờ, cô chặn bà Mục lại trước cửa nhà vệ sinh: “Bà Mục, thế là không đúng. Lúc trước mẹ nói với con là phải trói anh ấy lại, nhanh chóng hạ gục, sao bây giờ lại lật lọng chứ?”

“Con ngốc ạ!” Bà Mục cốc đầu Diệp Nam Sênh một cái, “Những thứ dễ dàng có được thì sao người ta trân trọng? Đây gọi là chờ giá cao mới bán, cao rồi thì bán gấp! Năm xưa khi bố con cầu hôn mẹ, mẹ cũng lần lữa nửa năm trời. Đàn ông tốt sẽ không bao giờ vì nửa năm này mà chạy theo người khác. Hơn nữa, khoảng thời gian này con có thể tập trung bồi dưỡng cho ông xã tương lai, ví dụ như khả năng bếp núc. Ôi trời ơi, cứ nghĩ tới khả năng tề gia nội trợ u tối của con là mẹ lại đau đầu.”

“Con gái à, đây là những lời kinh nghiệm mẹ con phải trải qua muôn vàn thử thách mới có được. Tin mẹ đi, không sai đâu.”

Trong phòng sách, đối tượng từng bị “gọt giũa và thử thách” kia bỗng hắt xì một cái cực vang.

Mùa xuân ở Lâm Thủy đã sớm khởi hành bằng một cơn mưa đầu tháng tư.

Đại học cảnh sát Lâm Thủy đã vào học được một tháng. Học kỳ này lịch dạy của Cung Khắc được sắp xếp ở nửa sau, phụ trách môn tự chọn tên là “Đi ngược lại quỹ đạo tâm lý tội phạm”, tổng cộng có 48 giờ giảng. Nghe thầy chủ nhiệm phòng giáo vụ nói, số người đăng ký học môn tự chọn này còn vượt quá trên hầu hết các môn bắt buộc. Vì điều này, phía nhà trường đặc biệt có một số điều chỉnh về mặt giảng đường, đổi căn phòng có sức chứa một trăm người lúc trước thành giảng đường lớn nhất của trường, một giảng đường bậc thang có thể ngồi tới năm trăm người.

Buổi chiều, Cung Khắc ngồi trong phòng thí nghiệm đọc sách, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Diệp Nam Sênh đang ngồi trên ghế sofa. Quen nhau đã lâu, Cung Khắc càng ngày càng cảm thấy cô chính là người mình vẫn luôn chờ đợi.

Diệp Nam Sênh thẳng thắn, vui vẻ, hơn nữa thái độ tích cực này của cô luôn ảnh hưởng đến anh.

Cung Khắc đứng dậy, lấy áo khoác, đi tới trước ghế sofa rồi đắp lên người Diệp Nam Sênh. Nam Sênh tóp tép miệng tiếp tục ngủ.

Lúc này, có điện thoại gọi tới máy bàn của phòng làm việc. Cung Khắc đi mấy bước tới, vội nhấc ống nghe lên khi hồi chuông thứ hai chưa kịp kêu, “A lô…”

Người gọi đến là Quan Sở. Cậu ấy gửi lời mời tới Cung Khắc.

“Cung Khắc, lần này là cậu không đúng rồi. Vợ tớ hiếm khi được nghỉ, vừa hay hai nhà chúng ta cùng ra ngoài du lịch, sao cậu lại làm người ta mất hứng thế hả?”

“Quan Sở, cậu chọc giận Vệ Lan. Cô ấy bỏ mặc cậu, thế là cậu định tìm bọn tớ giúp làm dầu bôi trơn chứ gì, tớ không rảnh.” Cung Khắc đột nhiên nhớ ra câu nói cảu Cận Hoài Lý, tiện thể mang ra chặn họng Quan Sở: “Tớ rất đắt.”

“Này, Cung à, cậu biết cả rồi còn không giúp sao…” Giọng nói thê thảm của Quan Sở bị tiếng đẩy cửa cắt ngang, người bước vào là trợ lý của Cung Khắc, Vương Diệp.

Vương Diệp đang bày ra nét mặt sầu khổ, “Thầy Cung ơi, cô nhà báo đó lại tới rồi.”

Cung Khắc rút lại chiếc ống nghe chuẩn bị bỏ xuống, “Quan Sở, đi cũng được.”

“Thật hả! Quá tốt rồi, hai người mà đi thì vợ tớ nhất định sẽ đi!” Cái dáng vẻ hớn hở của Quan Sở, dù không nhìn thấy, Cung Khăc cũng có thể tưởng tượng ra.

Nhưng câu nói anh bổ sung lập tức khiến Quan tắt điện. Cung Khắc nói: “Phí du lịch của gia đình ba người bọn tớ đắt lắm đấy, cậu bao.”

Thành phố Thanh Xuyên tháng tư, nhiệt độ xoay quanh mức trên dưới hai mươi, không nóng, không lạnh. Thật ra thời gian này không phải là thời điểm đẹp nhất để đi du lịch tới Thanh Xuyên, nhưng có thể khiến Cung Khắc trốn một người thì vẫn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play