Hàn Lạc Đình dọn vào phòng cô, mà cô ngay cả một chút khả năng chống cự cũng không có.
Đỗ Linh Lan ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, trên tay cầm một quyển sách những điều cần phải biết khi sinh nở, giả vờ không có nhìn thấy cái người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh.
Muốn không nhìn thấy anh, thật sự rất khó, hơn nữa anh lại giống như một gốc cây lớn cắm rễ ở nơi này, nhiều giờ cũng có thể không cử động một lần, lúc anh hoạt động duy nhất, chính là khi cô đứng dậy đi một chút, anh sẽ như hình với bóng đi theo sát cô.
Cô cố gắng nhịn xuống sự trách mắng đến bên môi, cô cố gắng xem anh như vô hình, nhưng cảm giác sự hiện hữu của anh rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô hoàn toàn không chịu được ảnh hưởng của anh.
Khẽ thở dài, cô đặt quyển sách những điều cần phải biết khi sinh nở xuống, rốt cuộc không cách nào nhịn được mà mở miệng, hỏi cái người đàn ông đã tiến vào chiếm giữ nhà cô một tuần lễ:"Chừng nào thì anh mới đi về?"
Sau khi chuyển đến trấn nhỏ, trong nhà cô đã thành thói quen chỉ có một mình, mặc dù thỉnh thoảng dân trấn cũng tới ngồi một chút, phàn nàn chuyện gia đình, nhưng phần lớn thời gian chỉ có cô cùng với bảo bảo trong bụng, sự xuất hiện của anh đã phá hư sự yên tĩnh của cô, cũng làm cô cảm thấy hết sức không thoải mái.
"Chỉ cần em đồng ý cùng anh trở về Long Môn, lúc nào anh cũng có thể đi về." Ở một tuần lễ, cô rốt cuộc đồng ý mở miệng nói chuyện với anh, Hàn Lạc Đình cảm thấy mình đến gần thành công một bước dài rồi, suy nghĩ một chút, anh lại thêm một câu, "Với em cùng nhau trở về." Mặc dù Dương Mặc Phi có nói qua, trước tiên cần phải học được cách suy nghĩ từ góc độ của cô, nhưng góc độ của cô là cái gì? Cái này anh đã suy nghĩ suốt một tuần lễ, nhưng vẫn nghĩ không ra.
Mặt dày ở bên cạnh cô, hiện tại đây là phương pháp duy nhất anh nghĩ tới, anh không biết làm như vậy rốt cuộc có chính xác hay không, nhưng thật may là rốt cuộc cô cũng mở miệng nói chuyện với anh.
"Tôi đã nói, tình trạng của tôi sau khi trở về Long Môn, cũng sẽ không thích hợp làm Ảnh Vệ." Đỗ Linh Lan có chút thất vọng."Tôi đã có bảo bảo, tôi sẽ không để cho bảo bảo có cơ hội trở thành cô nhi, tôi muốn nhìn bảo bảo lớn lên, cho nên nếu như anh chỉ muốn khuyên tôi trở về làm Ảnh Vệ, mời đi tìm một người khác thích hợp hơn tôi."
"Không phải làm Ảnh Vệ." Hàn Lạc Đình đã sớm không muốn để cô tiếp tục làm công việc nguy hiểm này, "Trở về Long Môn, ở lại bên cạnh anh." Ánh mắt của anh chân thành như vậy, giọng nói thành khẩn như thế, là phụ nữ đều sẽ bị anh làm cảm động.
Nhưng Đỗ Linh Lan cũng không nhìn anh, cũng không tỉ mỉ nghe giọng anh chân thành tha thiết như thế nào, cô chỉ siết chặt mười ngón tay, vô cùng nghiêm túc nói:"Đứa bé, là của một mình tôi, tôi sẽ không cho phép bất kì kẻ nào cướp đi đứa bé, cho dù là anh, tôi cũng sẽ liều mạng cùng anh."
"Anh không hề nghĩ, muốn giành đứa bé với em." Cái ý niệm này anh không hề nghĩ qua.
Anh biết, nếu như anh thật sự cướp đi đứa bé của bọn họ, cô sẽ theo anh trở về Long Môn, cô nhất định sẽ vì đứa bé, nhưng anh không muốn làm cho cô hận anh, anh chỉ muốn cô yêu anh.
"Anh thề?" Cô vẫn còn lo lắng, hiện tại không có bất kỳ chuyện gì có thể quan trọng hơn đứa bé.
"Anh cam đoan với em, anh tuyệt đối sẽ không giành đứa bé với em." Bởi vì anh sẽ ở lại bên cạnh cô cùng đứa bé, cùng cô nhìn đứa bé lớn lên, anh sẽ không bỏ qua những chuyện tốt đẹp này, chết cũng không, cho nên làm sao anh có thể giành đứa bé với cô? Anh là một người đàn ông có lời hứa đáng giá nghìn vàng, cam đoan của anh có thể tin tưởng.
Cô thoáng yên tâm, mười ngón tay không hề nắm chặt nữa, mà theo thói quen khẽ vuốt ve bụng, dùng phương pháp này chào hỏi với đứa bé.
Tiểu bảo bối của cô thật biết điều, rất yêu quý người mẹ như cô, cho nên dù đã mang thai bốn tháng, một chút cô cũng không có giống như lời đồn đãi trên phố, bị nôn nghén hoặc là phản ứng khi mang thai hành hạ đến chết đi sống lại, chỉ là thích ngủ hơn bình thường, nhưng tình huống hoàn hảo.
Nằm ở trên xích đu, thoáng lay động một cái, gió nhẹ từ từ phối hợp, làm mí mắt cô càng ngày càng nặng nề.
Buồn ngủ đánh về phía cô giống như thuỷ triều, Đỗ Linh Lan muốn trở về trong phòng mới ngủ, cho dù đây là nhà của mình, nhưng từ đầu đến cuối cũng là nơi công cộng, chắc chắn sẽ có người đi qua, nhưng bóng dáng cao lớn đứng nghiêm bên cạnh này, không hiểu sao làm cho cô có cảm giác an toàn, ngủ một chút, cũng không có vấn đề gì, cô suy nghĩ, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Xích đu tiếp tục lắc lắc một cái lại một cái, Hàn Lạc Đình nhìn thấy người vốn còn đang nói chuyện cùng anh, còn đang nói vì đứa bé sẽ liều mạng với anh, đã trầm trầm ngủ thiếp đi, đôi môi dịu dàng, còn mang theo nụ cười lúm đồng tiền nhàn nhạt, đẹp như vậy, làm anh không cách nào di chuyển ánh mắt của mình.
Đầu tiên là bảo đảm với cô sẽ không cướp đi đứa bé, làm cho từng điểm từng điểm phòng bị của cô đối với anh mất đi, sau đó mới cùng cô bồi dưỡng tình cảm thật tốt, anh tính toán phải đánh vang dội, cũng không biết có thể tiến hành thuận lợi hay không, có những người không liên quan đến phá hư hay không.
Một trận gió nhẹ từ từ thổi tới, thổi bay sợi tóc trên má cô.
Vì sắp đến ngày sinh, cô chạy đi cắt kiểu tóc ngắn đẹp đẽ này, vốn tưởng rằng thiếu đi mái tóc dài kia, khí chất của cô sẽ giảm bớt một chút, không ngờ nhờ vào kiểu tóc ngắn đẹp đẽ này, cô trở nên đáng yêu hơn, giống như học sinh mới vừa tốt nghiệp.
Anh thì ngược lại, bởi vì gương mặt luôn lạnh lùng, xem ra vừa lão thành lại vừa nghiêm túc, mội bộ dạng trâu già gặm cỏ non.
Ban đầu anh đã lớn tuổi hơn cô, hơn nữa bề ngoài hiện tại, cái này gọi là bề ngoài chống lại anh, cũng phải bắt đầu chú ý đến bản thân.
Đôi tay nhẹ nhàng giúp cô mang sợi tóc trở về sau tai, anh từ trong phòng lấy ra tấm thảm mỏng đắp lên giúp cô, để tránh sơ ý một chút cô sẽ ngã bệnh, phụ nữ mang thai bị bệnh là một chuyện rất nguy hiểm, bởi vì không thể uống kháng sinh, sợ ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên bị bệnh sẽ kéo dài rất lâu.
Anh không muốn cô mạo hiểm như vậy, cho nên cả một buổi chiều anh luôn ngồi cạnh xích đu, đợi bên cạnh cô, cầm quyển sách những điều cần phải biết khi sinh nở lên đọc cẩn thận.
Bộ dáng này của anh, nếu để cho người của Long Môn nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến không ngậm miệng được, kiên quyết như anh, lãnh khốc như anh, làm sao có thể sẽ giống như một người cha ngu ngốc mong đợi đứa bé ra đời, đang cầm quyển sách những điều cần phải biết khi sinh nở, chuyên chú hơn học sinh, không chớp mắt mà đọc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy, rất hưởng thụ canh giữ bên cạnh cô, ở bên cạnh cô phụng bồi cảm giác.
Tất cả sẽ tốt hơn, anh tin tưởng.
Giữa bọn họ, rõ ràng có một chút thay đổi.
Đỗ Linh Lan biết, Hàn Lạc Đình cũng biết.
Từ buổi chiều hôm đó sau khi tỉnh lại, vậy mà phát hiện anh ngồi bên cạnh mình, trên tay đang cầm quyển sách những điều cần phải biết khi sinh nở đọc cẩn thận, ánh mắt chuyên chú như vậy khiến trái tim cô đập rất mạnh mẽ.
Cô không thể nào phủ nhận, cảm giác đó rất tốt, thậm chí trong lòng cô hi vọng, không khí một lúc kia không cần thay đổi, có thể kéo dài nữa, cho anh giả bộ ngu ngốc, giả bộ không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, mỗi ngày vẫn tiếp tục cuộc sống, ngày qua ngày.
Bụng của Đỗ Linh Lan, từng ngày từng ngày dần dần lớn lên, lúc năm tháng bụng không không lộ rõ lắm, đột nhiên lớn lên giống như bong bóng bị thổi căng, mỗi ngày nhìn mình, cảm thấy mình sao lại buồn cười như vậy.
Mà thỉnh thoảng mới có thai đạp, cũng càng ngày càng nhiều, lúc khám thai bác sĩ ôn tồn nói cho cô biết, vậy là bình thường, đây là phương thức đứa bé trong bụng dùng để chào hỏi với người mẹ như cô.
Mà lúc này, đứa bé lại đá cô một cái, cô xoa nhẹ điểm nhỏ thần kỳ lồi ra trên bụng, đoán đây là tay hoặc chân của đứa bé, “Tiểu bảo bối tỉnh ngủ sao?” Cô mới vừa tỉnh lại sau khi ngủ trưa ở trong phòng, cho nên đoán đứa bé trong bụng khi cô ngủ, cùng ngủ theo một lúc.
Giống như đáp lại cô, bụng của cô lại truyền tới một cái.
“Đúng là bé ngoan, không có làm mẹ khó chịu chút nào.” Cô ngu ngốc nói chuyện với đứa bé, một lúc lâu ngẩng đầu lên mới phát hiện, không biết từ lúc nào Hàn Lạc Đình đã đi vào phòng của cô.
Không có vẻ mặt cương nghị, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, anh muốn đến sờ bụng của cô, chào hỏi với đứa bé trong bụng cô.
“Anh……Muốn đến sờ đứa bé sao?” Từ một sự kích động ngay cả bản thân cũng không rõ, cô mở miệng hỏi anh, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Trong nháy mắt, mặt Đỗ Linh Lan đỏ lên, cảm thấy mình vừa làm một chuyện rất ngu, rất ngu ngốc, “Nếu như anh không muốn, cũng đừng ép buộc mình.” Cô ấp úng nói, chỉ cảm thấy hai bên gò má mình đang nóng lên.
“Không, anh muốn.” Anh gần như không kịp chờ đợi tiến lên phía trước, trước khi cô kịp phản ứng, bàn tay đã đặt lên bụng của cô, từ từ vuốt ve.
Lực tay của anh rất nhẹ, thật cẩn thận giống như đang sờ một món đồ sứ dễ vỡ, vẻ mặt hết sức chuyên chú, lòng bàn tay của anh rất nóng, cách bộ quần áo bà bầu thật mỏng của cô, nhiệt độ của lòng bàn tay trực tiếp truyền đến.
Làm tim cô đập rất nhanh, rất không có quy luật.
Đây chỉ là một dạng chào hỏi, dù sao anh cũng là cha đẻ của đứa bé, cô nghĩ.
Tay Hàn Lạc Đình ở trên bụng của cô sờ một lúc, nhưng bụng của cô vẫn không có phản ứng, đứa bé mới vừa rồi vẫn còn đá hăng say, một cái lại một cái, nhưng lúc này một chút động tĩnh cũng không có, giống như đã chơi mệt rồi.
Cô có chút xấu hổ nhìn lén anh, muốn nhìn biểu cảm trên mặt anh.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy nét mặt thất vọng, nhưng trên mặt anh một chút thất vọng cũng không có, ngược lại mang theo vẻ mặt thỏa mãn, bàn tay tiếp tục tới tới lui lui khẽ vuốt ve bụng của cô, chẳng biết tại sao, cái nhận thức này làm cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Lạc Đình nhìn bụng cô tròn tròn lồi lồi, sau khi cô mang thai, đây là lần đầu tiên anh dùng tay sờ bụng của cô giống như vậy.
Có lẽ đứa bé vì tức giận cái người cha này, giận anh hại mẹ đau lòng như vậy, cho nên mới không chịu đáp lại cái người làm cha này, anh nghĩ.
Nhưng điểm này không làm anh cảm thấy không vui hoặc thất vọng, bởi vì đứa bé rất thích mẹ, điều này làm cho anh càng vui mừng hơn ai hết, cho nên anh cách bụng, im lặng nói với đứa bé:“Bảo bối, đây là tay của cha, rất cảm ơn bảo bối đã yêu mẹ con như vậy, sau này cha cũng sẽ rất yêu mẹ con cùng bảo bổi.”
Hàn Lạc Đình không quan tâm đứa bé có cảm nhận được tâm ý của anh hay không, nhưng cuối cùng anh biết có một ngày, không chỉ có đứa bé, ngay cả Đỗ Linh Lan cũng sẽ cảm nhận được tâm ý của anh.
Sau một lúc, khi lòng bàn tay truyền đến một cái đá, trên mặt anh hiện ra không dám tin, “Đứa bé đá anh……A, không đúng, đứa bé đá em……” Trong lòng kích động làm anh nói năng lộn xộn, nhưng trên mặt anh lại là vui sướng, không một chút giả tạo, anh thật lòng yêu thích đứa bé này, nếu không một người đàn ông giống như anh, sẽ không kích động đến nói năng lộn xộn.
“Tiểu bảo bối đang chào hỏi với cha.” Đôi môi mang theo một nụ cười, cô nhẹ nhàng nói, không hề phát hiện mình đang nói cái gì.
Nghe chính miệng Đỗ Linh Lan thừa nhận anh là cha đứa bé, Hàn Lạc Đình chỉ cảm thấy, hiện tại mình chưa từng có lúc nào hạnh phúc giống như vậy, cô yêu anh, cùng một đứa bé huyết mạch tương liên.
“Linh Lan, cảm ơn em.” Cũng không nhịn được nữa, anh đưa tay ôm cô thật chặt vào trong lồng ngực, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn em.”
Bên tai không ngừng nghe anh lặp đi lặp lại lời cảm ơn, làm ý muốn giãy giụa của Đỗ Linh Lan cũng biến mất.
Mặc dù anh không có nói tại sao anh lại nói lời cảm ơn với cô, nhưng cô biết, nếu như không có anh, cô cũng sẽ không có đứa bé này, cho nên cũng rất cảm ơn anh.
Vào giờ phút này, những vết thương cùng với nỗi đau trong tim, hình như hoàn toàn biến mất, được anh ôm như vậy, Đỗ Linh Lan chỉ cảm thấy thật ấm áp.
Thật muốn giờ phút này kéo dài thêm nữa, không dừng lại ở đây.
Hoặc là vọng tưởng, hoặc là hy vọng xa vời, nhưng cô thật lòng mong muốn giờ phút này lâu thêm một chút.
Vì đứa bé cũng được, vì những mục đích khác cũng được, cô không thể phủ nhận, cảm giác có anh ở bên cạnh quá mức tốt đẹp, tốt đến mức cô muốn lừa gạt mình.
Lừa gạt mình, thật ra anh quan tâm cô, thật ra anh yêu cô.
Ôm ý niệm như vậy, cô đợi trong ngực của anh, mặc cho anh ôm, ôm lấy, giống như bảo vệ bảo vật trân quý nhẩt ở trước ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT