"Không sai, thế hệ Cửu Châu Đại lục, tuyệt đối không thể bỏ qua Từ Trọng Vũ và Giới Thanh Minh."

"Mà ý trung nhân của Tử Linh cô nương, tất nhiên cũng sẽ không phải hai người bọn họ, mà là ta... Mộ Dung Vũ!"

Đột nhiên, một đường Thần Mộc Kiếm, rơi vào tầm mắt của mọi người, người này chính là thiếu Cốc chủ của Kiếm Thần cốc, Mộ Dung Vũ. 

"Hừ, nhìn qua là biết một tên không biết xấu hổ, chưa từng thấy hạng người nào lại mặt dày như hắn." Nghe lời nói của Mộ Dung Vũ, đám người Tống Thanh Phong đều hừ lạnh một tiếng, bọn họ không ưa gì Mộ Dung Vũ, tất nhiên sẽ rất là khó chịu với Mộ Dung Vũ, lại càng không chịu được kiểu mặt dày của Mộ Dung Vũ.

"Thế nào, da của các ngươi không phải lại bị ngứa ngáy đấy chứ, có cần ta điều trị giúp không?" Mộ Dung Vũ đảo mắt về phía bốn người, vô cùng ngang ngược.

"Ngươi cũng chỉ ỷ vào mình có Kỳ Binh mà thôi, nếu như không có Kỳ Binh, ngươi chắc chắn không phải đối thủ của bọn ta." Đường Nhất Tu không phục quát. 

"Mộ Dung Vũ, nếu ngươi dám không dùng Kỳ Binh, ta sẽ cũng ngươi giao đấu, phân tài cao thấp." Tống Thanh Phong cũng nôn nóng được tỷ thí.

"Thật sự không thể hiểu nổi, ta có Kỳ Binh cũng là một bản lĩnh. Thế nào, ta có Kỳ Binh lại không cho ta dùng ư? Các ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Kỳ Binh đi, nếu không có bản lĩnh này, thì đừng nói người khác không được." Mộ Dung Vũ khinh bỉ nói.

"Nói xạo, Thần Mộc Kiếm này là do ngươi tự lấy sao? Ngươi cũng chỉ dựa vào ông nội của mình thôi." Bạch Vân Phi mắng. 

"Có ông nội tốt cũng là do kiếp trước ta đã làm nhiều chuyện tốt, kiếp này mới có may mắn như vậy."

"Các ngươi đừng quá ghen tị, kiếp này không nên làm chuyện ác, làm nhiều việc thiện một chút, nói không chừng kiếp sau có thể đầu thai được hưởng sung sướng, nhưng ta thấy đức hạnh của các ngươi bây giờ, chỉ sợ đến kiếp sau còn không có." Mộ Dung Vũ châm chọc, ám chỉ bốn người bọn họ, kiếp này không trông mong được gì, chỉ chờ đến kiếp sau.

"Đúng vậy, nhắc tới vận khí, ông nội ngươi thật đúng là quá may mắn, bị người đánh rớt xuống vách núi chẳng những không chết, ngược lại lại nhặt được Kỳ Binh, nhưng đáng tiếc, lại vì bị ngã trọng thương, Kỳ Binh vừa mới nhặt được chưa được hai năm, đã về chầu ông vải, chết rồi, ha ha ha..." Lưu Tiêu Diêu cũng cao giọng châm chọc. 

"Lưu Tiêu Diêu, ngươi thật sự muốn chết hả." Nghe được lời này, khuôn mặt của Mộ Dung Vũ đột nhiên lạnh như băng, rút Thần Mộc Kiếm từ phía sau người, hùng hổ hướng về phía Lưu Tiêu Diêu.

"Ầm"

Nhưng, còn chưa chạm vào người Lưu Tiêu Diêu, đã bị người khác cản phá, sau sự cản phá đó, mọi người kinh ngạc phát hiện ra, một vị nam tử trung niên tay cầm quạt giấy, bất thình lình xuất hiện trước người của Lưu Tiêu Diêu, mà người này chính là cốc chủ của Tiêu Diêu Cốc. 

"Cốc chủ Mộ Dung, hãy quản lý tốt con của mình, hiện giờ chúng ta đang cùng một chiến tuyến, tàn sát lẫn nhau như vậy, còn ra thể thống gì nữa?"

Cốc chủ Tiêu Diêu Cốc, sau khi ngăn cản sự công kích, vẫn chưa chất vấn Mộ Dung Vũ, mà là nổi cáu với người đang đứng phía sau Mộ Dung Vũ, vị này chính là phụ thân của Mộ Dung Vũ, cốc chủ của Kiếm Thần Cốc.

"Vũ nhi, hiện giờ Kiếm Thần Cốc ta, với Nguyên Cương tông, Hỏa Thần môn, Bạch Tàng giáo, Tiêu Diêu Cốc chính là thế lực liên minh, sau này con không thể tùy hứng như thế, đừng làm ta cảm thấy khó xử với những vị huynh đệ ở đây, nếu không ta sẽ thu hồi lại Thần Mộc Kiếm của con đấy." Cốc chủ Kiếm Thần Cốc cau mày, trách cứ. 

"Con không dám." Mộ Dung Vũ tất nhiên rất sợ phụ thân của mình, nhất là sau khi nghe sẽ thu hồi lại Thần Mộc Kiếm của hắn, thì lại sợ tới mức vội vàng nhận sai.

Cách giải quyết như vậy, cũng khiến cho mặt của đám người Đường Nhất Tu và Tống Thanh Phong rạng rỡ hẳn lên, cười liên tục.

"Các ngươi cũng phải chú ý, luận tuổi, các ngươi so với Mộ Dung Vũ còn lớn hơn một chút, làm sư huynh, lại đối xử với sư đệ như vậy sao?" Nhưng lúc này, cốc chủ Tiêu Diêu Cốc cũng quay lại khiển trách bốn người kia. 

Mối quan hệ với Tiêu Diêu Cốc rất tốt, cho nên cốc chủ Tiêu Diêu Cốc, cũng chẳng khác nào là trưởng bối của bọn họ, cho nên đối với sự khiển trách của cốc chủ Tiêu Diêu Cốc, Đám người Đường Nhất Tu chỉ cúi đầu không nói gì, không dám tranh luận.

"Không thể ngờ, từ trước đến nay Nguyên Cương tông, Hỏa Thần môn, Bạch Tàng giáo, Tiêu Diêu Cốc của Kiếm Thần Cốc, vốn không thích nhau giờ lại vì lợi ích trước mắt mà khuất phục." Bên trong Đám người, Từ Trọng Vũ nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, ánh mắt lóe lên, bởi vì đối với Công Hội Giới Linh của hắn mà nói, đây chẳng phải điều tốt đẹp gì.

"Ay, người đang sau lưng phá rối đều là Giới Thị tộc, cứ như vậy, chỉ sợ công hội Giới Linh ta cùng Giới Thị tộc ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận đại chiến." Một vị trưởng lão của công hội Giới Linh thấp giọng nói. 

"Không sao, chỉ cần nhẫn nhịn một năm nữa, một năm sau, chính là lúc bọn họ phải trả giá." Phó hội trưởng Cao, ánh mắt lạnh như băng nói.

Mà nghe được lời này của hắn ta, cùng với lời vừa rồi của Từ Trọng Vũ trong đám người, mọi người đều sửng sốt, nhất là Cố Bác, lại thầm nói: "Một năm sau, vị lão tổ kia sẽ xuất quan sao? Thật muốn nhìn thấy phong thái của ông ấy."

"Chỉ là Sở Phong, ngươi có thể sống qua nội năm nay không?" Chỉ cần nghĩ đến việc, hiện giờ sáu thế lực lớn nhất của Cửu Châu, đang liên kết truy bắt Sở Phong, Cố Bác không thể không lo lắng. 

"Mau nhìn xem, là Tử Linh cô nương đến." Đúng lúc này, bên trong đám người đột nhiên phát ra sự kinh ngạc, sau đó, ánh mắt mọi người, cũng nhìn về phía xa xa của chân trời.

Lúc này, dường như tim của mọi người cũng đập nhanh hơn, bởi vì ở phía trên chân trời, một tọa kiệu vô cùng tinh xảo, đang được bốn vị cường giả Thiên Vũ Cảnh nâng, chậm rãi đi đến.

Hình thức lên vũ đài đặc biệt này, mọi người ở đây đã không còn xa lạ, chỉ là Tử Linh đích thân lên vũ đài, thân là trang chủ của sơn trang Chí Tôn, Tử Linh của Tần Lôi Nghĩa Nữ, địa vị trong sơn trang Chí Tôn có thể nói là vô cùng cao. 

Hơn nữa, ai cũng biết, Tử Linh còn có một ông nội vô cùng xuất chúng, thực lực của ông ấy vô cùng mạnh, chỉ sợ không kém gì Tần Lôi, thậm chí lợi hại hơn cả Tần Lôi.

Cho nên, mọi người ở đây, chỉ cần là nam tử, đều muốn cưới được Tử Linh, muốn giành được trái tim của cô nàng này.

Cuối cùng, tọa kiệu đó cũng chậm rãi hạ xuống, cùng lúc cửa kiệu từ từ mở ra, Tử Linh bước ra, hiện ra trong tầm mắt của mọi người. 

Hôm nay Tử Linh thực sự rất đẹp, cặp mắt to tròn trong veo, đôi lông mi dài kiều diễm, đôi mắt như vậy thực sự rất trong sáng, nhưng ánh mắt lại đầy mê hoặc, càng thêm phần hấp dẫn.

Mà khuôn mặt của Tử Linh lại càng không phải bàn, cực kỳ tiêu chuẩn, mặt hình trái xoan, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ hồng căng mọng, làn da trắng không tì vết, rất hợp với bộ váy màu tím thướt tha, thực sự làm điên đảo vô số người.

"Oa, thật đẹp, cô gái như vậy, vốn nên chỉ xuất hiện ở trong mộng, không thể tưởng được ở hiện thực, cũng có thể thấy được." 

"Ta bây, giống như đang trong mơ vậy, nếu như đời này có thể kết đôi với một cô nương xinh đẹp như Tử Linh, thì đời này của ta còn gì phải hối tiếc?"

"Ay, chỉ là không biết, cuối cùng ai mới có thể có được may mắn đó, có thể chiếm được trái tim của Tử Linh cô nương."

"Mặc kệ là ai, người nào có thể lấy được một mỹ nhân như Tử Linh cô nương đây, chắc hẳn kiếp trước đã phải tu luyện nhiều lắm mới có được may mắn này." 

Tử Linh bước lên vũ đài, làm cho mọi người liên tục hô vang, tất cả mọi người đều bị nhan sắc của nàng hấp dẫn, tất cả mọi người đều chờ mong, người trong lòng của Tử Linh rốt cuộc là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play