Nghe được lời này thì Sở Phong không khỏi sửng sốt, hắn trăm vạn lần cũng không ngờ được rằng đối phương lại có thể cảm nhận được Bạch Hổ Công Sát Thuật cũng ở trong cơ thể mình.

– Ha ha, ngươi không cần lo lắng, bổn tôn cũng không phải loại tự phụ giống như bọn họ, ta sẽ không để tâm đến việc cùng nhận thức một chủ. Chỉ có điều muốn có được khả năng của bổn tôn thì phải để ta thăm dò dũng khí của ngươi một chút.

Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật nói.

– Thăm dò thế nào?

Sở Phong hỏi tiếp.

– Cứ đi tiếp về phía trước sẽ gặp một tòa cổ bảo bằng đá, trong chỗ sâu của cổ bảo có tồn tại một cái rương bị phong ấn, ngươi hãy đem chiếc rương đó đến đây giúp ta thì ta sẽ truyền thụ bản lĩnh của ta cho ngươi.

– Đương nhiên muốn lấy được chiếc rương ấy cũng không phải là việc dễ dàng, ta gia hạn cho ngươi năm canh giờ, nếu như ngươi không làm được thì chỉ có thể nói rằng ta với ngươi vô duyên, ha ha ha….

Bỗng nhiên Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười to quái dị, mà dưới tiếng cười kia, sương mù xung quanh Sở Phong cũng giảm bớt. Khi sương mù hoàn toàn biến mất thì Sở Phong đã trở lại thế giới hang động mênh mông vô tận, chỉ có điều Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng đã biến mất.

– Tiền bối, nơi đó có vật gì canh giữ sao? Hay là có cơ quan gì đó?

Sở Phong lên tiếng truy hỏi, thế nhưng không biết thế nào mà Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật lại một đi không trở lại, tựa như hoàn toàn biến mất, không hề lưu lại bất cứ vết tích gì.

Giờ khắc này, Sở Phong không kềm được mà đưa mắt nhìn về hướng Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật nói, nơi đó có một hang động, so với sơn mạch Chu Tước và thông đạo cửa vào đế táng có chút giống nhau.

Sở Phong cũng không hề do dự, mà lẫn nữa lấy ra la bàn Giới Linh đi về phía trước. Đối mặt với sự mê hoặc của bí kỹ, hắn thực sự không có sức chống cự.

– Sở Phong, ta cảm thấy có thể bí kỹ ấy đang gạt ngươi.

Nhưng đúng vào lúc này, Đản Đản lại nghiêm túc nhắc nhở.

– Đản Đản, lời của ngươi có ý gì?

– Ta cảm thấy bí kỹ ấy rất là xảo quyệt, nó cũng sẽ không đem bản lĩnh của mình truyền thụ cho ngươi đơn giản như vậy. Trước không nói vật đó rất là khó có được, cho dù ngươi lấy được và giao cho nó thì nó cũng chưa chắc công nhận ngươi. Thậm chí nó có thể sẽ đem ngươi thôn phệ cũng không chừng.

Đản Đản nhắc nhở.

– Không thể nào! Lợi dụng ta như vậy thì nó có lợi ích gì chứ?

Sở Phong có chút khó hiểu.

– Điều này rất đơn giản, sở dĩ nó đợi ở chỗ này rất có thể là bị nhốt ở đây, mà thứ nó muốn ngươi lấy có lẽ chính là thứ có thể giúp nó giành lại tự do.

– Ngươi phải biết rằng tất cả bí kỹ đều rất tự phụ, trừ phi ngươi vô cùng cường đại bằng không thì chúng nó sẽ không chịu khuất phục. Cho nên mới dẫn đến việc sau khi một số bí kỹ rời khỏi chủ nhân đầu tiên sẽ không lựa chọn bất kỳ chủ nhân nào nữa. Mà là đổi lấy thân tự do du đãng giữa thiên địa, trừ khi nó gặp gỡ siêu cấp cường giả lấy thế mạnh chinh phục bọn chúng, bằng không thì bọn chúng sẽ không đem sức lực phục vụ cho người khác.

– Bí kỹ vừa rồi hoàn toàn khác biệt với Bạch Hổ Công Sát Thuật, nó cố ý nói mình không tự phụ, nhưng lại che giấu dấu vết kiêu ngạo của mình. Cuối cùng ta cảm thấy nó sẽ không chịu khuất phục ngươi đơn giản như vậy, ngược lại càng giống như đang lợi dụng ngươi hơn.

Đản Đản giải thích.

– Quả thực là chạm tay được vào thứ tốt quá dễ dàng sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy đáng nghi. Chỉ có điều hiện tại ta căn bản không có lựa chọn nào khác. Huống chi trước mắt chỉ sợ là cái rương mà nó muốn ta lấy cũng không đoạt được đơn giản như vậy.

Sở Phong đã đi vào trong thông đạo của tòa cung điện nham bích to lớn, mà trước mắt hắn cũng xuất hiện vô số phù chú to lớn, giăng rậm rạp chằng chịt.

– Đây hẳn là Hàng Ma Chú, chẳng lẽ nơi này cũng có ác linh thủ hộ?

Giờ khắc này, ngay cả Đản Đản cũng không thể bình tĩnh, Hàng Ma Chú chính là thứ để trói buộc ác linh, mà người có thể trở thành ác linh yếu nhất cũng có tu vi Thiên Vũ Cảnh. Với thực lực hiện tại, Sở Phong căn bản không thể chống lại được.

– Xem ra Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật thật sự đã ra cho ta một nan đề khó giải.

Sở Phong cười khổ một tiếng, đành phải cẩn thận hơn, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, chỉ có năm canh giờ thôi, hắn không thể phí phạm được.

Sau khi trải qua một canh giờ lên đường, thông đạo nham bích cũng trở nên to lớn, đồng thời Hàng Ma Chú cũng càng ngày càng dày đặc, điều này cũng chứng minh Sở Phong cách con ác linh càng ngày càng gần.

Cuối cùng sau hai canh giờ, Hàng Ma Chú cũng biến mất, mà trước mặt Sở Phong cũng xuất hiện một tòa cổ bảo to lớn. Hình dạng của tòa cổ bảo này tựa như một bộ xương khô hình người, dáng vẻ dữ tợn nàng khiến cho người ta một loại cảm giác vô cùng u ám.

Sở Phong vì muốn không dẫn đến sự chú ý, nên không thể không thu hồi Giới Linh La Bàn, ẩn dấu khí tức của mình, thận trọng tiến vào cửa.

– Sở Phong à! Ngươi hãy nghe ta nói, lấy thực lực của ngươi hôm nay, nếu gặp phải ác linh thì ngươi chắc chắn phải chết. Ác linh nắm giữ Kết Giới Lực, mặc dù nó không có tinh thần lực, nhưng nếu khóa được ngươi thì ngươi gần như không có cách nào né tránh. Cho nên, nếu ngươi gặp phải ác linh thì ngươi nhất định phải để cho ta điều khiển thân thể của ngươi, bằng không thì cả ta và ngươi đều phải chết ở trong miệng ác linh. Nếu như bị nó thôn phệ thì không chỉ có ngươi mà ngay cả ta cũng phải chết. Chúng ta sẽ giống như bổn nguyên vậy, bị nó thôn phệ để luyện hóa, biến mất triệt để.

Đản Đản nghiêm túc nhắc nhở.

– Ừ.

Sở Phong gật đầu một cái, hắn từng gặp qua ác linh, biết rõ sự đáng sợ của nó. Theo như lời Đản Đản nói, hắn thật sự không có khả năng chống lại, đây không phải là thời điểm phô trương thanh thế, cho nên đến thời khắc trọng yếu, hắn nhất định sẽ để cho Đản Đản điều khiển thân thể mình. Cho dù điều này sẽ khiến Đản Đản gánh vác một gánh nặng to lớn, nhưng chỉ cần có thể sống sót thì ít nhất còn có thể giúp Đản Đản có biện pháp khôi phục như cũ, nhưng nếu chết thì không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.

Sau khi quyết định xong thì Sở Phong tiếp tục đi tới chỗ sâu trong tỏa cổ bảo, mà càng đi sâu vào thì Sở Phong càng cảm thấy bất an, hắn kinh ngạc phát hiện bên trong tòa cổ bảo này lại có một lối đi. Mà vì Sở Phong muốn tránh ác linh phát hiện ra nên hắn không dám dùng tinh thần lực quan sát.

Tình huống như vậy khiến cho Sở Phong rất bị động, nhưng hắn lại không có lựa chọn, chỉ có thể đi về phía trước. Cuối cùng Sở Phong đi tới cuối đường, ở nơi cuối đường này lại có một tòa đại điện rộng lớn hiện ra trước mặt Sở Phong.

Có thể tóm lược phong cách của tòa đại điện này bằng hai chữ quỷ dị, khắp nơi đều phát ra cảm giác bất ổn, tựa như ác linh bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ở trước mặt Sở Phong. Chỉ có điều Sở Phong lại không kịp suy nghĩ những điều này, bởi vì giờ khắc này ánh mắt của hắn đã bị một thứ to lớn ở cuối đường hấp dẫn, bởi vì nơi đó có một chiếc rương vô cùng quỷ dị.

Cái rương này rất lớn, hơn nữa hình dáng rất quái dị, nhìn sơ giống như một chiếc quan tài nhưng lại có trăm lỗ nhỏ, hơn nữa so với quan tài còn lớn hơn gấp mười lần.

– Nguy rồi, trên cái ghế này có kết giới.

Sau khi thấy ác linh cũng không ở bên trong tòa cổ bảo thì Sở Phong vội vàng đi tới chỗ chiếc to lớn trước mặt, nhưng lại phát hiện bên ngoài cái ghế này lại được bố trí một tầng kết giới rất lợi hại bảo vệ.

– Đừng hoảng hốt, lấy thủ đoạn kết giới thuật mà ngươi nắm giữ hôm nay hẳn có thể phá giải nó. Chỉ là không biết khi nào con ác linh đó sẽ quay trở về, cho nên ngươi nhất định phải hành động nhanh chóng lên.

Đản Đản nhắc nhở.

– Ừ, chỉ có thể liều mạng thôi.

Sở Phong cắn răng, vì muốn lấy được bí kỹ kia, Sở Phong chỉ có thể mạo hiểm có thể sẽ bị ác linh bắt được bất cứ lúc nào, mà tiến tới phá giải kết giới bên ngoài chiếc ghế.

Chỉ có điều càng phá giải thì Sở Phong lại càng cảm thấy bất an, hắn cảm giác như sau lưng đang có người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, thế nhưng khi Sở Phong quay đầu lại nhìn phía sau lại không thấy gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play