Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc bước gần tới cửa phòng ngủ, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Tần Ngu một cái, rất nhanh phun ra một câu, đầu cúi xuống, chứng tỏ anh đang rất mất hứng, "Dọn dẹp những mảnh vỡ thuỷ tinh xong thì ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghế salon."

Xem ra cô đã uống rượu say mèm rồi, Tống Mạc anh không thèm chấp nhặt với cô.

Sau lưng lại truyền tới âm thanh nổi đoá của Tần Ngu, "Hứa Giang Nam! Chỉ vì em làm bể hai cái ly uống rượu của anh mà anh bắt em phải ngủ trên ghế sofa sao!"

Tống Mạc dừng động tác đóng cửa lại, người phụ nữ này thật sự là say không biết gì, lại còn coi anh là Hứa Giang Nam, còn nói ngủ trên ghế sofa kia là có ý gì? Hoá ra cô và cái người tên Hứa Giang Nam kia đã cùng ngủ trên một cái giường sao?

Quả nhiên là một người phụ nữ lẳng lơ, cuộc sống cá nhân lộn xộn.

Không hề đứng lại nữa, dùng sức đóng cửa lại, thay đồ ngủ, tắt đèn đi ngủ.

------

Lúc mơ mơ màng màng, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa.

Tống Mạc chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh trăng mờ nhạt, đêm đã khuya.

Khẽ nghiêng đầu, ngưng thần, sự chú ý tập trung ngoài cửa.

Tiếng gõ cửa kia càng dồn dập hơn, tiếng gõ cứ liên tục vang lên, trong đó dường như còn loáng thoáng có tiếng nức nở.

Yên lặng mấy giây, sau đó đưa tay vuốt mặt một cái, bật đèn lên, vén chăn đứng dậy.

Mới vừa xoay cửa mở ra, một bóng người không kịp phòng bị đã ngã nhào vào trong ngực anh.

Cúi mắt xuống, Tần Ngu nước mắt ngân ngấn chờ mong nhìn anh, nước mắt giống như những bọt nước lởn vởn ở đáy mắt, cô run rẩy giơ tay mình ra, khóc thút tha thút thít, "Giang, anh Giang Nam, tay của em bị mảnh thuỷ tinh đâm vào, đau, đau…"

Ánh mắt Tống Mạc nhìn ngón tay mảnh khảnh của Tần Ngu, ngón trỏ bị rạch một đường nhỏ, máu vẫn đang chảy ra, cũng không phải vết thương nghiêm trọng, trong lòng anh chợt nhói đau, theo bản năng lông mày nhăn lại.

Đẩy Tần Ngu đang dặt dẹo ngã trong lòng mình ra, xoay người, cúi đầu nói một câu, "Chờ."

Vào trong phòng ngủ lấy hòm thuốc ra, lấy bông gòn, cồn và băng keo cá nhân, ném vào trong lòng Tần Ngu, "Lập tức ra ngoài, đừng lại đây quấy rầy tôi nữa."

Tần Ngu đứng tại chỗ luống cuống ôm đồ, "Giang, anh Giang Nam, anh giúp em được hay không?" Diễng đáng ele quiý don

Lại là anh Giang Nam, anh Giang Nam, người phụ nữ này có thôi đi hay không, trong lòng bực bội một trận, đẩy Tần Ngu ra khỏi cửa, không kiên nhẫn nói một câu "Không."

Dứt lời, "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.

------

Nằm ở trên giường, chỉ một lát sau, ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, rất yên lặng.

Tống Mạc nhắm mắt lại, nhưng mà như thế nào cũng ngủ không được, trong lòng đã bị Tần Ngu quậy cho đến rối tung rối mù lên rồi, bộ dạng nước mắt như mưa vừa rồi của cô lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh.

Thở dài, chợt từ trên giường ngồi dậy.

Lúc mở cửa ra, trong phòng khách cũng không có một bóng người, đột nhiên, trên đùi thấy nằng nặng.

Cúi mắt nhìn xuống, thấy Tần Ngu đang ôm lấy đùi anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào đầu gối anh, ngẩng cái mặt rất vô tội và uỷ khuất lên nhìn anh, cô không hề khóc, nhưng mà con mắt sưng to lên, đôi môi đỏ đỏ cong lên làm nũng, rồi nói một câu, "Anh Giang Nam..."

Không biết từ đâu mà đáy lòng dâng lên một cơn tức giận nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

Ôm lấy cái eo nhỏ của Tần Ngu, ôm cô đứng dậy từ dưới đất, đỡ cô đi lại ngồi trên sofa, rồi lại quay trở lại phòng ngủ lấy cồn, bông gòn và băng keo cá nhân.

Kéo cái tay của Tần Ngu qua, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm vết thương, rồi cẩn thận xử lý.

Đem băng keo cá nhân dán lên vết thương xong xuôi, đứng dậy, cất bước rời đi, "Được rồi, đừng có lại gọi tôi nữa, lập tức nằm xuống ngủ."

Vừa mới nói xong, một giọng nói êm ái mềm mại vang lên ở sau lưng, "Anh Giang Nam."

Dừng bước chân lại, ngoảnh đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tần Ngu mấy giây, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi, chỉ quăng một câu nói: "Câm miệng, ngủ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play