Sáng sớm hôm sau, trước cửa Du phủ, một chiếc xe ngựa đã sớm dừng ở đó, thân xe chắc chắn giản dị, thiết kế bên trong xe đơn giản nhưng lịch sự, tao nhã. Bạch Lê vui vẻ ra mặt mà kéo Du Thanh lên xe ngựa, vừa ngồi vào liền khẩn cấp thúc giục mấy tên hồ ly tùy tùng bên ngoài mau chút xuất phát.
Tuy nói hiện giờ trời đã ấm dần lên, nhưng mà vẫn còn có chút lạnh, bởi vậy bên trong xe ngựa không chỉ có đệm mà còn có chăn mỏng mềm mại. Bạch Lê khép cửa xe ngựa lại, xoay người hưng phấn bổ nhào vào chăn mỏng lăn lộn, lăn đã nghiện mới nhấc đầu, phát hiện Du Thanh đang nhìn mình cười dịu dàng, nhịn không được nhếch miệng cười ngây ngô : ” A Thanh ! Xe ngựa thật thoải mái “.
Du Thanh cúi người hôn lên khóe môi hắn, ve vuốt mặt hắn, cười nói : ” Ra khỏi thành sẽ không có đường mòn bằng phẳng, có thể sẽ không thư thái như vậy nữa”.
Bạch Lê đứng lên cọ đến bên người hắn dựa vào, ôm thắt lưng hắn vui rạo rực nói : ” Ôm A Thanh thì tốt rồi”.
Ý cười trong mắt Du Thanh như nước hồ thu, hai tay ôm sát hắn, chóp mũi cọ cọ lên da thịt bóng loáng mịn màng trên cổ hắn, thấy hơi thở hắn hỗn loạn, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời, nhưng theo đó mà đến còn có chua xót khôn nguôi.
Bạch Lê thích không phải là ngồi xe ngựa, mà là có thể được cùng ngồi chung với hắn, không có hắn, làm cái gì cũng sẽ thiếu đi lạc thú. Mỗi khi Du Thanh nghĩ đến đó, nhịn không được một trận than thở, tra tấn hơn một ngàn năm, làm sao có thể hoàn toàn biến mất chỉ sau vài giây phút ngọt ngào ngắn ngủi ? Sư phụ nói một ngàn năm tiếp theo này, chỉ hi vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt.
” A Lê….”
” Ân ? ” Bạch Lê cười tủm tỉm nâng mặt lên, thấy thần sắc nặng nề trong mắt hắn thì có chút sững sờ : ” Làm sao vậy ? “.
Du Thanh đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ hắn, kéo hắn lại tựa trán vào nhau, khóe môi nổi lên một nụ cười cực kỳ cưng chìu : ” Việc thú vị trên thế gian này có rất nhiều, một năm rưỡi nữa, chờ ta từ quan, ta sẽ mang ngươi đi dạo chơi tứ hải, xem cảnh ngắm hoa, được không ? “.
Con ngươi đen láy của Bạch Lê lóe ra những điểm sáng rực rỡ, hiển nhiên là thập phần khát khao, gật đầu cười : ” Hảo ! “.
” Ẩn cư u cốc, chơi thuyền trên hồ, hóng gió chờ đến ngày muôn hoa khai hoa nở nhụy, đại mạc cô yên, ngươi muốn đi chỗ nào, chúng ta liền đến chỗ đó”.
Bạch Lê nghe đươc suy tư, lẩm bẩm nói : ” Ta cũng chưa đi qua, đều muốn đi…”
” Bé ngốc…” Khóe mắt Du Thanh một trận chua xót, đau lòng mà vuốt ve làn tóc đen mềm mại của hắn : ” Hiện giờ nhà ở xa hoa đã ở qua, món ngon cũng hưởng qua, nhuyễn kiệu xe ngựa cũng ngồi qua, ngươi còn có việc gì muốn làm không ? Nếu như không có, sau chuyến đi này về thì ta liền từ quan”.
Bạch Lê cắn nhẹ lên cằm hắn một cái, nheo mắt cười rộ lên : ” A Thanh nói những việc này so với có chức vị còn ý nghĩa hơn nhiều. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, đi chỗ nào ta cũng thích ! “.
Du Thanh bị hắn cười đến lòng muốn nhũn ra, nhéo nhéo mũi hắn : ” Đây là chính ngươi nói, ta đây sau khi trở về liền đệ sổ con lên cho Hoàng thượng”.
” Ân ! ” Bạch Lê gật gật đầu, tại trên môi hắn chụt một hơi.
Trên đường ra khỏi thành, Du Thanh luôn trầm ngâm, Bạch Lê đều đã quên hết chuyện trên thiên đình, hiển nhiên là lúc ấy đã bị kích thích quá lớn, theo bản năng mà lựa chọn quên đi, hiện giờ nếu mình nói thân phận cho hắn biết, có khả năng sẽ khiến cho hắn nhớ lại chuyện quá khứ. Này không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu….
Năm đó Bạch Lê vẫn chưa tu thành hình người, tuy rằng linh lực rất mạnh, nhưng chung quy cũng chỉ là một tiểu hồ ly tâm trí còn chưa định hình, bị người ta ra đòn hiểm ác rồi nhục mạ như vậy, làm sao có thể chịu đựng được ? Hiện giờ hắn đã thành niên, lại trải qua ngàn năm đau khổ, nếu bây giờ nhớ lại có lẽ có thể tiếp nhận được rồi chăng ?
Du Thanh vốn dĩ không muốn làm cho Bạch Lê phải thừa nhận những điều này, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy sớm muộn gì mình cũng giấu không được, Bạch Lê vẫn cho mình là người phàm, nếu qua mười năm, hai mươi năm nhưng vẫn không thấy mình già đi, tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, còn không bằng sớm nói cho hắn biết, miễn cho hắn lo lắng kiếp sau không tìm thấy mình, trong lòng bất an.
Bạch Lê ghé vào trên đùi hắn nghe tiếng xe lăn bánh, lúc mệt mỏi muốn ngủ liền xích lại gần ngực hắn, vừa ngưỡng mặt lên thì nhìn thấy mắt hắn vẫn còn trầm tư, hiếu kỳ hỏi : ” A Thanh, ngươi đang nghĩ gì ? Nạn dân nơi Nghiệp Huyền sao ? “.
Du Thanh lấy lại tinh thần, cười cười, sờ sờ đầu hắn : ” Ân, suy nghĩ chừng nào xe ngựa mới có thể đến nơi”.
Bạch Lê nghe vậy thì thần sắc có chút đắc ý : ” Chúng ta vốn dĩ có thể trong thời gian nháy mắt là tới nơi, bất quá bởi vì chiếu cố Tiết đại nhân và tên đầu gỗ kia, nên vẫn phải từng ngày từng ngày mà đi thôi ! “.
Du Thanh buồn cười nựng nựng cằm hắn, quyết định chờ sau khi từ quan rồi nói cho hắn biết.
Xe ngựa dừng ngoài cửa thành một lát, đợi cho đoàn người Tiết Thường lại đây, liền cùng nhau tiến về phía nam. Một đường đi này tuy nói rằng đi vội vội vàng vàng, nhưng ngược lại người ngồi trong xe ngựa cũng thật thanh thản.
Tiết Thường làm quan mười mấy năm, khó có được gặp một người tri tâm đấu cờ, liền nổi lên hưng trí mà lôi kéo Du Thanh chơi cờ, ngẫu nhiên xóc nảy một cái liền làm bàn cờ bị xáo trộn, hoặc là dựa vào ký ức mà sắp xếp lại quân cờ, hoặc là mở lại ván khác, chơi bất diệc nhạc hồ.
Khi Du Thanh chơi cờ, Bạch Lê rất muốn biến thành hồ ly ghé vào trên đùi hắn ngủ, nề hạ lại không thể để lộ nội tình trước mặt người ngoài, nhàn rỗi nhàm chán đành phải đi khiêu chiến điểm cực hạn của Vân Tê, một đường này quả thực là gà bay chó sủa.
Tiết Thường nói được thì làm được, thật sự mang theo một ít sách ưa thích, mỗi ngày trước khi nghỉ trưa đều buộc Vân Tê phải đọc nghe một lát. Vân Tê âm thầm nhíu mày, suýt nữa thì hai đầu chân mày dính vào nhau, hắn nhớ rõ trong thư phòng Tiết Thường rõ ràng có rất nhiều loại sách, từ thiên văn cho đến địa lý, không rõ tại sao ngài ấy lại chỉ chọn loại sách này, do dự nhiều ngày, rốt cục cố lấy dũng khí hỏi : ” Đại nhân, ngài có mang loại sách nào khác nữa không ? “.
Tiết Thường từ từ nhắm hai mắt lại, nhoẻn miệng cười khẽ : ” Không, như thế nào, mấy loại sách này ngươi không thích đọc ? Vậy kêu gã sai vặt đi mua chút *** từ diễm khúc, thay đổi khẩu vị”.
” Không, không, không phải ! ” Đỉnh đầu Vân Tê nháy mắt ửng lên một tầng ráng đỏ, hai tay nắm chặt quyển sách đến thiếu chút nữa muốn xé nát : ” Ta đây liền đọc ! “.
Bạch Lê ẩn thân trên nóc xe ngựa bọn họ nghe lén, trở về thì thầm bên tai Du Thanh một phen, nói xong ôm hắn cười ha ha.
Nghiệp Huyền tuy nói là huyện, nhưng kỳ thực địa giới cực lớn, đoàn người lúc đi nhanh lúc đi chậm rốt cuộc cũng tới gần nơi đó, khi chỉ còn cách một khoảng thì liền vứt bỏ xe mà đi, một đường đi đến, chỉ nhìn thấy người chết đói khắp nơi, lòng sông khô cạn, cỏ cây héo rũ.
Đời trước Du Thanh làm quan vẫn chưa bị chỉ thị tiến đến nơi này giám sát giúp nạn thiên tai, bởi vậy hoang cảnh trước mắt này Bạch Lê cũng chưa từng thấy qua, không khỏi khiếp sợ.
Một đường lướt qua vô số dân đói xanh xao vàng vọt, cực kỳ gian nan mà vào cửa thành, bên trong thành cảnh tượng cũng không khá hơn chút nào, tiếng ai thán triền miên, nơi chốn khóc nỉ non, Bạch Lê nắm chặt tay Du Thanh, trừng lớn mắt nhìn tình cảnh bốn phía, cảm thấy hết hồn.
Tri phủ địa phương nhìn thấy bọn họ thì chạy tới thở phào một hơi, vội vàng đón bọn họ vào nhà nghỉ ngơi. Đoàn xe vận chuyển lương thực tiếp tế thiên tai đến chậm hơn một chút, nên trước tiên bọn họ chỉ có thể lấy một ít lương thực còn sót lại cho người ta nấu cháo loãng rồi phát ra bên ngoài, cứ thế đợi hai ngày, rốt cuộc chờ được đại quân chở lương thực đến đây. Mở lều cháo, lều thuốc, duy trì trật tự, mỗi ngày đều vội đến nỗi chân không chạm đất.
Vào đêm, Bạch Lê ôm Du Thanh ngẩn người, tinh thần hoảng hốt.
Du Thanh vén sợi tóc bên thái dương hắn ra, nhẹ giọng hỏi : ” A Lê, mệt phải không ? “.
Bạch Lê lắc đầu, qua một lúc lâu mới nói : ” Bọn họ thật đáng thương, sinh bệnh sinh bệnh, đói chết đói chết”.
” Thế gian khổ ải là như thế” Du Thanh hôn lên mi tâm hắn : ” Chúng ta phải ở lại đây mấy tháng mới trở về, chờ làm xong việc ở đây thì ta sẽ từ quan, cũng coi như trước sau vẹn toàn, chỉ là khổ cho ngươi. Nếu ngươi mệt, trở về nghỉ ngơi đi, cho các trưởng lão chăm sóc ngươi, được không ? “.
Bạch Lê lắc đầu ôm chặt lấy hắn : ” Không, ta cùng với ngươi”.
Sau thiên tai tất có ôn dịch, mặc dù có cẩn thận đi chăng nữa nhưng vẫn không thể ngăn cản được dịch bệnh bùng phát. Bất quá chỉ mới hơn nửa tháng mà vùng này đã truyền nhiễm bệnh ôn dịch. Du Thanh và Bạch Lê có linh lực hộ thân, dĩ nhiên sẽ không sợ, bất quá cũng chưa biểu hiện bộ dáng không sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Lê cũng không nhàn rỗi, nếu không phụ giúp ở lều cháo thì là ở trong lều thuốc làm trợ thủ, mặc cho Du Thanh có đau lòng ngăn cản như thế nào cũng không nghe.
Trong lều thuốc có vài vị thầy thuốc đầu bạc râu xám, tại vùng này rất có danh tiếng, nề hà nếu là những chứng bệnh khác thì có thể diệu thủ hồi xuân, nhưng trận ôn dịch này thì khó có thể chống đỡ. Ngay lúc bọn họ đang gấp đến độ thiếu chút nữa đầu bạc rụng hết không còn một cọng, thì vùng Nghiệp Huyền bỗng nhiên có một vị thần y thanh danh vang dội đến đây, tên là Kim Ô.
Khi thần y đang ở ngoài thành chữa bệnh cứu người, trong lều thuốc, vài vị lão giả nghe được tin tức liền kích động đến mức đứng ngồi không yên, nếu không phải bận bịu đến nỗi không thể phân thân thì chỉ sợ đã muốn chạy vội ra khỏi thành.
Bạch Lê có chút tò mò, quay đầu hỏi Vương đại phu đang ngồi trộn thuốc kế bên : ” Vị thần y này là thần thánh phương nào a ? Sao mà đám các ngươi đều kích động như vậy ? “.
Vương đại phu hai tay có chút run rẩy, thở dài một tiếng nói : ” Ở đây luôn có một đồn đãi, nói Tây Ngọc sơn là nơi các vị thần y xuất hiện, mỗi đời chỉ truyền cho một người, đáng tiếc đến bây giờ cũng chưa ai thấy được diện mạo chân thực, hai chữ Kim Ô, vốn cũng không phải là tên thật của thần y, mà là danh hiệu của mỗi đời thần y. Tây Ngọc sơn quanh năm tuyết trắng, nếu muốn đến bái phỏng cũng khó như lên trời, mặc dù là lên được đi, nhưng người ta cũng không phải hễ thấy ai liền thu làm đồ đệ. Nếu lúc sinh thời có thể gặp được Kim Ô thần y một lần, âu cũng không uổng công sống ở trên đời này a ! “.
Bạch Lê nghe được líu lưỡi, lại càng thêm tò mò : ” Nếu không có tên, lại không biết diện mạo hắn thế nào, vậy các ngươi làm sao có thể biết được hắn có phải Kim Ô thần y hay không ? “.
Một vị lão giả khác bên cạnh nói : ” Kim Ô thần y đều tùy thân mang theo một cái hỏa hồ lô, vô cùng dễ phân biệt. Ngươi nói trên thiên hạ này làm gì có hồ lô nào mà trời sinh đã đỏ như lửa ? Chiếc hồ lô kia của hắn là vật hiếm thấy trên thế gian, ai có thể làm giả được ? “.
Nếu không phải là thầy thuốc, chỉ sợ cả đời cũng chưa nghe qua danh hào Kim Ô thần y, mặc dù là những lão danh y, đa số cũng cho rằng đây là lời đồn đãi hư ảo giả dối, bất quá hiện giờ nhân vật trong lời đồn xuất hiện, không khỏi khiến mọi người không tin.
Khi tin tức rơi vào tai Du Thanh, Du Thanh khó có thể nhận ra mà hơi nhíu mày, thấy Bạch Lê khẩn cấp muốn đi ra ngoài trông thấy vị thần y này, vội vàng giữ chặt hắn lại : ” A Lê, ngươi đừng đi. Thần y đang chữa bệnh cứu người, ngươi đi không phải là thêm phiền sao ? “.
Bạch Lê cười hì hì : ” Ta không quấy rối, ta đứng một bên nhìn một cái”.
“Nghe lời, bên ngoài loạn lắm, nếu ngươi muốn nhìn, chờ thần y vào thành rồi lại nhìn, không vội chỉ một ngày hai ngày”. Du Thanh nói ngon nói ngọt mà dỗ dành một phen, cuối cùng cũng khuyên được hắn trở về, chờ hắn đi lều thuốc, xoay người liền lo lắng mà một mình ra khỏi thành.
Ở trong thành, Du Thanh vẫn chưa cảm thấy khác thường, nguyên bản có thể dùng gương mà xem quang cảnh phía ngoài thành một cái không sót gì, nhưng thật sự là trong lòng sầu lo, cảm thấy vẫn là tự mình đi mới yên tâm. Trước đó hắn cũng không biết chút gì về vị thần y này, nên dĩ nhiên không biết có một nhân vật số một như vậy tồn tại, nhưng hôm nay nghe xong người khác kể lại, lực chú ý liền lập tức ngưng tụ tại quả hỏa hồ lô kia.
Vừa nghe đến hỏa hồ lô, hắn liền nhịn không được thấy thót tim. Theo sự hiểu biết của hắn, hỏa hồ lô là pháp bảo trảm tiên của Lục Áp đạo quân, từ thần điểu Kim Ô biến ảo mà thành, hình dạng hồ lô, mà vị thần y kia thế nhưng cũng tên là Kim Ô. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ?.
Du Thanh một bên đi ra ngoài, một bên âm thầm cân nhắc, thật sự không nghĩ ra tại sao Lục Áp đạo quân lại tới chỗ này, có phải là có liên quan với thiên đình hay không ? Bất quá Lục Áp đạo quân là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, làm việc cũng không chịu sự quản thúc của thiên đình, không có đạo lý lại thay thiên đình làm cái việc chạy chân như thế này.
Ra khỏi thành, quả thực thấy một đống người đang vây quanh ở chỗ râm mát cạnh tường thành, trong ba tầng ngoài ba tầng, tuy rằng có vẻ bệnh tật, nhưng bởi vì có hy vọng nên tinh thần vô cùng tốt.
Du Thanh bất động thanh sắc đi qua, cách đám người thì nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, lưng đeo cái sọt đang xoay người bắt mạch, dời mắt xuống dưới, quả thực nhìn thấy bên hông hắn có đeo một cái hồ lô màu lửa đỏ.
Bất quá quả hồ lô này lại không giống với quả mà hắn đã được nhìn thấy trong bức tranh tại chỗ sư phụ, trên eo quả hồ lô của Lục Áp đạo quân có ấn hình chiếc cánh màu đen của thần điểu Kim Ô, mà quả trước mắt này lại chỉ thuần một màu, hình dạng cũng có chút ít khác biệt.
Thần y bắt mạch xong cho một người trong số đó, xác định người nọ bị nhiễm ôn dịch, liền bảo người nọ đi qua một bên chờ hắn sắc thuốc, rồi xoay người lại bắt mạch cho người tiếp theo.
Du Thanh ở một bên dùng phép thuật tìm kiếm vài lần nhưng vẫn không thể tra ra một chút tiên khí nào trên người hắn, thấy thế nào cũng đều là một người phàm phổ thông, không khỏi bắt đầu hoài nghi rằng có phải là mình lo nghĩ nhiều quá hay không.
Đang lúc âm thầm phỏng đoán, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm khoan khoái pha chút giận dỗi của Bạch Lê : ” A Thanh, ngươi không cho ta đến nhưng tự ngươi lại trộm tới đây ! “.
Du Thanh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Lê giống như tên bắn mà lao vào ngực mình, ngẩng đầu làm cái mặt quỷ.
Du Thanh phát hiện thần y đã muốn nhìn sang hướng bên này, theo bản năng xoay người không dấu vết bảo vệ Bạch Lê, rũ mắt xuống hỏi : ” Sao ngươi lại tới đây ? Không phải bảo ngươi đừng đến đây sao ? “.
” Ta đi tìm ngươi không được a ?! ” Bạch Lê hướng hắn khì khì cái mũi, thăm dò nhìn thoáng qua thần y, thấy vị thần y đang nhìn sang mình và Du Thanh cười cười, vội vàng trả lại cho một cái tươi cười sáng lạn.
Du Thanh bất đắc dĩ, đành phải buông hắn ra.
Pháp thuật của Lục Áp đạo quân đến tột cùng là thâm sâu đến trình độ nào, ngay cả đến sư phụ cũng không thể hiểu hết, huống chi chỉ là một tên thượng tiên như hắn ? Đạo quân nếu cố ý giấu diếm thì làm sao hắn có thể nhìn thấu, nếu thật sự là vì gút mắc giữa hắn và thiên đình mà đến, e rằng muốn trốn cũng trốn không thoát, nếu thấy, đơn giản liền thẳng thắn với nhau một chút.
Quyết định xong, Du Thanh liền lôi kéo Bạch Lê đi qua bên kia, trong lòng cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ cho hắn là một người bình thường, cùng hắn hàn huyên tán gẫu về tình hình bệnh dịch nơi đây.
Kim Ô thần y nói chuyện cực kỳ từ tốn, cười nói : ” Tình hình bệnh dịch này ta đã tìm ra giải pháp, bất quá chỉ với sức lực một người thì e là làm không xuể, lát nữa ta viết phương thuốc xuống, đại nhân có thể giao cho các thầy thuốc khác, nhìn xem dược liệu bên trong thành có đủ không. Nếu đủ thì có thể trị liệu được nhanh hơn một chút”.
Du Thanh thay mặt Hoàng đế, Thừa tướng và quan viên địa phương cảm tạ hắn, lại ở một bên nhìn lúc lâu, chờ hắn biết ra phương thuốc, liền dẫn Bạch Lê quay về.
Bạch Lê đã được gặp qua thần y, bật người liền chạy tới trong lều thuốc đắc ý thổi phồng với đám lão nhân kia, nói hỏa hồ lô kia tinh xảo xinh đẹp như thế nào, vị thần y kia tính tình tốt như thế nào, khiến cho bọn họ hâm mộ muốn chết, bỗng nhiên tựa như ảo thuật mà lấy ra phương thuốc : ” Nhạ, đây là phương thuốc thần y khai ra, các ngươi nhìn xem có phải thực khó lường hay không ? “.
Nhóm lão nhân ùa nhau chạy lại, sau khi xem xong càng phát ra kích động : ” Thần y không hổ là thần y, phương thuốc này, có ai mà nghĩ ra được ?! ” Nói xong liền vội vội vàng vàng ấn theo phương thuốc chạy đi tìm dược liệu.
Qua mấy ngày như thế, thần y trừ bỏ xem bệnh vẫn là xem bệnh, Du Thanh âm thầm quan sát hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào, mà mình và Bạch Lê vẫn là hảo hảo như cũ.
Xoa bóp mi tâm, buông ra sổ sách đang cầm trên tay, thầm than một tiếng : Có lẽ, chính mình đã suy nghĩ nhiều quá ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT