Từ sau cái hôm nói chuyện với Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt trở nên ít nói hẳn, y hiểu ý của Kha Phượng Viêm là gì. Làm một người đứng đầu hậu cung, y chẳng nên ra ngoài, lại còn đi lâu như vậy. Những chuyện đó Kha Phượng Viêm đều chấp nhận cho y, thế nên… y phải biết thỏa mãn. Có lẽ là như thế này phải không?

Trơ mắt, đã sắp tân niên, trong cung cũng dần trang trí khắp nơi, bốn bề lộ ra hơi thở hoan nhạc. Còn Mạc Tuyệt, lại đang ngồi trước bàn, một mình đánh đàn. Một khúc Ly Thương như bày tỏ những ảm đạm trong lòng Mạc Tuyệt, mỗi một cung bậc vang lên, như ai oán, như than khóc. Tiết trời rét lạnh, nhưng y chỉ mặc áo đơn, giống như không biết lạnh là gì.

“Cớ gì Hoàng quý quân lại thương cảm?” Gia La Đức tiến vào, hỏi.

Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới, im lặng, tiếp tục gảy đàn.

Gia La Đức bị Mạc Tuyệt ngó lơ, cũng không giận, ngược lại còn đi tới gần Mạc Tuyệt, ngồi xuống, nghe tiếng đàn của y.

“La văn sĩ vào cung của bản quân không hiểu phép tắc như vậy à?” Mạc Tuyệt gảy xong cung cuối cùng, nói.

“Ta nghĩ, giữa ta và Hoàng quý quân không cần tới những lễ nghĩa phù phiếm đó!” Vẫn là giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, trong đôi ngươi màu lam của Gia La Đức hiện lên một tia hài hước.

“To gan!” Mạc Tuyệt quát lớn một tiếng, nếu là các phi tử bình thường e là đã sợ tới mức đứng không vững, nhưng dường như Gia La Đức vẫn xem như không có gì.

“Ha ha!” Gia La Đức nhích lại gần Mạc Tuyệt, đôi ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào y, “Dáng vẻ hung dữ như thế không thích hợp với ngươi đâu, tiểu mỹ nhân!”

Mạc Tuyệt cảnh giác, lui ngược về sau, vừa rồi, ánh mắt đó, Mạc Tuyệt cảm thấy mình sắp mất đi ý thức. Chẳng lẽ, Gia La Đức biết yêu thuật.

Thật ra thì cũng chẳng phải là yêu thuật gì, chẳng qua Gia La Đức muốn thử xem hôm nay có thôi miên được không thôi, nhưng xem tình huống, dường như là không thể. Gia La Đức thấy dáng vẻ bực bội của Mạc Tuyệt, cảm thán trong lòng, giai nhân như vậy, quả là quá tiện nghi cho Kha Phượng Viêm.

“Hoàng quý quân vì chuyện mấy ngày trước hoàng thượng ở chỗ của ta… mà đau buồn sao?” Gia La Đức không tới gần Mạc Tuyệt nữa, mà ngồi xuống.

Nghe hắn nói thế, Mạc Tuyệt thay đổi sắc mặt, nói: “Hoàng thượng sủng ái ngươi, ngươi phải nhớ kỹ bổn phận làm thần tử, hầu hạ cho người chu đáo! Có như vậy, bản quân mới không bạc đãi ngươi!”

“Là thế nào?”

“Nếu La văn sĩ hầu hạ tốt, bản quân sẽ tấn chức cho ngươi! Cũng sắp sang năm mới rồi, địa vị của ngươi có lẽ cũng nên tấn thêm một chút!” Mạc Tuyệt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm một người đứng đầu hậu cung khiến mọi người phải thán phục.

“Ha ha!” Gia La Đức bật cười, “Được! Nhưng ta rất muốn biết Hoàng quý quân sẽ cho ta địa vị gì?”

“Chuyện này để bản quân xem xét lại!” Mạc Tuyệt bước tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Nhưng nếu để bản quân biết La văn sĩ có gì đó quá phận, ta sẽ giáng cấp của ngươi mà không cần thông qua sự đồng ý của hoàng thượng!”

“Đó là chuyện đương nhiên!” Gia La Đức đứng lên, hắn hơi cao hơn Mạc Tuyệt một chút, nhích sát vào người y, nói, “Hậu cung của hoàng thượng đông đúc như thế, đúng thật là làm khổ cho Hoàng quý quân rồi!”

Mạc Tuyệt trừng hắn.

“Chi bằng theo ta, ta rất biết thương hương tiếc ngọc!” Dường như khuôn mặt lạnh lùng ban nãy của Gia La Đức chỉ là chiếc mặt nạ ngụy trang, hiện giờ đã để lộ ra vẻ mặt ăn chơi trác táng.

Mạc Tuyệt không biết trong hồ lô của Gia La Đức đang chứa thứ gì, nhưng nhìn mặt hắn dường như là có hứng thú với y, Mạc Tuyệt hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ngươi?”

“Dường như tiểu mỹ nhân có chút hiểu lầm với ta rồi!” Gia La Đức lại tiến thêm một tấc, “Nếu ngươi theo ta, từ đây về sau ta chỉ cần một mình ngươi thôi!”

“Ngươi là ai?” Mạc Tuyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.

Gia La Đức này thật sự không giống một nam phi, lại càng không giống một thế tử gầy yếu nhiều bệnh.

Nghe Mạc Tuyệt hỏi như vậy, đôi mắt Gia La Đức sáng lên, ngay khi Mạc Tuyệt cho là hắn sẽ nói với mình, Gia La Đức lại vén lên một lọn tóc của Mạc Tuyệt, cúi đầu nói: “Khương Hồ, Gia La Đức!”

Mạc Tuyệt rút lọn tóc lại, tay Gia La Đức thoáng cái trống trơn, lại nghe Mạc Tuyệt nói: “Bản quân là Hoàng quý quân Kha triều, tuyệt không có khả năng với ngươi đâu!”

“Vậy à?” Gia La Đức cong khóe môi, “Tấm chân tình của ta lại không đổi được sự xem trọng của ngươi sao?”

Nghe câu đó, Mạc Tuyệt nhíu mày, chẳng lẽ người Khương Hồ đều to gan như vậy, trong hoàng cung, đến cả phi tử của hoàng đế cũng dám chọc?

“Ngươi là phi tử của hoàng thượng, sao lại thốt ra những lời như vậy?”

“Đó là vì ta đã ái mộ ngươi, tiểu mỹ nhân!” Gia La Đức lại chuyển sang vẻ mặt lạnh như băng, “Hôm nay đã quấy rầy rồi, cáo từ!”

Vừa lui khỏi nơi của Mạc Tuyệt, Gia La Đức nắm chặt bàn tay mình, đó là bàn tay vừa mới sờ lên tóc Mạc Tuyệt, dường như vẫn còn lưu lại hương vị của y, những chuyện này, khiến Gia La Đức thấy rung động. Chuyến hành trình tới Kha triều lần này, quả thật là rất thú vị.

Gần Tết, cuối cùng Khương Hồ đại vương cũng đã phái sứ giả tới Kha triều đàm phán.

Để nghênh đón sứ giả, Kha Phượng Viêm mở một buổi yến tiệc. Đồng thời, sứ giả Khương Hồ lần này chính là người mà hắn đã gặp ở thọ yến của Kỳ Cảnh – quốc sư Hoa Thi.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ Hoa Thi cũng vào khoảng hai mươi, hắn mặc áo choàng quốc sư, mang vóc dáng cường tráng của người Khương Hồ, nước da ngăm đen, ngũ quan góc cạnh, tính ra thì vẫn có thể xem như một nam nhân tuấn lãng.

Hoa Thi cúi người thi lễ với Kha Phượng Viêm, “Khương Hồ Hoa Thi bái kiến bệ hạ!”

“Hoa quốc sư không cần đa lễ, ban ngồi!”

“Tạ bệ hạ!” Hoa Thi cúi người thi lễ với La văn sĩ, “Thế tử, đã lâu không gặp!”

“Hoa quốc sư vẫn khỏe chứ?”

“Tạ thế tử quan tâm, mọi chuyện vẫn ổn!”

Ánh mắt qua lại trao đổi giữa hai người đã bị Mạc Tuyệt nhìn thấy rất rõ.

“Hoa quốc sư ngàn dặm tới đây, mấy ngày tới quốc sư cứ ở lại kinh đô du ngoạn, không cần phải khách khí!” Kha Phượng Viêm khách sáo, mở lời.

Hoa Thi cũng không khách khí, đồng ý ngay, “Đa tạ mỹ ý của bệ hạ!”

Sau một phen khách sáo, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính, Hoa Thi nói: “Thiên hạ được thống nhất như hiện giờ, đều nhờ công của bệ hạ. Chỉ còn lại mình Bắc quốc, sớm muộn gì cũng vào tay bệ hạ cả thôi. Tuy nhiên…”

“Địa hình Bắc quốc dễ thủ khó công, đó cũng chính là nguyên nhân mà Khương Hồ ta yên ắng nhiều năm như vậy!”

“Chẳng biết Khương Hồ đại vương có chủ ý hay gì?” Kha Phượng Viêm muốn biết con bài của đối phương.

“Tấn công hai đầu, khiến Bắc quốc trở tay không kịp!” Hoa Thi lại nói tiếp, “Không biết ý của bệ hạ thế nào?”

Khoảng thời gian qua Kha Phượng Viêm cũng luôn suy tính chuyện thu phục Bắc quốc, tấn công hai đầu tất nhiên là rất tốt, nếu như Khương Hồ thật tình hợp tác, chờ đến lúc thành công sẽ cho họ lợi ích, để họ rút khỏi Trung Nguyên cũng là một chủ ý hay.

“Trẫm cũng đồng ý với suy nghĩ đó!”

Vì thế, việc phân chia Bắc quốc cứ theo đó tiến hành, hai nước bắt đầu thương nghị xem khi nào tấn công là tốt nhất, chọn phương thức tấn công gì. Do đó, một Bắc quốc từng giữ vững quốc thổ nhiều năm đã bị phân chia như thế.

Thương nghị xong, Kha Phượng Viêm quyết định đợi sau Tết mới bắt đầu tấn công, bởi đó là mùa thích hợp để các kỵ sĩ lặn lội đường dài, hiện tại tiết trời đang rất lạnh. Chờ thương nghị xong xuôi hết, Hoa Thi mới trở về dịch quán nghỉ ngơi.

Ánh trăng sáng ngời treo trên không trung, một bóng đen xông vào dịch quán, xâm nhập vào một gian phòng, nơi Hoa Thi đã cởi áo, tắt đèn.

“Bên ngoài không lạnh?”

Người nọ đứng trước giường hắn, nói: “Ngươi đã tới chậm hai ngày!”

“Đường không dễ đi, ắt sẽ trễ!”

“Cuối cùng mọi chuyện đã thành!”

Nương theo ánh trăng, Hoa Thi nhìn rõ dung mạo của người nọ.

Vẻ thanh lãnh phù hợp với cái lạnh của bóng đêm, khiến hắn nhịn không được, thở dài, đưa tay kéo Gia La Đức vào chăn, “Mặc ít như vậy, xem như Trung Nguyên không đến nỗi lạnh như nơi của chúng ta, nhưng cũng không thể xem thường được!”

Gia La Đức nghe theo hắn, chui vào trong chăn, “Vậy mới đi lại thuận tiện!”

“Ha ha, Kha triều có vui không?” Hoa Thi sờ sờ lên người Gia La Đức, giống như đang xem hắn gầy hay là mập.

“Hoàng quý quân Kha triều ngươi cũng đã gặp, là một mỹ nhân nhất đẳng, đúng thật là kìm lòng không được, muốn bắt đi!” Nhớ tới dáng vẻ gảy đàn của Mạc Tuyệt, lòng Gia La Đức lại rung lên, “Nhất cử nhất động, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười cũng khiến lòng người tê dại!”

“Vậy Kha Phượng Viêm thế nào?” Hoa Thi để tay lên thắt lưng người nọ, hỏi.

“Kỹ thuật cũng khá lắm, chẳng qua là có hơi đau chút!” Gia La Đức thành thật trả lời.

Hoa Thi căng thẳng trong lòng, đến cả bàn tay đang đặt trên thắt lưng Gia La Đức cũng bóp mạnh xuống, khiến Gia La Đức hô to.

“Thật để hắn thượng?” Hoa Thi chẳng để ý đến chuyện Gia La Đức kêu đau, hỏi lại.

“Muốn thử cảm giác bị áp một lần thôi!” Gia La Đức cau mày, đáp.

“…Cảm giác thế nào?” Giọng điệu Hoa Thi bỗng trở nên ngoan độc, giống như không nhận được câu trả lời thỏa mãn, hắn sẽ ăn Gia La Đức.

Nhớ tới cảm giác đau xen lẫn với khoái cảm đêm đó, Gia La Đức cũng không thể nói rõ đó là thế nào. Sự im lặng trong khoảnh khắc ấy khiến Hoa Thi có cảm giác Gia La Đức đang nhớ lại.

Xoay người một cái, đặt người nọ dưới thân, “Muốn bị người áp không phải dễ lắm sao?”

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Hoa Thi, Gia La Đức cũng bực bội, “Cút khỏi người ta!”

“Ta dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cần nam sủng, ta dâng cho ngươi, ngươi muốn gả tới Kha triều ta cũng tùy ý ngươi, không ngờ ngươi lại để người ta áp?” Đôi ngươi của Hoa Thi nhìn chằm chằm vào Gia La Đức.

“Nam sủng của ta, cho dù ngươi không dâng, ta cũng tự nạp. Cho dù ngươi không đồng ý ta làm nam phi Kha triều, ta cũng sẽ khiến Kha Phượng Viêm phải thu ta, ngươi dựa vào đâu mà quản chuyện của ta chứ?” Gia La Đức giận dữ.

“Bởi vì ta là… là…” Nói tới đó, Hoa Thi cứng họng.

“Bởi vì ngươi là ca ca ta, Hoa đại quốc sư…” Trong mắt Gia La Đức hiện lên vẻ oán hận, “Bởi vì ngươi là đứa con của nữ nhân mà phụ thân chúng ta yêu nhất, đứa con ông ta không thể thừa nhận!”

Hoa Thi không nói thành lời.

“Không nói được gì sao? Ngày xưa ta theo đuổi ngươi, ngươi không tiếp nhận ta, giờ ta chọn người khác, ngươi lấy quyền gì quản ta chứ?” Gia La Đức đẩy Hoa Thi ra, “Bao nhiêu năm qua, ta cũng mệt mỏi lắm rồi!”

Thì ra Hoa Thi là huynh trưởng của Gia La Đức, hơn nữa còn có một cuộc tình không thể để người nào biết với hắn.

“…Ngươi động tình với Kha Phượng Viêm rồi sao?” Qua một lúc lâu, Hoa Thi thốt ra câu đó.

“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với kỹ thuật trên giường của hắn thôi!” Ở trong mắt Hoa Thi, Gia La Đức của hiện tại quá phóng đãng, “Nhưng Hoàng quý quân của hắn lại có thể đi vào được tim ta!”

Bàn tay nắm chặt của Hoa Thi thoáng chốc nới lỏng ra, “Gia Nhi, nếu ngươi muốn Mạc Tuyệt đó, ta sẽ giúp ngươi có được hắn!”

“Hiện tại không cần tới ngươi đâu, tự ta sẽ đoạt lấy!” Trong mắt Gia La Đức chứa đầy sự giễu cợt, “Không giống ai đó, dám yêu không dám nói!”

Hoa Thi chấn động, nói không nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play