Không bao lâu sau, Kỳ Cảnh đã chuẩn bị cho Chúc Liên một đại điển phong phi. Trước đây, lúc Kỳ Cảnh nói Chúc Liên là Văn quân, Chúc Liên đã phản bác lại, y bảo y không có đại điển phong phi cũng không có ấn phi. Cho nên, hiện tại, Kỳ Cảnh đã cho y những thứ đó.

Hậu cung Kỳ triều không đông lắm, ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, địa vị của bọn họ cũng không cao. Mi Chỉ làm Chỉ phi nhị phẩm xem như đã khá cao, vì trên nàng chỉ có một hoàng hậu.

Vì Hoàng quý quân ngang hàng với hoàng hậu, cho nên Kỳ Cảnh không thể phong Chúc Liên làm Hoàng quý quân.

“Liên Nhi muốn tiếp tục làm Văn quân hay thế nào đây?” Kỳ Cảnh vuốt ve Chúc Liên trong lòng, hỏi.

Chúc Liên híp mắt, cái dáng vẻ hưởng thụ ấy trông rất giống một con mèo lười.

Đã ở đây một thời gian, việc ăn uống rất thoải mái, nhưng y biết, hiện tại, ngoài chức vị ra, y chẳng có gì cả.

Y miễn cưỡng cọ cọ Kỳ Cảnh, đáp: “Như vậy chẳng đặc biệt gì hết!”

“Ngươi muốn làm gì đó đặc biệt sao?” Với chuyện Chúc Liên tranh sủng, Kỳ Cảnh thấy vô cùng hưởng thụ, lại còn tiếp tục trêu đùa y, “Muốn đặc biệt thế nào?”

Chúc Liên cong cong khóe môi, nói: “Không phải hoàng thượng đã từng nói Chúc Liên rất đặc biệt sao?”

Ngay khi Kỳ Cảnh còn đang nghĩ mình đã nói câu đó bao giờ, Chúc Liên đã chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn, “Biết thế nào hoàng thượng cũng nói không giữ lời mà!”

Nói xong câu đó, y quay lưng về phía Kỳ Cảnh.

Thấy Chúc Liên hờn dỗi, Kỳ Cảnh sủng nịch, vỗ vỗ y, “Đó là khi nào?”

Cái giọng kéo dài ấy khiến Chúc Liên đỏ mặt, đến cả cái tai nhỏ nhắn cũng hồng lên.

“Hoàng thượng ức hiếp ta!”

“Ha ha ha!” Kỳ Cảnh thấy rất vui, thế là lại nói khẽ vào tai Chúc Liên: “Sao tai Liên Nhi lại đỏ quá vậy? Để trẫm nhìn xem, đừng để bị bệnh nha!”

Dứt lời, hắn lập tức ngậm lấy vành tai đỏ hồng, “Ha ha, Liên Nhi còn hồng thêm nữa, trẫm sẽ ăn nó như ăn anh đào đấy!”

Chúc Liên bị trêu chọc nhịn không được, ngâm khẽ một tiếng, “Ưm…”

“Liên Nhi…” Kể từ ngày xác định tình cảm của mình với Chúc Liên, ở trước mặt y Kỳ Cảnh như biến thành một người khác, sủng y mọi lúc mọi nơi.

“Thật sự đã quên rồi sao?” Chúc Liên ủy khuất mấp máy đôi mắt to nhìn Kỳ Cảnh, “Phu quân…”

Một từ ‘phu quân’ như làm mềm xương cốt của nam nhân thị huyết. Giờ trong đầu của Kỳ Cảnh đều là dáng vẻ khiến người thương tiếc của Chúc Liên. Đồng thời, hắn cũng nhớ lại cái lần hoan hảo ấy, hắn đã nói một câu:

‘Liên Nhi đặc biệt như vậy, trẫm thật muốn nhanh chóng ăn vào bụng.’

Nghĩ đến đó, Kỳ Cảnh nhịn không được, cười ra tiếng, nói:

“Trẫm nhớ rồi, vậy ban ‘Hoàng’ đi. Hoàng văn quân, thấy thế nào?”

Được ban ‘Hoàng’ chứng tỏ địa vị của Chúc Liên rất cao, ngoài hoàng hậu và Hoàng quý quân ra, không còn phi tử nào được dùng từ ‘Hoàng’ ấy nữa.

Bấy giờ, Chúc Liên mới thỏa mãn câu lấy cổ Kỳ Cảnh. Từ sau lần Kỳ Cảnh chính tay làm diều cho y xong, thái độ của Chúc Liên với Kỳ Cảnh thay đổi rất nhiều.

Y bỗng cảm thấy Kỳ Cảnh quả thực đối xử tốt với y. Sau hai lần bị y phản bội, vậy mà vẫn tốt với y như trước, với tính khí của Kỳ Cảnh, điều này thật không dễ dàng gì.

Hơn nữa, lúc con diều cất cánh, Chúc Liên đã rất cảm động.

Thuở nhỏ, thứ y muốn chơi nhất chính là diều. Nhưng việc dạy dỗ trong tiểu quan quán rất nghiêm khắc, cho nên chẳng có thời gian để y ra ngoài du ngoạn.

Về sau, khi dọn về phủ Thái tử, cũng chẳng có ai cùng y đi đạp thanh một lần. Kỳ Cảnh, có lẽ là người đầu tiên làm diều cho y, dẫn y ra ngoài thả diều.

Chúc Liên chỉ là một đứa trẻ ham chơi, chỉ cần có ai tốt với y một chút, y sẽ vui vẻ, sẽ quý trọng, thậm chí có thể hoàn toàn đắm chìm trong đó, quên hết tất cả.

Trong lúc y còn đang rất cảm động, Kỳ Cảnh cũng đã cởi y sam y ra, để lộ thân thể trắng như tuyết. Khác với gương mặt trẻ con chính là thân thể Chúc Liên đã có hương vị chín chắn.

Tuy rằng có hơi gầy, nhưng cũng không mất đi vẻ rắn chắc của nam nhân. Kỳ Cảnh vuốt ve thân thể bóng loáng, cảm giác nó từ từ nóng lên dưới bàn tay của mình, mới hôn lên đôi môi đỏ mọng đang rên khe khẽ.

Thân thể đã quen chuyện hoan ái nhanh chóng phối hợp lại, trường sam kéo xuống bên hông, hai chân thon dài, rắn chắc câu lấy eo Kỳ Cảnh.

Kỳ Cảnh thấy y rõ ràng rất muốn nhưng lại thẹn thùng không chịu chủ động, cảm thấy rất thú vị.

“Thế nào? Liên Nhi còn đang thẹn thùng?”

Còn chưa quen với việc bị Kỳ Cảnh trêu ghẹo, Chúc Liên nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn hắn.

Kỳ Cảnh thích sự nhiệt tình của y, chẳng lẽ y không biết? Có khi dục cự hoàn nghênh cũng là dạng hấp dẫn.

Nhất là khi nó hiển hiện lên đôi má cực kỳ đáng yêu đó.

Hôn thật sâu, mang theo tình yêu không nói rõ…

Núi xanh, mây trắng, cỏ thơm phất phơ, con diều bay lượn trên bầu trời.

Diều bay lên cao, Mẫu Đơn nở rộ, nối liền tiên giới nhân gian.

Mong quân ngoái đầu nhìn lại, nhìn ai khẽ nở nụ cười.

Trao quân cầm tay, tơ hồng vương vấn Chúc Liên.

Điển lễ phong phi rất long trọng, bách quan triều bái, toàn bộ phi tử đều quỳ bên dưới hành lễ.

Chúc Liên ngồi bên người Kỳ Cảnh, cảm giác không nói thành lời.

Đến cả ánh mắt nhìn về phía Kỳ Cảnh cũng mang theo một thứ tình cảm mà ngay cả bản thân Chúc Liên cũng không biết.

Thấy Chúc Liên nhìn mình như thế, Kỳ Cảnh đột nhiên thay đổi, nghĩ, nếu phong y làm Hoàng quý quân cũng được lắm.

Mi Chỉ sinh công chúa không được tấn phong, sao có thể chịu được, nàng ta quỳ trên đất nhưng ngón tay cũng đã ghim chặt vào lòng bàn tay. Ngay từ nhỏ nàng đã hiểu, muốn có thứ gì cũng phải cố gắng giành lấy, nếu nàng không cố gắng, nàng và đệ đệ sao có thể sống bình an tới giờ? Chỉ có những lúc ở trước mặt đệ đệ mình, Mi Chỉ mới để lộ bộ mặt dịu dàng, chứ thật ra nàng đã sớm lún sâu vào hậu cung, trở thành một nữ nhân tàn nhẫn.

Tổ miếu bị đốt, một số cựu thần vẫn còn oán hận. Đây là thời điểm quan trọng, nhưng Kỳ Cảnh chẳng những không cho sửa chữa tổ miếu ngược lại còn phong một nam phi, hơn nữa lại còn là nhất phẩm Văn quân, đều khó hiểu nhất là phong hào ‘Hoàng’ tôn quý!

Tuy là đó giờ bọn họ đều khiếp sợ chính sách tàn bạo của Kỳ Cảnh, không dám nói gì, nhưng giờ Kỳ Cảnh đã phạm thiên uy, nhất định sẽ bị thiên phạt. Mấy cựu thần có quan điểm như thế bắt đầu nổi giận.

Hôm sau, lúc lâm triều.

“Bệ hạ, tổ miếu bị đốt, nếu không đưa ra câu trả lời thuyết phục sẽ làm mất lòng dân!” Cựu thần Lý đại nhân nói.

“Giờ đang xây tổ miếu lại!” Ngụy Ly nói.

“Cựu thần đã nhìn thấy bản vẽ mới, hoàn toàn không thể dùng được, không biết kiến trúc của tổ miếu có thể sửa lại hay không?”

“Tổ miếu mới được xây bằng vật liệu thượng đẳng, nền móng vững chắc,” Giọng điệu Ngụy Ly có chút cương quyết, “Hay là Lý đại nhân có gì bất mãn!”

Đầu Lý đại nhân toát đầy mồ hôi, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỳ Cảnh, ông run lên, nhưng vẫn cắn răng nói ra một câu:

“Hoàng văn quân không phải người triều ta, lại ở địa vị cao, e là dân chúng sẽ có điều oán hận!”

Dứt lời, cả triều lập tức yên tĩnh, không ai dám thở mạnh một tiếng.

Chợt nghe Kỳ Cảnh hừ lạnh.

“Kéo Lý đại nhân xuống, đánh ba trăm trượng!”

Dựa vào thể cốt của Lý đại nhân, đánh ba trăm trượng, đến thần y cũng phải bó tay.

Những người trong triều chẳng ai dám lên tiếng, lẳng lặng đứng một bên.

“Những ai có cùng suy nghĩ với Lý đại nhân lập tức bước ra ngay!” Giọng của Kỳ Cảnh không lớn, nhưng khiến người nghe vô cùng sợ hãi.

“Nếu đứng ra thì các ngươi cứ từ quan về nhà, trẫm không truy cứu. Nhưng nếu…” Kỳ Cảnh dừng lại một chút, “Nếu sau này còn để trẫm nghe những lời tương tự như Lý đại nhân, trẫm sẽ không nương tay!”

Mấy cựu thần cúi đầu không nói, họ đang nghĩ tới cái lợi và hại trong câu nói của Kỳ Cảnh.

“Tổ miếu cháy là bởi vì nó mục nát!” Âm thanh lạnh lùng trầm thấp của Kỳ Cảnh vang lên, “Trương tướng quân!”

“Có mạt tướng!”

“Trên chiến trường, nếu chân của các binh sĩ chúng ta có chỗ nào bị thiêu nát, sẽ làm thế nào đây?”

“Hồi bẩm bệ hạ, quân y sẽ cạo sạch số thịt thối đó!”

Hài lòng với câu trả lời của Trương tướng quân, Kỳ Cảnh tiếp tục nói: “Không lấy thịt thối ra, thịt mới sẽ không sinh sôi được!”

Dưới triều thổn thức, thật ra thì từ lúc Kỳ Cảnh đăng cơ tới giờ, đã giết rất nhiều cựu thần có những suy nghĩ cổ hủ, dần dà, trong số các quan lại hầu như đều là những người trẻ tuổi.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn còn một số ít cựu thần, sau việc này, Kỳ Cảnh định giải quyết hết bọn họ.

“Trẫm muốn loại bỏ hủ bại, sáng tạo tân sinh! Các ngươi đã hiểu hết chưa?” Kỳ Cảnh lạnh lùng quét mấy đại thần đang cúi đầu bên dưới.

“Chúng thần đã hiểu!” Bách quan hành lễ.

Vào lúc này, có hai lão thần bước ra khỏi hàng ngũ, cung kính nói: “Ngô hoàng anh minh! Người đã khiến cựu thần hiểu thông rất nhiều chuyện!”

Hai cựu thần đó xưa nay đều làm việc đúng chức trách, cũng hiểu cách đối nhân xử thế, “Cựu thần thật hận mình không thể trẻ lại hai mươi năm, tiếp tục đại triển hoành đồ! Nếu đã như vậy, cựu thần xin nhường lại vị trí của mình, giao lại trọng trách cho những người trẻ tuổi, xin bệ hạ ân chuẩn!”

Trong lúc Kỳ Cảnh nói, hai cựu thần ấy đã phân tích lợi và hại, bọn họ đều hiểu, họ chính là những thứ hủ bại trong câu nói của Kỳ Cảnh, nếu để sau này phải chết thảm như Lý đại nhân, chi bằng cáo lão hồi hương hưởng phúc.

Kế đó, cũng có mấy cựu thần bước ra, “Chúng thần cũng xin nhường lại vị trí, mong bệ hạ ân chuẩn!” Khoé miệng Kỳ Cảnh câu lên, nhướn mày, “Vậy các vị đại thần cứ về dưỡng già đi!”

Kỳ Cảnh gác tay lên long ỷ, chống cằm, nói: “Hoàng văn quân là nhất phẩm nam phi triều ta, ai dám bất kính với hắn, theo luật xử trí!”

“Hoàng văn quân thiên tuế, chúng thần không dám!”

Tốt lắm, xem như đã giải quyết xong vấn đề nội bộ trong triều, Kỳ Cảnh cười thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play