Tất cả mọi chuyện dường như đang hướng về phía Kỳ triều và Lưu Đan bí mật trở về gặp Kha Phượng Viêm.
“Hoàng thượng, điện hạ đã biết chuyện của thần rồi!” Nói tới đó, Lưu Đan cảm thấy khó xử.
Kha Phượng Viêm cũng chỉ thở dài một tiếng, “Sớm muộn gì hắn cũng biết thôi!”
Lưu Đan cúi đầu, không nói.
“Bị đuổi trở về à?”
“Đúng vậy! Tuy nhiên, điện hạ cũng đã giao cho thần một nhiệm vụ!” Lưu Đan ngẩng đầu lên, nhìn Kha Phượng Viêm, nói: “Hoàng thượng, ý của điện hạ là chúng ta không thể bức Minh Hề ở Tây quốc trở mặt được!”
“Hắn bảo ngươi nói với trẫm như thế?”
“Dạ, điện hạ nói rằng người sẽ hiểu!” Lưu Đan như nhớ lại gì đó, tiếp lời, “Thần không dám chậm trễ, cho nên đã trở về đây ngay!”
Chẳng lẽ Mạc Tuyệt bảo Lưu Đan trở về chỉ vì muốn truyền một câu như vậy thôi sao? Kha Phương Viêm trầm tư, e là không đơn giản như vậy. Sở Thanh Dật vừa gửi mật hàm tới, nói mấy ngày nay Minh Hề đã bí mật tới Kỳ triều, tự cứu Mi Chỉ ra.
Ải này, đúng là rối thật. Kha Phượng Viêm biết, bất kể thế nào, hắn cũng phải tới Kỳ triều một chuyến. Cho nên, hắn phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, sau đó lên đường ngay.
Hắn gửi một bức mật hàm tới cho Sở Thanh Dật, chỉ thị, một khi Minh Hề rời khỏi Tây quốc thì lập tức thế con rối vào ngay. Tây quốc không thể một ngày không vua, hiện tại tình hình chính sự vừa mới ổn định lại, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa. Thật ra thì chuyện Minh Hề tới Kỳ triều cũng không phải là không tốt, dù sao cũng tiện cho việc điều khiển con rối trong tay mình, tuy nhiên, về sau cũng phải cân nhắc kỹ càng hơn.
Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, mệt mỏi ngã xuống giường. Những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua khiến hắn hao tổn quá nhiều tâm sức, vào lúc này lại không có Mạc Tuyệt ở cạnh bên, đúng thật là càng khiến thể xác và tinh thần của hắn thêm rã rời.
Ngày càng mệt mỏi, mí mắt của Kha Phượng Viêm cũng nặng nề hơn, từ từ nhắm lại. Nào ngờ, một đôi tay đã đặt lên trán hắn, lực tay nặng nhẹ nhàng vừa phải, như thế, lại càng khiến Kha Phượng Viêm dễ tiến vào mộng đẹp. Trong khoảnh khắc đó, hắn cố mở to mắt ra, muốn nhìn xem là ai, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng, “Hoàng thượng, người ngủ đi, thần sẽ ở đây xoa bóp cho người!”
Là Phương Tự.
Không thể không nói Phương Tự rất biết lợi dụng tình hình, hầu như, mỗi lần, hắn đều xuất hiện vào lúc Kha Phượng Viêm mỏi mệt nhất, dịu dàng an ủi hắn.
“Sao ngươi vào được đây?” Kha Phượng Viêm hỏi.
Phương Tự vẫn tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng cho hắn, đáp: “Thần nói với Đông công công là muốn gặp bệ hạ… Cho nên đã vào được!”
“Vậy à?” Tất nhiên là Kha Phượng Viêm không tin.
Phượng Tự đỏ mặt, mắt lấp lánh, “Thần nói, bệ hạ cần người thị tẩm, cho nên… mới vào được!”
Kha Phượng Viêm nghe thế, không hoài nghi nữa. Vì hắn biết, nếu không phải lý do đó, Tiểu Đông Tử cũng sẽ không để cho người này vào.
“…Aizz!” Kha Phượng Viêm thở dài lần nữa, vươn tay, sờ sờ hai má trơn mịn của Phương Tự, ánh mắt mê ly, “Tuyệt Nhi…”
Phương Tự cúi đầu xuống, muốn hôn Kha Phượng Viêm, nào ngờ, lại bị đẩy ra. Kha Phượng Viêm lại biến thành một đế vương vô tình, lạnh lùng nhìn Phương Tự, “Một Tuyết quý nhân muốn bắt chước Hoàng quý quân đã chết đó vẫn còn chưa đủ hay sao?”
Nhìn Phương Tự, càng lúc càng giống Mạc Tuyệt.
Phương Tự cuống quýt quỳ xuống, “Thần không dám khinh nhờn Hoàng quý quân! Nếu như hoàng thượng không thích, sau này thần sẽ không làm thế nữa!”
“Lui ra đi!” Kha Phượng Viêm phất phất tay, ý bảo hắn ta lui xuống.
Phương Tự cúi đầu, lui ngay ra ngoài.
Thú vị thật, tất cả đều giành nhau bắt chước Mạc Tuyệt chỉ vì muốn được quân ân sủng. Kha Phượng Viêm cong khóe môi, không biết là đang cười giễu hay đang nghĩ chuyện gì.
Ngay khi Kha Phượng Viêm còn đang bận rộn, Kỳ Cảnh cũng không mấy an nhàn. Hắn muốn nắm lấy thời cơ, thâu tóm Tây quốc.
Trong hoàng cung, Kỳ Cảnh nhàn nhạt nhìn đống tấu chương trước mặt.
“Hoàng thượng, Văn quân điện hạ đã ăn mất điểm tâm đưa tới cho Cao phi…”
“Văn quân phạt Hiền phi… Nguyên do là Hiền phi thấy y không quỳ hành lễ…”
“Văn quân điện hạ…”
“Được rồi, trẫm sẽ tới xem tên tiểu tử tinh nghịch đó!” Nghe đám thái giám cáo trạng, Kỳ Cảnh chẳng những không tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười.
Chuyện cướp điểm tâm của người ta, xem ra cũng chỉ có mình Chúc Liên mới làm được. Từ lúc tiến cung tới nay, Chúc Liên liên tục chèn ép hậu cung, khiến các phi tử khác phải khóc lóc kêu khổ, nhưng Kỳ Cảnh lại thích cái tính đó của y, cho nên cứ để y tự tiện làm theo ý mình.
Mỗi đêm, Kỳ Cảnh đều ôm Chúc Liên ngủ. Chúc Liên cũng thấy lạ, không hiểu sao y làm ầm ĩ khắp hậu cung như thế, mà hắn ta cũng không giận.
Thậm chí y còn từng rất can đảm hỏi thử, “Bệ hạ, người không trách Chúc Liên không biết phép tắc hay sao?”
Kỳ Cảnh cắn cắn vành tai Chúc Liên, đáp: “Chỉ cần Liên Nhi vui là được rồi!”
Nghe Kỳ Cảnh nói thế, Chúc Liên cười rộ lên, “Vậy người không thấy xót cho mấy phi tử khác hay sao?”
Kỳ Cảnh nhéo mạnh vào mông Chúc Liên một cái, “Nếu làm lớn chuyện, trẫm sẽ phạt ngươi như vậy!”
“Ha ha ha…” Chúc Liên cười, để lộ chiếc răng tiểu hổ, nháy đôi mắt to ngập nước, dường như không mấy sợ với những uy hiếp của Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh đã sủng ái Chúc Liên đến bất cần mọi thứ như thế, khiến suýt nữa, Chúc Liên đã quên đi thân phận của mình. Y và Mi Chỉ cũng đã thỏa thuận xong, y sẽ mang nàng ta rời khỏi Kỳ triều, tới họp mặt với Minh Hề. Tất nhiên là phải đợi đứa nhỏ trong bụng sinh ra cái đã.
Không lâu sau, đứa trẻ vẫn luôn chờ mong ấy đã chào đời, là một công chúa. Lúc Mi Chỉ biết là công chúa, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, nàng vất vả mang thai như thế, sao lại là công chúa? Nàng muốn sinh một hoàng tử nha.
Tuy nhiên, Kỳ Cảnh cũng không có biểu hiện gì, với hắn mà nói, những đứa trẻ ấy đều giống nhau cả.
Chúc Liên tính toán thời gian, hiện tại, cũng đã tới lúc họ phải rời khỏi đây. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lòng y lại vương vấn.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT