Bắt đầu từ đó, danh hào Hồng Phong công tử truyền khắp giang hồ.
Trên các đường phố lớn nhỏ đều bảo nhau rằng Hồng phong công tử có tướng mạo như hồ tiên, bức tranh công tử vẽ sống động như thật, vua Nam quốc Ương Thương vì muốn được mỹ nhân tặng bức tranh, đến ngay cả phi tử mảnh mai đều bỏ. Đến lúc chết, miệng vẫn nhắc mãi bức họa mỹ nhân.
Nhưng những tranh do Hồng Phong công tử vẽ lưu truyền trên giang hồ rất ít, chỉ tính trên đầu ngón tay, tất nhiên, những bức phỏng lại cũng không ít, có một số văn nhân mặc khách thậm chí còn vì một bức họa mà không tiếc vung tiền như rác, đánh nhau chảy máu đầu.
“Công tử, dưới lầu lại có hai người vì tranh giành tranh của người mà đánh nhau!”
Mỹ nhân cầm chén trà, thổi nhè nhẹ, hương thơm thoang thoảng, như thấm vào ruột gan.
Y rũ đôi mắt xuống, cười giễu, “Đó cũng chỉ là một bức tranh bình thường mà thôi!”
“Thứ bọn họ ngưỡng mộ chính là dung mạo của công tử!” Ngọc Sương nói ngay câu kế tiếp.
Đúng thế, lúc Hồng Phong xuất hiện, đã khiến giang hồ náo động hẳn lên. Hồng Phong vẽ tranh rất đẹp, nhưng lại không thể đẹp bằng người. Bởi vậy, những người đã từng gặp Hồng Phong, đều say mê tranh vẽ của y.
“Nhưng bức đó không phải do ta vẽ!” Liếc mắt nhìn người trưng bày tranh vẽ bên dưới, Mạc Tuyệt lắc đầu, tuy là giả, nhưng lại giống như thật.
“Thế thì có là gì, những bức tranh đó có mấy bức là của công tử đâu? Không phải đều là giả cả hay sao?”
“Ha ha!” Mạc Tuyệt cười, ánh mắt cũng không quên liếc về đám mây đang trôi ngoài cửa sổ.
Thời gian cũng đã cách cái ngày ác chiến đó hơn một tháng. Hôm ấy, sau khi Ương Thương chết, Kha Phượng Viêm và Kỳ Cảnh đã thỏa thuận xong, bảo tàng ở Nam quốc đều thuộc hết về Kỳ Cảnh nhưng hắn phải cho lui binh đang bao vây bên ngoài Nam quốc ngay.
Kỳ Cảnh dẫn tới không ít binh mã, nếu như phát động chiến tranh, Kha Phượng Viêm chưa chắc đã thua, nhưng tuyệt đối cũng chẳng có lợi bao nhiêu. Nhất là với tình hình hiện giờ, cục diện chính trị ở Tây quốc lại chưa ổn định lắm, cần phải có binh lực áp chế tân hoàng vừa mới lên ngôi. Nếu như lúc này mà khai chiến với Kỳ Cảnh, Minh Hề ở bên kia lại trở mặt, thì quả thật đúng là hai đầu thọ địch.
Còn về phía Kỳ triều, nếu như hắn khai chiến ngay trong lúc Ương Thương vừa giao thư quy hàng cho Kha triều, tất nhiên sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, sẽ bất lợi với uy danh của hắn sau này.
Bởi vậy, cách tốt nhất là hai bên phải nghị hòa. Về điểm này, Kha Phượng Viêm rất hiểu, đương nhiên Kỳ Cảnh cũng rõ ràng, có thể nói, cả hai bá chủ đều thật sự rất hiểu đối phương.
Sau khi tìm được bảo tàng của Nam quốc, quả nhiên là thuật rèn đao. Kỳ triều có được thuật rèn đao, có thể sẽ tiến thêm một bước hay chăng? Về chuyện này, Kha Phượng Viêm cũng chẳng luyến tiếc gì, đối mặt với đối thủ hung mãnh, cách duy nhất chính là phải càng mạnh hơn hắn.
Để mất Nam quốc, thật ra Kỳ Cảnh cũng chẳng thấy tiếc là bao, một nước có binh lực mạnh mẽ, thực lực dồi dào, chuyện đoạt thiên hạ, chẳng qua là sớm hay muộn.
Sau khi thỏa hiệp xong, Kha Phượng Viêm ôm Mạc Tuyệt đã ngất quay về Kha triều. Lúc đi ngang qua Kỳ Cảnh, hắn đã bỏ thêm một câu, “Thật chờ mong lần gặp gỡ tiếp theo!”
Kỳ Cảnh – người tiếc chữ như vàng đáp lại, “Cũng thế!”
Sau đó, quốc hiệu của Nam quốc đã biến mất và giống như Đông quốc trước đó, gọi chung là Kha triều. Con dân, thương lữ của Nam quốc vẫn giữ như cũ, chỉ có điều, những người trong hoàng tộc đều bị biếm xuống làm ngoại tộc, Ương Thương không có con nối dõi, chỉ có một phi tử mới lập nghi ngờ là đang mang thai, Kha Phượng Viêm hạ chỉ, sau khi đứa nhỏ chào đời, sẽ được phong Vương.
Phi tử đó có mang trong khoảng thời gian Ương Thương muốn trốn tránh Mạc Tuyệt. Về sau, Mạc Tuyệt cho người bí mật đến chăm sóc cho phi tử ấy, để huyết mạch duy nhất còn lại của Ương Thương có thể kéo dài.
Lúc Mạc Tuyệt mới hồi cung với Kha Phượng Viêm, y rất ít nói, thường ngồi một mình lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, không nói, không vui cũng không nổi giận. Phía Kha Phượng Viêm, lại càng dịu dàng, sủng ái y hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng sau cùng cũng chẳng thể đổi được một chút biểu cảm của mỹ nhân.
Sự kiên nhẫn của đấng cửu ngũ cuối cùng cũng bị bào mòn, đến một ngày nọ, hắn lên tiếng: “Ngươi đây là đang ở trước mặt trẫm nhớ tới tên nam nhân khác?”
Một câu, thôi tỉnh Mạc Tuyệt.
Quay đầu, Mạc Tuyệt nhìn hắn bằng đôi ngươi trong suốt, hỏi một câu, “Người đã nhớ lại rồi sao?” Nhớ Hồng Phong là vật đính ước của chúng ta, nhớ những tình cảm của chúng ta ngày trước.
“Trẫm đã cho người đi điều tra!” Kha Phượng Viêm thở dài, “Trẫm thấy ngươi không muốn rời xa những cây phong đó… Sau khi điều tra xong mới biết, thì ra đó chính là nhân chứng cho lời thề hẹn của chúng ta, Tuyệt Nhi!”
Kha Phượng Viêm vỗ về đôi má Mạc Tuyệt, thương yêu, “Thì ra trẫm đã từng đánh mất một hồi ức!”
Mạc Tuyệt nhắm chặt hai mắt, thì ra, vẫn chưa nhớ lại.
“Hoàng Thượng, Mạc Tuyệt thấy mệt!”
“Được, vậy chúng ta sẽ nghỉ ngơi!” Hắn ôm lấy Mạc Tuyệt, đi tới bên long tháp.
“Ta muốn trở về chỗ của mình!”
“Được!” Khoác cho Mạc Tuyệt thêm tấm áo, đưa y hồi cung.
Tất cả đều theo ý Mạc Tuyệt, hậu cung giai lệ, nhưng tất cả sủng ái đều dành cho Mạc Tuyệt cả.
Mạc Tuyệt nhìn hắn, cau mày, dường như muốn nói gì. Sau cùng lại bị Kha Phượng Viêm chặn đứt.
“Trời trở lạnh, cẩn thận bị cảm!”
Hai người cứ như thế, lẳng lặng, tiêu sái đi về phía trước. Những cung nữ đi theo phía sau đều cảm giác như vào lúc này, chỉ cần các nàng thở một chút cũng không hợp cảnh, cho nên chẳng ai dám thở mạnh tiếng nào.
Cuối cùng cũng tới cung Vị Ương, Mạc Tuyệt đi nhanh mấy bước, nào ngờ Kha Phượng Viêm lại đuổi theo sát phía sau.
“Hoàng thượng, trời cũng tối rồi, người về nghỉ ngơi sớm đi!” Mạc Tuyệt muốn đuổi hắn trở về.
“Trời đã muộn rồi, giờ nếu trở về sẽ lãng phí thời gian!” Kha Phượng Viêm bước vào, đi tới bên giường, cởi áo ra.
Mạc Tuyệt hít sâu một hơi, từ từ cởi y phục, mái tóc đen cũng theo đó rũ xuống, tán loạn. Dưới ánh trăng, trông y giống như tiên tử, khiến người ta không khỏi thất thần.
Kha Phượng Viêm ôm mỹ nhân nằm xuống, hôn nhẹ lên trán y, “Tuyệt Nhi, đừng trách trẫm!”
“Mạc Tuyệt không dám!”
“…Tuyệt Nhi!”
Mạc Tuyệt nghiêng đầu, thì thào, “Hoàng thượng, Mạc Tuyệt thấy mệt!”
Đúng vậy, rất mệt, mệt lắm. Lúc Ương Thương chết ngay trong lòng mình, Mạc Tuyệt như mất hết sức lực.
Không biết có ai đó từng nói, khi nhìn thấy người yêu mình chết đi, cái cảm giác đau đớn đó cũng chẳng thua gì người mình yêu đã chết. Huống chi, người đó còn vì mình mà chết. Mạc Tuyệt không phải thần, y là phàm nhân, là một phàm nhân có trái tim, có khối óc, cũng có chút đả kích y không thể nào chấp nhận nổi.
Nhưng người mà Mạc Tuyệt yêu sâu đậm lại vô tình như thế, đến nỗi trước lúc Ương Thương chết hắn cũng không để Ương Thương nhắm mắt. Hắn đã nói ra chuyện mà Mạc Tuyệt luôn cảm thấy áy náy với Ương Thương, cái tên giả Hồng Phong đó, vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Mạc Tuyệt.
Vì thế, về chưa được mấy ngày, y lại xuất cung, lần này, y dùng cái tên Hồng Phong công tử ấy phiêu bạt giang hồ.
Người trong thiên hạ biết tới Hồng Phong công tử bao nhiêu, danh hào Hồng Phong công tử ấy có vang bao xa, thì trong lòng Mạc Tuyệt lại có bấy nhiêu đau khổ. Lấy cái tên Hồng Phong công tử xuất hiện trên giang hồ, không biết là Mạc Tuyệt đang nhớ Ương Thương hay là tự tra tấn bản thân mình, nhưng, Mạc Tuyệt đã lựa chọn như thế.
Hoàng đế Kha triều quả là một bá chủ hiếm thấy, trước sau cùng thống nhất hai nước Đông, Nam, lại có nhân trung long phụng như Hồng Phong công tử. Tây quốc được Kha triều ngầm giúp đỡ, triều chính cũng đang dần ổn định lại. Thiên hạ này, dường như đang nghiêng dần về phía Kha triều.
Tuy nhiên, có một đôi mắt lạnh lùng khát máu đang cười, giễu thế nhân đã vội kết luận quá sớm. Tương lai sẽ như thế nào, ai biết được?
“Bệ hạ, thần nguyện hy sinh tính mạng này, chỉ cần người để thần giết Hồng Phong!” Sau khi Ương Thương chết, dường như Ngụy Ly đã biến thành một người khác hẳn, một người hay nói hay cười, giờ lại trầm tĩnh, ít nói, tất cả tâm trí của hắn đều đặt ở Kha triều, đặt ở Hồng Phong.
Hắn bán mạng làm hết những nhiệm vụ Kỳ Cảnh giao, mỗi ngày hắn chỉ ngủ mấy canh giờ, nhưng hắn vẫn rất sung sức, hai mắt hắn đỏ ngầu, mang sát khí dày đặc. Tất cả những chuyện đó Kỳ Cảnh đều trông thấy, hắn rất hiểu tình cảm của Ngụy Ly với Ương Thương, nhưng hắn cũng chẳng nói gì nhiều, “Đến ngày đó, trẫm sẽ tự tay giao hắn cho ngươi!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Được Kỳ Cảnh cho phép, Ngụy Ly siết chặt hai tay, người hại chết Ương Thương, hắn sẽ bắt hắn ta lấy mạng đền lại.
Ương Thương do Ngụy Ly chính tay chôn cất, hắn dùng tay đào đất, móng tay gãy nát, thịt rớt ra ngoài, máu nhuộm đỏ đất. Ngụy Ly không cảm thấy đau, hắn cũng không cho phép ai nhúng tay vào, hắn nhất định phải dùng chính đôi tay mình, tìm cho Ương Thương mảnh đất an bình cuối cùng.
Nhưng hắn đã quên mất, Ương Thương là hoàng đế, là phải vào lăng hoàng thất. Chôn xong, hắn mới sực nhớ tới chuyện này. Tuy nhiên, không sao, vậy thì cứ mai táng một bộ xiêm y đi.
Bỏ bộ y phục mà Ương Thương thích mặc nhất vào, Ngụy Ly nở nụ cười.
Ương Thương đã vì Nam quốc vất vả cả đời, giờ nghỉ ngơi một chút cũng tốt, không cần phiền não, cũng không cần phải đối mặt với chiến tranh.
Mạc Tuyệt nhìn những gì Ngụy Ly làm, lòng y đau nhói. Y có thể cảm giác được tình yêu của Ngụy Ly với Ương Thương, liệu có phải, âm dương cách trở chính là khổ hình tàn khốc nhất trên thế gian này?
Mạc Tuyệt đến hoàng lăng vẽ cho Ương Thương một bức họa, trên đấy còn đề một bài từ:
Giữa hồ, đất Giang Nam, quạt che khuất dung nhan say giấc mộng Trang Chu
Bóng cô liêu thưởng cảnh, gió thổi dây tóc bay, nụ cười, cong cong ánh mắt
Gió nổi lên, họa sư lấy điểu chỉ loạn thế, lấy cảnh ẩn dụ người
Sương mê ly, huynh trưởng lấy thân che chắn, đổi mệnh lấy tình nhu
Tình này có thể phụ? Hồng Phong chẳng thể quên, Ương Thương vạn thế lưu truyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT