Hoàng hậu tổ chức tiệc mừng cho Chúc Liên ngay trong cung mình. Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc trang nhã, quý phái, phượng bào đỏ khảm kim tuyến đã biểu lộ khí chất mẫu nghi thiên hạ của nàng. Dung nhan xinh đẹp nở nụ cười hòa ái, nàng nhìn các hậu phi và chúng quần thần ngồi bên dưới, nói: “Chúng ta không thể phủ nhận công lao của Hoàng văn quân đã cứu Kỳ triều khỏi cảnh nước lửa, lễ mừng này chẳng qua là dệt hoa trên gấm thôi!”

Câu nói không có một chút sơ hở nào, nhưng lại khiến lòng người nghe khó chịu. Kỳ Cảnh ngồi trên long ỷ không nói gì, còn các đại thần lại lộ vẻ căm tức.

“Hoàng văn quân chắc là còn đang thẹn thùng nên chưa tới, xin các vị đại nhân kiên nhẫn chờ đợi!” Hoàng hậu dịu dàng nói.

Ý của hoàng hậu, là cho dù Hoàng văn quân có tới trễ, các ngươi cũng phải chấp nhận.

Kỳ Cảnh vuốt vuốt chung rượu trong tay, nhìn phản ứng của chúng quần thần, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định. Mục đích của hoàng hậu là gì, hắn rất rõ.

Bất chợt, có tiếng cười vang tới. Mọi người nhìn ra cửa, thấy Chúc Liên mặc cẩm y màu đỏ sậm, mang giày đen, tóc buộc cao, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đoạt hết tầm mắt chúng nhân. Thấy y mặc hồng y, hoàng hậu thầm nghiến răng. Hồng y, chỉ có chính thê mới được phép mặc. Tuy là màu của Chúc Liên không phải chính hồng, nhưng đó cũng là một kiểu khiêu khích.

“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!” Chúc Liên quỳ xuống hành đại lễ, sau đó ngẩng đầu lên, nghịch ngợm, nhìn Kỳ Cảnh cười.

“Ngồi xuống đi!” Kỳ Cảnh chỉ chỗ ngồi của y.

Chúc Liên đứng dậy, mỉm cười, nói khẽ, “Tạ hoàng thượng!”

Chúc Liên thích màu xanh, nhưng hồng y lại càng làm nổi bật nét hoạt bát của y. Không giống vẻ yêu nghiệt của Mạc Tuyệt, cũng chẳng giống vẻ đẹp đẽ quý phái của hoàng hậu, mà đó là một kiểu linh động chỉ thuộc riêng về Chúc Liên. Ngồi vào chỗ của mình, Chúc Liên cũng chẳng để ý tới ánh mắt đầy địch ý của những kẻ khác, y ăn điểm tâm trên bàn, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với Sơn Trúc.

“Hoàng thượng, mấy ngày trước Hoàng văn quân đã cứu Kỳ triều chúng ta, lại chẳng hề tranh công, thần thiếp cảm thấy phẩm đức này đúng là hiếm có!” Hoàng hậu nói.

“Kha triều chĩa mũi nhọn về phía chúng ta, hơn nữa còn dám dùng kế một mũi tên trúng hai đích, thần cho là Kỳ triều chúng ta có nội gián!” Vừa nói, Lý đại nhân vừa như vô tình cố ý liếc về phía Chúc Liên, hàm ý đã quá rõ ràng.

Kỳ Cảnh vẫn xem như không có gì, cũng không lên tiếng.

“Lý đại nhân, người nói vậy là sao?” Sắc mặt hoàng hậu nặng nề.

“Nếu không có nội gián, sao Kha Phượng Viêm lại dám cho nổ đê ngăn triều ta?”

Câu ấy như một búa đánh vào lòng những người có mặt ở đó, lại thấy Chúc Liên mặc y phục gần như hồng y xem như không có việc gì, họ lại càng tức không chỗ trút.

Hoàng hậu không nói gì mà để những người ở đó lên tiếng. Ngay tức khắc, có người bàn luận, tranh cãi, nhưng hầu như tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Chúc Liên. Những lời nói vu oan giá họa đó khiến Chúc Liên bật cười.

Vỗ vỗ bụi bánh trên tay, Chúc Liên uống một ngụm trà, hỏi: “Nội gián mà các vị nói tới là ai?”

“Hừ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!” Có một triều thần còn trẻ tuổi nóng tính, vẻ mặt khó chịu, người đó là Vương Thức.

‘Bốp’ một tiếng, Chúc Liên quăng chén trà xuống đất, chỉ vào mặt Vương Thức, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đổ tội cho bản quân!”

“Nếu không có, việc gì ngươi phải sợ!” Vương Thức đáp lại.

Câu đó đã nói trúng ý Chúc Liên, là y cố tình chọc giận Vương Thức. Bởi vì ngay từ đầu, những người ở đó không hề vạch trần nội gián là ai, tuy là mỗi người đều chỉ vào Chúc Liên, nhưng lại e ngại thân phận của y, họ không dám nói, đến cả việc xử Chúc Liên, cũng không phải chỉ nói bài ba câu như vậy là có thể giải quyết được.

“Hoàng thượng, các đại nhân đều bảo là thần, nếu vậy, mong bọn họ trình chứng cớ ra!” Chúc Liên quay về phía Kỳ Cảnh đang ngồi phía trước, nhìn thẳng vào hắn.

Bình thường Chúc Liên đều thích giả vờ đáng thương, thích nhìn Kỳ Cảnh bằng đôi mắt ngấn lệ, thích quấn lấy Kỳ Cảnh làm nũng. Nhưng giờ Chúc Liên lại không giống như thế, trong mắt y lộ đầy vẻ khó chịu, chứng minh y đang rất tức giận. Tất nhiên Kỳ Cảnh cũng biết ý của những người đó, đồng thời cũng biết Kỳ triều có nội gián, nhưng người đó sẽ là ai?

Đế vương đa nghi, sẽ chẳng có bất kỳ ai trong họ được tin cậy.

“Vương Thức, các ngươi có chứng cớ sao?” Kỳ Cảnh cũng muốn xem bọn họ có thể đưa ra được chứng cớ gì.

“Hoàng thượng, nếu chúng thần có chứng cớ, vậy hoàng thượng sẽ xử trí hắn theo luật sao?” Vương Thức chỉ vào mặt Chúc Liên.

Mắt Kỳ Cảnh bỗng trở nên nguy hiểm, sắc mặt cũng lạnh thêm mấy phần, “Ngươi đang ra lệnh cho trẫm?”

“Người đâu, lôi Vương đại nhân ra ngoài, chờ xử trí!” Ngụy Ly vẫn ở một bên không nói gì, đột nhiên lên tiếng, “Nếu chư vị đại nhân có chứng cớ cứ đưa ra, bệ hạ sẽ định đoạt cho các vị!”

Tuy Ngụy Ly rất hận Mạc Tuyệt, nhưng không có nghĩa là hắn không biết phân biệt đúng sai. Chúc Liên là người Kha triều, nhưng một nam phi nho nhỏ thì có thể làm nên chuyện gì?

“Hoàng thượng, Hoàng văn quân từng là nam phi của Kha Phượng Viêm!” Lý đại nhân chắp tay, nói: “Kha Phượng Viêm tặng hắn cho người, dã tâm đã quá rõ ràng!”

Một câu vừa thốt ra, khiến Chúc Liên run lên, Sơn Trúc ở phía sau lập tức bước tới đỡ y, đồng thời, cảnh đó cũng đã rơi vào mắt Kỳ Cảnh. Chúc Liên từng là nam phi của Kha Phượng Viêm, Kỳ Cảnh tất nhiên là biết, nhưng hắn đã phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn có người tra ra được. Chuyện nam phi của Kha Phượng Viêm rất bí mật, năm đó hắn cũng không tra ra, sao lại để Lý đại nhân biết?

“Hoàng văn quân, lời Lý đại nhân nói có đúng hay không?” Hoàng hậu lo lắng, nhìn Chúc Liên, các phi tử khác cũng vô cùng kinh ngạc.

Chúc Liên không đáp trả câu hỏi của hoàng hậu, mà luôn nhìn về phía Kỳ Cảnh, ánh mắt yếu ớt ấy khiến tâm Kỳ Cảnh run lên. Ban đầu hắn đã rất bất mãn với những lời chỉ trích của chúng quần thần, giờ lại càng khó chịu.

“Liên Nhi, lên đây!” Hắn gằn giọng, thốt ra câu ấy.

Chúc Liên lảo đảo, bước lên bậc thang, từ đầu chí cuối, ánh mắt y chưa hề rời khỏi Kỳ Cảnh. Cho đến khi đứng trước mặt Kỳ Cảnh, đôi mặt thật to đã ngấn đầy nước mắt.

Kỳ Cảnh nhíu mày, hắn còn chưa kịp nói gì, Chúc Liên đã quỳ xuống, “Hoàng thượng, bọn họ nói không sai, trước đây thần là nam phi của Kha triều, Lễ quân!”

Lời vừa thốt ra, hoàng hậu kinh ngạc, thốt ta tiếng: “Nhất phẩm Lễ quân…”

“Nhưng từ lúc thần bước vào Kỳ triều, đã không còn ý nghĩ trở về nữa!” Giọng Chúc Liên run lên, “Lúc Kha bệ hạ tiễn thần sang đây, người có nói, kiếp này thần không thể quay về Kha triều!”

Cũng không thể trở về nơi sinh ra, nơi đã nuôi dạy mình trưởng thành, cách nói ấy, khiến Kỳ Cảnh phải thở dài. Hắn biết Chúc Liên nói vậy là để che giấu chuyện hắn biết Chúc Liên từng là nam phi của Kha triều. Vì dù sao, đoạt nam phi của người khác cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì.

“Trẫm đương nhiên biết ngươi từng là Lễ quân Kha triều!” Lời của Kỳ Cảnh vang lên.

Câu đó khiến Chúc Liên giật mình, đồng thời cũng khiến những người ở đó ngây ra.

“Hoàng thượng! Thần tuyệt không có làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Kỳ triều!” Chúc Liên nắm lấy ống quần Kỳ Cảnh, nức nở: “Thần cứ nghĩ, hôm nay hoàng hậu nương nương làm lễ mừng công cho thần là đã tiếp nhận thần rồi, thần rất vui, nào ngờ, lại chính là Hồng Môn yến!”

Lúc nhìn về phía hoàng hậu, Chúc Liên lộ vẻ oán hận. Hoàng hậu im lặng, bởi vì, sự thật đúng là như thế.

Trên gương mặt trắng nõn còn vương nước mắt, kết hợp với hồng y sẫm màu lại càng bật lên vẻ điềm đạm đáng yêu, Chúc Liên đã phát huy ưu thế của mình một cách triệt để.

“Ý của Hoàng văn quân là gì? Bổn cung không hề dựng Hồng Môn yến gì cả. Ngươi thật sự có công với Kỳ triều, nếu không phải nhờ kiến nghị của ngươi, e là hiện tại thành đô Kỳ triều đã như Kha Phượng Viêm sở liệu chìm trong biển nước. Mất đi Tây quốc, chúng ta không thể tiếp tục chịu cảnh không thể giữ được đô thành!” Hoàng hậu lại chỉ sang chuyện Tây quốc bị đoạt.

Cho dù Chúc Liên không phải là nội gián, nhưng Tây quốc bị đoạt chính là nỗi nhục của Kỳ triều, mà nỗi nhục này là do quê hương của Chúc Liên, do Kha triều mang lại.

“Hoàng hậu nương nương, người không cần phải dùng một câu hai ý như thế!” Chúc Liên chuyển về phía hoàng hậu, nghiêm mặt nói: “Kha triều tính kế Kỳ triều là một chuyện, thần không có tư cách bàn luận điều gì. Đúng là thần trưởng thành ở Kha triều, lại từng là nam phi của Kha bệ hạ, mất Tây quốc, khiến con dân Kỳ triều oán hận Kha triều, tất nhiên cũng sẽ có người oán hận cả thần, người không cần phải liên tục nhắc nhở như thế!”

“Huống hồ,” Chúc Liên nhìn hoàng hậu, nói tiếp, “Thần cũng vừa hiểu được một chuyện, đó chính là Hồng Môn yến của nương nương đúng là rất cao minh!”

Chúc Liên thốt ra câu đó khiến những người ở đấy đều nghẹn lời, đến cả hoàng hậu cũng như thế.

“Đang lúc hỗn loạn, theo lẽ các vị đại thần nên nghĩ cách đoạt lại những thứ mất đi, chứ không phải ở đây lên án một nam phi như ta!” Chúc Liên nhìn hoàng hậu bằng đôi mắt ngờ vực, “Không biết hoàng hậu nương nương làm khó ta hết lần này tới lần khác như thế là vì nguyên cớ gì?”

Hoàng hậu không thể nặn ra được nụ cười nào nữa, chỉ có thể thốt ra một câu: “Hoàng văn quân nghĩ nhiều rồi, bổn cung không có ý đó!”

Quả nhiên hoàng hậu không hổ là một nữ tử tài ba, nàng ta lập tức nhìn Chúc Liên bằng đôi mắt thương xót, dịu dàng nói với hoàng thượng: “Là thần thiếp không tốt, đã khiến Hoàng văn quân khó xử rồi!”

Bọn họ không đưa ra được chứng cớ, bởi vì Chúc Liên vẫn luôn giữ phép tắc trong cung, chẳng có sơ hở nào. Lý đại nhân định dùng chuyện Chúc Liên từng là nam phi Kha triều ra đả kích y, bởi vì không có ai, không có đế vương nào lại cần thứ người khác đã dùng rồi, nào ngờ Kỳ Cảnh lại có thể khoan dung cho Chúc Liên như vậy.

Hoàng hậu biết sự tình có biến, lập tức đưa ra con bài chưa lật, nàng ta quỳ xuống trước mặt Kỳ Cảnh. Đám đại thần bên dưới thấy hoàng hậu quỳ, cũng kéo nhau quỳ xuống.

Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng minh giám, lần này Hoàng văn quân đã lập công, quyết không thể xem như không có gì, thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng phong y làm Hoàng quý quân!”

Chúc Liên thầm hô không ổn, hoàng hậu đúng là khó đối phó thật. Hoàng quý quân gần như đồng cấp với hoàng hậu, trong sử sách lại không có tiền lệ hoàng hậu và Hoàng quý quân cùng tồn tại. Hiện giờ, Chúc Liên lại thiếu lòng người, một khi còn hoàng hậu, cho dù y có làm Hoàng quý quân, e là sau này cũng đừng hòng được lòng kẻ khác. Và mưu kế của hoàng hậu chính là, khiến y không có một ai, một nơi nào có thể dựa vào. Còn với Kỳ Cảnh mà nói, Chúc Liên của hiện tại đúng là có một phen phong tình khác hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play