Nghe được giọng nói của Arthur, bên môi hắc y kỵ sĩ cong lên một tia quỷ dị.
“Vậy thì đáng tiếc thật.” Hắn nhẹ nhàng buông Lâm Linh xuống, đột nhiên vừa vừa nghĩ tới điều gì, khom lưng thấp giọng nói bên tai nàng,“Tiểu cô nương, một ngày nào đó, cô sẽ hối hận đã cứu ta.”
Trong nháy mắt lúc hắn thoáng qua Arthur, Lâm Linh cảm giác được có gì đó quỷ dị, cảm giác như ánh sáng và bóng tối mãnh liệt va chạm vào nhau, như muốn khiến cho những bức tường đá xung quanh hoa viên run rẩy rơi xuống …… Cho đến khi Arthur đến trước mặt nàng, cốc một cái thật mạnh lên đầu, nàng mới kịp định thần lại tất cả chỉ là ảo giác..
“Ô oa! Cậu nặng tay quá vậy!” Nàng ủy khuất ôm đầu mình xoa xoa, rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với tên thô lỗ này a!
“Vũ hội bắt đầu lại rồi, cô không nhảy sao?” Hắn làm bộ như không có việc gì ngồi xuống bên người nàng.
“Không đi!” Nàng lắc đầu,“Ta không muốn bị mất mặt!”
“Cho nên mới ở chỗ này trêu ong ghẹo bướm sao?” Hắn tà tà liếc nàng một cái.
“Này…… Người nào trêu ong ghẹo bướm?” Lâm Linh có chút tức giận,“Tôi thấy cậu mới là người trêu ong ghẹo bướm, cậu tới đây làm gì, trong đại điện còn có biết bao nhiêu mỹ nữ đang chờ cậu kìa, mới vừa rồi không phải các người nhảy rất đẹp sao! Đừng đến đây gây chuyện với tôi nữa, phiền phức quá!”
Quăng qua một đống câu, nàng vốn tưởng rằng sẽ lại bị Arthur đập thêm một cái nổ đom đóm mắt nữa lên đầu, không ngờ hắn lại chỉ hơi kinh ngạc, nở nụ cười đứng lên, hướng nàng làm một cái lễ tiết hoàng gia, vươn tay của mình ra với nàng.
“Làm gì vậy?” Nàng không quen với một Arthur phản ứng không bạo lực.
“Không phải mới nói rồi sao? Ta mới là bạn nhảy của cô.” Khóe miệng của hắn khẽ giương, trong đôi mắt lấp lánh ánh trăng.
A? Tên kia uống lộn thuốc? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Linh, lập tức lắc đầu nguầy nguậy:“Tôi không biết khiêu vũ!”
“Không biết thì học.” Hắn tựa hồ cũng không kiên nhẫn, một phát kéo nàng qua,“Nhảy ở chỗ này.”
“Chỗ này?” Nàng mở to hai mắt.
Hắn ôn nhu nở nụ cười:“Đúng, chỗ này.”
Âm thanh vui vẻ trong cung điện theo gió đêm bay tới, trong hoa viên nhẹ nhàng thoang thoảng tỏa ra mùi hương hoa huệ ngào ngạt. Vài mảnh lá cây Tiêu Tiêu phiêu nhiên hạ xuống, cọ xát với mặt đất gẩy lên một âm thanh vô cùng nhỏ.
Lâm Linh nửa ngờ nửa tin đặt tay mình lên lòng bàn tay của hắn, mắt nhắm mắt mở bước lên.
Ti — bên tai truyền đến một tiếng hút khí lạnh của Arthur.
“A, xin lỗi, tôi đã nói tôi không biết khiêu vũ a……” Nàng lo lắng giải thích.
“Trở lại!” Hắn cố gắng nhẫn nhịn.
Vì vậy, một cước, lại một cước……
“Ui!”`
“Xin lỗi!”
“Ai!”
“Xin lỗi!”
“Ui da!”
“Xin lỗi ……”
“Trở lại!” Arthur giống như đã sắp phát điên ……
Lâm Linh cúi đầu nhìn, bị doạ đến nhảy dựng lên:“Cậu, chân của cậu……”
Arthur theo hướng mắt nàng nhìn xuống, khuôn mặt lập tức méo xệch, trời ạ, cả cái chân bị giẫm mém thành cái – móng heo rồi…… Hít sâu vào, thở ra, hít sâu vào, thở ra…… Trấn tĩnh, trấn tĩnh, ngàn vạn lần không được bùng nổ.
“Cô chú ý cho ta, nếu không,” Hắn kiềm nén oán khí, bình tĩnh chỉ chỉ chân của mình,“Đây cũng sẽ là kết quả của cô!!”
Lời đe dọa này quả nhiên hữu dụng, Lâm Linh lập tức hết sức chăm chú động tác dưới chân, dần dần, rốt cuộc cũng đuổi kịp nhịp chân của hắn.
Gió nhẹ nhàng thổi, Arthur nhìn chăm chú vào Lâm Linh đang chú ý dưới chân, bàn tay nhỏ bé trong tay hắn nóng rực, như có một đám lửa nóng bỏng thiêu đốt từ bên ngoài, thi thoảng còn đột nhiên run rẩy. Trong lòng bàn tay nhơ nhớp mồ hôi, khiến cho tay hắn cũng ướt đẫm theo.
“Cô không thoải mái sao?” Hắn thấp giọng hỏi, không tự chủ nắm chặt cánh tay kia.
“Không…… Không có gì, chỉ là, sợ lại giẫm phải chân cậu.” Nàng ấp a ấp úng trả lời.
Vừa mới nói xong, đột nhiên hắn tăng lực tay ôm lấy eo nàng, tay phải ôn nhu đặt lên gáy nàng, thân thể cao lớn của hắn bao nàng ở trong, cho nàng một cái thế giới ấm áp an toàn…… Một cỗ nhiệt lượng không biết từ đâu chảy khắp toàn thân, hô hấp của nàng bắt đầu rối loạn, mông lung yếu ớt, giật mình mang theo hoảng hốt.
Đầu nàng như ngừng hoạt động, cũng chẳng nghĩ được gì, toàn tâm toàn ý nhịp nhàng khiêu vũ…… Thật giống như cánh bướm vờn quanh nhảy múa trên cánh hoa non nớt…… Tinh xảo như chuồn chuồn vờn quanh giọt nước trên lá sen……nhẹ nhàng hạt mưa xuân đọng lại trên đỉnh lá xanh ngắt……
Cách đó không xa, hầu tước Gawain đang đứng trước mặt một vị phu nhân, lơ đãng rơi ánh mắt xuống một cô gái đang khiêu vũ dưới ánh sao, miên man suy nghĩ không rời mắt.
“Hầu tước đại nhân, ngài đang nghĩ gì vậy?” Phu nhân kiều diễm dùng quạt che hờ đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, cười yếu ớt hỏi.
“A,” Hắn khẽ mỉm cười,“Ta đang nghĩ có nên dọn dẹp căn phòng cất giấu hàng sưu tập của ta không.”
Phu nhân tò mò mở to hai mắt:“Hầu tước đại nhân ngài lại muốn mua thêm vật phẩm về thưởng thức sao? Không biết lần này vật phẩm như thế nào nhỉ?”
“Lần này sao?” Hắn vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt lên trên mặt phu nhân,“Là một người sống nha.”
Phu nhân lập tức nở nụ cười khanh khách:“Hầu tước đại nhân ngài nói thật sao?”
Gawain khẽ rũ mi mắt, hàng lông mi dài màu nâu rám nắng che đi bóng ma ở sâu bên trong, trong lòng lạnh lùng cười.
Con người đều như vậy, ngươi nói dối thì tất cả mọi người lại tin là thật; mà khi ngươi nói thật thì lại không ai thèm tin.
Bầu trời như biển đen rộng lớn mà tĩnh lặng, lập lòe mấy tia đom đóm vờn quanh cánh hoa, một cô gái tóc dài ( Lâm Linh ấy) như ẩn như hiện ở trong gió đêm, những sợi tóc như có như không xẹt qua gò má thiếu niên, trong không khí vẫn thoang thoảng từng đợt mùi hương hoa huệ, phảng phất tiếng hát xa vời làm vạn người say mê.
Một khúc kết thúc, hơi buồn cười nhìn Lâm Linh vẫn còn đang ngẩn ngơ, lại muốn cốc lên đầu nàng thêm một cái, đột nhiên xoay người ngắt xuống một bông hoa huệ, thấp giọng nói:“Đóa hoa này nở ra cũng không biết sẽ bay đi về nơi nào, cài lên đây đi.”
Mùi hương hoa đậm đặc bay trong gió, khiến tâm trạng Lâm Linh có một niềm vui sướng không lời. Nhưng trong tích tắc nàng đột nhiên nhớ tới ý nghĩa của loài hoa huệ, đôi mắt chua xót, lồng ngực nhói đau, nhẹ cúi người xuống tránh đi bàn tay của hắn.
Bàn tay hắn kinh ngạc khựng lại trong không khí, nụ cười trên mặt thoáng chốc đóng băng, nàng cái gì cũng không nói, kéo váy chạy thục mạng về phía đại điện……
Ý nghĩa của hoa huệ — niềm vui nguy hiểm.
Đúng vậy, kết quả của niềm vui này là nằm trên một bờ vực nguy hiểm. Nàng lại một lần nữa, lại một lần nữa nhắc nhở chính mình: Đây chỉ là một trò chơi, tất cả, tất cả chỉ là hư ảo, tất cả đều không tồn tại!
Mặc Lâm, Arthur, Khải, Lancelot, tất cả, tất cả đều là những nhân vật đã được sắp đặt.
Lúc trở lại đại điện cũng là lúc buổi vũ hội kết thúc. Quốc vương ngồi xuống ngai vàng, quét mắt qua bảo mọi người im lặng, cao giọng nói:“Các vị quan khách tôn quý, thật ra hôm nay ta còn mời thêm một vị khách có thân phận vô cùng cao quý, ngài ấy chính là đại diện của Giáo Hoàng La Mã — công tước Duagloth.
Lời quốc vương vừa dứt, trên mặt mọi người lộ ra thần sắc kỳ dị và sợ hãi, thầm thì với nhau.
“Thượng Đế a, đây không phải là hắc công tước trong lời đồn sao?”
“Nghe nói hắn là con riêng của Giáo Hoàng La Mã, thủ hạ của hắn là đội quân ám kỵ sĩ giết người vô tung vô ảnh……”
“Trời ạ, ta còn nghe nói hắn thích nhất là dùng những dụng cụ tra tấn đáng sợ để hành hạ người khác. Hễ kẻ nào mà dám đối nghịch với hắn sẽ nhận lấy kết cục rất bi thảm.”
Lâm Linh đang đứng một bên nghe thấy thế thì kinh hồn táng đảm, nàng đang âm thầm đoán thử xem rốt cục ai là hắc công tước thì một bóng dáng quen thuộc màu đen chậm rãi đi tới bên cạnh quốc vương, nhẹ nhàng tháo xuống mặt nạ trên mặt.
Dưới mặt nạ là một gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng thập phần lãnh khốc, khuôn mặt lộ ra một chút sát khí âm độc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, như một loài hoa độc dược nở rộ xinh đẹp chết người. Đôi mắt màu bạc mơ hồ lưu động vài phần tà khí, khiến kẻ nào nhìn vào trong đôi mắt đó đầu cảm thấy rét run.
Đúng là hắn!
Thấy hắn xuất hiện làm đầu của Lâm Linh nhất thời rơi vào trạng thái chân không, bên tai truyền đến tiếng nói cảm thán mơ hồ hỗn loạn của mấy vị phu nhân.
“Thượng Đế a, thật là một chàng trai hoàn mỹ! Ta chưa bao giờ thấy vị nam tử nào đẹp đến thế!”
“Nhìn kìa, đôi mắt hắn là màu bạc đấy!”
“Không ngờ nam nhân ác ma trong truyền thuyết lại có một dung mạo đến ngay cả thiên thần cũng phải ghen tỵ như vậy……”
Công tước Duagloth hành lễ với các quan khách, khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười lạnh nhạt sắc như dao. Nhưng trong đôi đồng tử xinh đẹp lại bắn ra một luồng khí lạnh không tương xứng với nụ cười trên môi, giống như một kẻ trào phúng nhìn tất cả mọi người trên thế gian này, lại giống như một Tinh Linh cô độc bị lạc đường……
Nhìn tên nam nhân kia, trong lòng Lâm Linh dần dần cảm thấy bất an, cỗ cảm giác ấy cứ quanh quẩn trong lồng ngực không cách nào giải tỏa.
Đúng lúc này nàng rốt cuộc đã nhận ra được, đã có một cái gì đó thay đổi từ lúc nàng cứu tên nam nhân này.
Con riêng của Giáo Hoàng La Mã, thân phận này đã định đoạt hắn và Arthur sau này sẽ là kẻ địch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT