Trong rừng những cây đại thụ to lớn che hết bầu trời, ánh nắng nhỏ vụn lấm tấm nhảy nhót ở dưới những khe hở của tán lá. Không có gió, không có chim chóc muôn thú, yên tĩnh đến mức có thể mơ hồ nghe được tiếng hoa rơi nhẹ nhàng cùng tiếng bướm non phá kén. Càng đi, ánh sáng trong rừng càng tối dần.
Lâm Linh nhẹ nhàng thúc roi ngựa bảo Triel tăng tốc độ.
Đúng lúc đó, Lâm Linh đột nhiên thấy phía trước có một mảnh sáng nhẹ, ở giữa ánh sáng ấy là một bóng lưng thon dài và mái tóc bạc óng ánh…
Chẳng lẽ là Lancelot? Nàng vui mừng tăng cước bộ chạy lại gần, nhưng đột nhiên không khí xung quanh co rút lại, phảng phất như hình thành những sợi dây trói vô hình trói trụ nàng lại, khiến nàng không thể di chuyển dù chỉ một bước. Nàng liều mạng giãy dụa muốn chạy nhưng lại không thể nhúc nhích được, muốn gọi nhưng lại cổ họng lại không phát ra được một âm thanh nào.
Ngay lúc mơ mơ màng màng sắp sửa mất đi ý thức, đột nhiên nàng lại cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cứ như có một người ở trong bóng tối cầm tay nàng kéo đi, nàng ngây ngốc bước chân theo. Một lát sau Lâm Linh cảm giác được áp lực đã giảm nhẹ xuống, mọi thứ trước mắt bắt đầu rõ ràng hơn.
Nàng khó tin trợn to đôi mắt, xuất hiện trước mặt nàng cư nhiên là đại sảnh của lâu đài bá tước Ái Khác Luân!
Càng ngạc nhiên hơn là, trong đại sảnh vô cùng đông đúc náo nhiệt, có phu thê nhà bá tước, Arthur, Khải, còn có Lancelot và một người có mái tóc tuyết trắng, khí thế uy nghiêm lão giả.
Rốt, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra?
“Lâm Linh, sao bây giờ cô mới đến, nghi thức thụ phong sắp bắt đầu rồi.” Khải cười thước thước tới cạnh nàng.
Lâm Linh khó tin nhìn về phía Arthur, trên vẻ mặt hắn cũng chẳng có gì, nàng lập tức lại quay đầu nhìn sang Lancelot, mặc dù hắn vẫn mỉm cười, nhưng trong con ngươi trong trẻo ấy lại mang vài nét âm u khó dò.
Tất cả, đều rất cổ quái.
Cổ quái xen lẫn quỷ dị.
Rõ ràng là nàng đang ở trong rừng cơ mà, sao chớp mắt đã quay về lâu đài rồi? Chẳng lẽ là mình ở nằm mơ? Đang lúc nghi hoặc đánh mắt lung tung thì nàng thấy được một bóng người quen —
Đó đúng là Mặc Lâm!
Không có khả năng, Mặc Lâm rõ ràng không thể nào ở chỗ này được …
Sau lưng nàng bốc lên một cỗ hàn khí, âm lãnh khủng bố, từ mỗi một lỗ chân lông da tay, mỗi một – tế bào, rót vào thân thể. “Cẩn thận có bẫy ảo giác”, lời của tiểu nam hài nói vang lên trong đầu nàng, chẳng lẽ tất cả ở đây đều là giả ……
Chẳng lẽ nàng — đã đã bị trúng huyễn cảnh!
Hoài nghi, lo lắng, lo âu, đan vào cùng một chỗ, đại não nàng lâm vào một mảnh hỗn độn, cảm thấy vô cùng rối loạn không biết làm sao.
“Trước mặt kẻ thù của mình không bao giờ sợ hãi. Luôn dũng cảm đứng sóng vai……”
Trong lúc nàng đang rối rắm không biết làm như thế nào thì quốc vương đã bắt đầu nghi thức sắc phongkỵsĩ, ngay lúc ông chuẩn bị cầm thập trụ bảo kiếm trong tay đưa cho Arthur, Lâm Linh vô tình phát hiện trên mặt tên Arthur kia lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Không đúng, chắc chắn có điểm gì đó là lạ!
Điểm này không giống Arthur, Hay nói cách khác, tên này không phải Arthur!
Nghĩ tới đây, không biết nàng lấy dũng khí từ đâu chạy vụt lên, đánh rớt thanh bảo kiếm trên tay quốc vương, la lớn, “Lancelot, cậu tỉnh táo lại đi, đây không phải là sự thật, tất cả chỉ là ảo giác thôi! Đây không phải là Arthur điện hạ thật sự!”
Lancelot hơi kinh hãi, “Cô nói cái gì?”
Quốc vương cũng bắt đầu hồi phục tinh thần sau vụ bất thình lình hồi nãy, vẫn duy trì gương mặt điềm tĩnh trầm giọng nói, “Cô gái trẻ, cô không được quấy rầy nghi thức thụ phongkỵsĩnày.”
“Quốc vương bệ hạ, đây chỉ là ảo giác thôi, ngài mau lùi lại đi!” Lâm Linh nói năng lộn xộn giải thích
Sắc mặt quốc vương hơi trầm xuống,“Cô gái, mời ngươi đi ra ngoài.” Vừa nói ông vừa chỉ thị mấy người lính canh kéo Lâm Linh đi ra ngoài.
“Chờ một chút, bệ hạ.” Lancelot đột nhiên chắn trước thân nàng, nhíu mày nhìn Arthur vẫn đang quỳ trên mặt đất,“Thật sự hình như có cái gì đó không đúng.”
Nhân cơ hội đó Lâm Linh bay lên nhặt thanh kiếm ở trên mặt đất,“Bệ hạ, tôi không có lừa ngài, đây là một ảo cảnh, người ở nơi này đều là giả. Không tin hai người nhìn đây,” Vừa nói nàng vừa cầm kiếm chém xẹt qua tay áo Mặc Lâm, nháy mắt trông như chém qua một lớp không khí.
Lancelot lập tức kinh hãi chắn trước mặt quốc vương.
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở trong đại sảnh trừ ba người bọn họ vặn vẹo biến hình, từ từ mơ hồ biến mất dần vào không khí, một trận cười nổi gai óc vang lên trong đại sảnh, chen thêm một giọng nói bùi ngùi xót xa, “Không ngờ lại bị các ngươi phát hiện, tuy nhiên, chỉ sợ các ngươi không còn kịp thực hiện nghi thức thụ phong cho Arthur nữa……”
Lời hắn vừa dứt, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sàn nhà dưới chân rung động kịch liệt, một trận âm thanh đứt gãy vang lên, trong nháy mắt thân thể nàng như một con diều mất gió rơi xuống khe nứt tối om của sàn nhà……
=== ====== =====
Lúc tỉnh dậy nàng ngạc nhiên phát hiện bản thân mình không bị thương, nhưng lại cảm giác được từng khối mồ hôi lạnh chảy xuống lòng bàn tay, cứ như vậy vài phút nàng vẫn chưa nhận ra mình đang làm gì hay ở nơi nào.
“Lâm Linh, cô không sao chứ?” Giọng của Lancelot vang lên bên cạnh nàng.
“Tôi không sao, còn quốc vương bệ hạ?” Lâm Linh vội vàng hỏi.
“Ta cũng không sao.” Giọng quốc vương trầm thấp nguy nghiêm, “Lần này nếu không nhờ cô chắc là đã trúng kế của bọn chúng. Nếu ta đoán không sai thì hơn phân nửa chủ kiến này là của hắn.”
Lâm Linh không hiểu “hắn” trong lời quốc vương nói là ai, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Do dự một chút nàng không nhịn được hỏi,“Nhưng tại sao bọn chúng lại muốn phá hỏng nghi thức thụ phongkỵsĩcủa Arthur?”
“Bởi vì nếu muốn trở thành người thống trị tương lai hợp pháp thì người đó bắt buộc phải có được sự thừa nhận của quốc vương bệ hạ, nếu nghi thức thụ phong lần này không thành công, các quý tộc khác sẽ cho rằng Arthur không phải là một người thừa kế thích hợp, con đường tương lai của nó sẽ càng khó đi.” Giọng nói quốc vương vô cùng ôn hòa, “Cho nên ta không thể không có mặt ở nghi thức lần này được.”
Mặc dù đang ở trong bóng tối không thấy rõ được vẻ mặt của quốc vương, nhưng Lâm Linh đoán vẻ mặt lúc này của ông ấy chắc chắn rất ôn nhu, trong lòng có chút cảm động khó hiểu……
Rất muốn để cho Arthur nghe mấy lời này, rất muốn cho hắn biết rằng phụ vương của hắn rất — quan tâm hắn.
Tuy nhiên việc làm cấp bách hiện giờ là phải để cho quốc vương trụ trì nghi thức phong lễ đã, Lâm Linh sốt ruột nhìn một mảnh hắc ám chung quanh, nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào đây??
“Thoạt nhìn có vẻ là một cái giếng cạn.” Lancelot mở miệng nói, “Thế này thì trừ phi có cánh mới có thể thoát ra.”
Cánh? Trước mắt Lâm Linh đột nhiên sáng ngời, thiếu chút nữa thì quên nàng có ma pháp hệ phong a, mặc dù không thể tạo ra cánh, những cũng có thể tạo ra một sức gió đủ lớn để đưa bọn họ ra khỏi chỗ này!
Nghĩ vậy nàng kích động đứng lên đem ý nghĩ của mình nói cho hai người đó biết.Ở tình huống thế này, mọi người cũng chỉ đành nghe theo cách của Lâm Linh.
Thấy hai người đáp ứng, Lâm Linh vội vàng đọc lên chú ngữ, thi triển ma pháp tạo gió, theo những lời thì thào của nàng, trong bóng tối đột nhiên nổi lên một trận gió mát, gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, tạo thành một cái vòi rồng nhỏ.
“Nhanh tiến vào bên trong đi!” Lâm Linh thúc giục,
“Còn cô?” Lancelot nâng quốc vương dậy, không nhịn được hỏi.
“Hiện tại tôi không đủ mạnh để có thể đưa được ba người lên cùng một lúc.” Lâm Linh hạ giọng, “Lancelot, trước tiên cậu mang bệ hạ tới lâu đài đã, sau khi kết thúc nghi thức hãy tới tìm tôi.”
“Lâm Linh……” Lancelot lập tức cự tuyệt, “Tôi không thể để con gái một mình ở chỗ này được.”
“KỵsĩLancelot, đây là ra lệnh! Quốc vương bệ hạ giao cho ngươi!” Lâm Linh cao giọng, “Nhanh lên đi!”
Lancelot sửng sốt, trong nháy mắt hắn cảm giác như có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao quanh Lâm Linh, nó không giống như một loại khí thế phù dung sớm nở tối tàn làm cho tim hắn hơi động.
“Được rồi.” Lancelot đỡ quốc vương đi vào bên trong cơn gió, Lâm Linh gia tăng lực lượng, dùng hết toàn lực đưa cả hai người ra khỏi bóng tối.
Sau khi đưa bọn họ rời đi xong, nàng kiệt sức ngồi phịch xuống dựa lưng vào thành giếng, nhưng tâm lý lại vô cùng thoải mái.
Rốt cuộc cũng có thể vượt qua được rồi.
Nhưng rất nhanh Lâm Linh đã ý thức được ngàn vạn lần đừng làm anh hùng rơm.
Trong bóng tối thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh nhỏ nhặt kỳ quái, phảng phất như có con gì đang cắn nuốt, hào khí khi nãy của Lâm Linh đã sớm bay biến đi đâu mất hết, nàng căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đêm đáng sợ, cứ như lát nữa sẽ có thứ gì đáng sợ khủng bố xuất hiện trước mặt nàng vậy…
Ôi, nhất thời kích động sẽ giết chết người mà.
Khi nãy không biết nàng lấy đâu ra tinh thần bất khuất như vậy nữa, nhất định là não bị vô nước rồi ……
Nàng kinh hồn táng đảm (kinh hãi run sợ) ngồi ở đây, cảm giác như chìm trong bóng tối, tựa như có cái gì đang trói chặt cổ họng không sao là lên được, cũng không tài nào động đậy nổi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trên đầu nàng có tiếng động, tiếp đó là một luồn sáng bên trong có bóng người hướng xuống phía nàng, mồ hôi lạnh từ thái dương nàng trượt vào trong mắt, mặn mặn cay cay, tầm mắt mơ hồ như có ánh mặt trời nhẹ lay động.
Nàng hít một hơi hàn khí, chống tay đứng lên, cuối cùng cũng thấy rõ đó không phải là ánh mặt trời mà là ảnh ngược sáng của mái tóc vàng. Mái tóc vàng như che lấp cả bầu trời, dung nhan tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt tím tinh khiết không lẫn một chút tạp chất bụi trần, trên môi nhếch nhẹ một nụ cười nhạo, giọng nói quen thuộc vọng đến nàng.
“Cô ngốc, cô vẫn ổn chứ?”
Lâm Linh nghe được giọng nói này, thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên, liên tiếp kêu gọi, “A, Arthur!”
Thật khó tin, Arthur cư nhiên tự mình xuống cứu nàng!
“Cô ngốc, học ma pháp cho đã thế mà ngay cả bản thân mình mà cũng không tự cứu nổi được, chưa thấy nữ nhân nào ngốc hơn cô.” Arthur vẫn không quên kèm theo một tràng thanh âm độc ác phía sau.
Lâm Linh đột nhiên có chút ủy khuất, muốn đẩy hai cánh tay hắn đưa ra.
“Tôi không muốn cậu cứu tôi, tôi muốn Lancelot và Khải tới cứu!” Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm thấy đối phương chụp một cái bắt mạnh tay nàng.
“Đau quá, buông tôi ra!” Lâm Linh bướng bỉnh giãy dụa không thèm sự trợ giúp của hắn, đúng lúc đó nàng chợt nghe Arthur hô nhỏ một tiếng, “Woa, một con rắn thật lớn!”
“Nơi nào?” Lâm Linh hốt hoảng theo phản xạ nhảy lui vào lòng Arthur, nắm chặt vạt áo của hắn, rung giọng nói, “Nhanh lên, mau dẫn tôi ra khỏi đây a!”
Arthur hé mắt, chậm rãi nói, “Arthur, hình như ta nhầm. Hóa ra là một sợi dây cũ.”
Lâm Linh sửng sốt, lập tức hiểu ra đối phương chỉ đang đùa nàng, không khỏi giận dữ, tâm trạng lại càng ủy khuất, vừa rồi mình còn lo lắng sợ hãi quốc vương sẽ không kịp tới nghi lễ thụ phong của hắn, hắn cư nhiên tới đây lại có thái độ như vậy với nàng!
Đang muốn dùng sức đẩy ra cái tên không hiểu tình đạt lý này, lại không ngờ rằng bị hắn kéo ngược lại vào trong lòng, cánh tay đang nắm chặt nàng biểu lộ một vẻ ôn nhu không dễ phát hiện.
“Thật sự là — đồ ngốc.”
Lâm Linh ngẩn ngơ, quên luôn cả giãy dụa, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm nóng của hắn. Mặt dán vào vạt áo của hắn, máu trên mặt dường như cũng nóng bỏng sôi trào, hai mắt nàng nóng rực lên.
Đây là — cảm động sao?
Sau khi được hắn kéo lên mặt đất, Lâm Linh chợt nhớ tới chuyện quan trọng, cuống quít hỏi,“Nghi thức sắc phongkỵsĩđã kết thúc sao?”
Lancelot bên cạnh lập tức trả lời,“Điện hạ nghe nói cô còn đang ở dưới đáy giếng nên quyết định mang cô về trước đã.”
Lâm Linh khó tin liếc nhìn Arthur một cái, thấy sắc mặt của hắn có chút phớt hồng nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, “Đương nhiên là phải đem đồ ngốc này về trước, bởi vì thanh thập tự kiếm dùng để thụ phong còn đang nằm ở trong tay cô ấy!”
A? Lâm Linh lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ trong tay mình vẫn còn đang ôm khư khư thanh thập tự kiếm!
Trời ạ, nàng đã phạm vào một sai lầm ngớ ngẩn! Thứ quan trọng như vậy lại quên mang nó trao lại cho quốc vương…
Hóa ra, hắn vội vã tới cứu nàng cũng chỉ vì thanh thập tự kiếm này. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Linh dâng lên một tia mất mát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT