Lúc Lâm Linh mở to mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt bị phóng đại làm nàng nhảy dựng lên, giãy giụa cuốn quýt lui ra sau hai bước. Lúc tập trung định thần lại thì thấy đó là Tam công tử! Lúc này khuôn mặt của hắn tựa như đang suy nghĩ điều gì nhìn nàng, miệng vẫn hơi cong cười cười. Chỉ là lúc thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh hách thì nụ cười có chút cứng ngắc.
Tam công tử rất là khó chịu, hắn dí gương mặt điển trai này trước mặt nàng dĩ nhiên là muốn hù dọa nàng! Lâm Linh không biết Tam công tử đang nghĩ điều đó nên oán thầm hắn. Thế này thì gần quá rồi, đến nỗi đối phương còn không nhìn thấy rõ được cái mắt cái mũi nó như thế nào, không bị dọa đến nhảy dựng là may lắm rồi còn phân biệt tốt xấu cái gì!
Sau vài giây ngây người Lâm Linh đột nhiên phản ứng lại, mình đã trở về thế giới hiện thực rồi. Toàn bộ trí nhớ lúc trước như thủy triều vọt tới đầu nàng! Chẳng phải là nàng bị một cái trứng thối đánh trúng nên bị đưa về thế giới trò chơi sao?
Hóa ra đúng như lời Mặc Lâm nói, thời gian vẫn bị ngừng ở chỗ này, cho dù nàng ở trong thế giới trò chơi bao lâu thì nơi này cũng vẫn đứng yên.
Gạt gạt lòng trứng ở trên mặt mình, trong lòng nàng dấy lên một cỗ phiền muộn. Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng của tên tóc vàng kia,“Hai tháng nữa là lễ thụ phong chứckỵsĩcủa ta, đến lúc đó mà ngươi dám quên, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Thấy cái trứng mình ném không đánh trúng mục tiêu, cô gái nổi trận lôi đình, nàng hung hăng dậm chân, móc ra từ sau lưng chiếc túi ni-lông màu đen căng phồng. Tề Văn Du vừa thấy chiếc túi ni-lông kia, sắc mặt khẽ biến, thành thục lấy một cái ô không biết từ đâu ra, “phạch” một tiếng căng ra chắn trước mặt hắn và Lâm Linh, nói với Lâm Linh một câu,“Nếu không muốn bị ném chết thì đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, một trận âm thanh bùm bùm vang trên đầu bọn họ, loáng thoáng còn có giọng nói hùng hổ giận dữ của cô gái.
Đợi một lúc âm thanh hoàn toàn biến mất, Tề Văn Du mới chậm rãi thở nhẹ hạ ô xuống.
Hắn vừa buông ô, trong nháy mắt Lâm Linh trợn tròn mắt. Trên mặt đất toán rác là rác, ruột táo, vỏ cam, giấy vụn, chén bể, xương đầu cá, làm thành một bãi chiến trường toàn rác.
Còn cô gái kia đã biến đâu mất tăm.
“Hiệp Toa là em họ tôi, tính khí hễ nóng lên là quăng rác.” Tề Văn Du trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ,“Tật xấu này của nàng từ nhỏ đến giờ vẫn không đổi được.”
Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, hóa ra em họ của hắn hễ nóng lên là quăng rác, hờ hờ, thật là một nữ sinh cá tính a…
“Có sao không? Lau đi.” Lâm Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên thấy hắn đưa cho nàng một khối khăn tay màu vàng nhạt. Giờ hắn đã thay bằng vẻ mặt ôn nhu như thường.
Lâm Linh chần chờ nhìn khăn tay, nghĩ không ra hắn muốn cái gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết tên Tam công tử phúc hắc này tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì. Nếu không hắn đã chẳng mang nàng ra làm tấm bia chặn quả trứng thối kia!
“Không cần.” Nàng tức giận nói một câu, thuận tay quăng chiếc đĩa CD vào mặt trưởng quầy,“Cái này tôi cho ông!”
Ông chủ thấy bóng lưng nàng đã đi xa chợt thấp giọng mở miệng,“Tam công tử, đĩa CD trò chơi này…”
Tề Văn Du không nói gì, thuận tay bỏ đĩa CD vào trong túi, đồng tử lóng lánh sâu không thấy đáy, mê ly như bị một đám sương mù bao phủ.
Chớp mắt Lâm Linh đã trở về được một tuần.
Hôm nay, nàng bước vào phòng học, như thường lệ nghe thấy giọng nói líu ríu cùng tiếng cười sang sảng của Quách Đình, tính cách hướng ngoại của Quách Đình rất có duyên trong lớp học, nên bạn bè của nàng rất nhiều.
Ai đó đã nói, muốn nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh mới, biện pháp tốt nhất chính là làm bạn cùng với người ở chỗ đó trước, đúng là không sai chút nào cả. Có lẽ cũng nhờ lý do này mà quan hệ của nàng và các học sinh trong lớp cũng nhanh chóng quen thuộc.
Nhiều lúc nàng thật sự rất hâm mộ tính cách đó của Quách Đình.
“Lâm Linh, mau lại đây! Bọn tớ đang thảo luận về chuyện báo danh đại hội thể dục thể thao này.” Quách Đình vừa thấy bóng dáng của nàng lập tức chạy qua bắt chuyện.
Ủy viên phụ trách báo danh thể dục tên Ngụy ngôn đẩy đẩy kính mắt trên mũi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi,“Lâm Linh, cậu tính báo danh hạng mục nào?”
Vẻ mặt Lâm Linh thoáng suy sụp,“Không báo danh cũng không được sao?” Từ nhỏ đến lớn nàng dở nhất là thể dục, mặc dù ở trong trò chơi nàng làm được rất nhiều việc khótưởngtượng, nhưng một khi ở trong hiện thực nàng lại bị đánh về nguyên hình.
“Bạn học Lâm Linh, cậu cũng là một thành viên của ban năm nhất chúng ta, sao lại không báo danh?” Ngụy Ngôn liếc nàng đẩy đẩy kính mắt, nói thế nào thì hắn cũng là tân tiền nhiệm, bạn học này thật là không để cho hắn chút mặt mũi nào mà.
Lâm Linh đang tính trả lời lại thì Quách Đình vỗ vỗ vai nàng,“Lâm Linh, cậu báo danh với tớ đi. Không sai đâu! Chúng ta cũng cần có bạn mà!”
“Bạn học Lâm Linh, tớ sẽ viết tên của cậu lên đây.” Thấy nàng không phản đối, Ngụy Ngôn hài lòng nhớ kỹ tên nàng, trôi chảy nói một câu,“Vậy chạy 1500m dựa vào hai người các cậu.”
Ầm! Lâm Linh cảm thấy dường như có một bình hoa siêu cấp to lớn đập vào đỉnh đầu của nàng, nàng co quắp khóe miệng, ôm một tia hy vọng cuối cùng, đáng thương nhìn Quách Đình,“Cậu, cậu báo danh cái gì vậy?”
“Mới nãy cậu không nghe thấy à? Đương nhiên là chạy 1500m a, cái này mới có tính thử thách chứ… Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng lên a!”
Nàng chư kịp nói xong, Lâm Linh đã “bùm” một tiếng té trên ghế, trong đầu có một ý niệm đảo quanh.
1500m… muốn-giết-người-à.
Kể từ đó, cuộc sống cực khổ của bạn học Lâm Linh bắt đầu. Mỗi sáng đúng 6h, Quách Đình đều đến đúng giờ bấm chuông cửa nhà nàng, lôi kéo nàng cùng đi tập chạy. Lâm mụ mụ mặc dù lúc đầu có hơi phê bình, sợ ảnh hưởng việc học tập của Lâm Linh. Nhưng Quách Đình lại làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, không biết Quách Đình đã nói gì với mẹ nàng mà bà đã không còn phản đối nữa.
Mới sáng sớm, Lâm Linh còn đang chảy nước miếng ngủ khì thì bị người nào đó đào chăn lôi ra, nàng bắt đầu mang theo vẻ mặt ngái ngủ thống khổ luyện tập.
Cuộc luyện tập này còn khổ cực hơn ở trong trò chơi nữa. Mà nói như thế nào thì trong trò chơi còn có mấy người siêu cấp đẹp trai đứng ở bên cạnh.
Không biết Mặc Lâm bây giờ đang làm gì? Khải chắc lại đang ở trong nhà thao thao bất tuyệt nói mấy thông tin quý tộc Bà Tám, cũng không biết lỗ tai người nào lại bị chịu khổ, Triel có ngoan ngoãn ăn bữa cơm do nàng đặc biệt điều chế ra không,kỵsĩLancelot có thích ứng được với cuộc sống mới chưa, còn có — Arthur, rất nhanh rồi sẽ trở thành mộtkỵsĩchân chính.
Cho dù không có nàng, mọi người vẫn hảo hảo sinh hoạt ở cái thế giới ảo kia…
“Lâm Linh, sao lại nán lại vậy, chạy nhanh lên.” Tiếng của Quách Đình cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nàng.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá tùng rậm rạp trong công viên, tạo thành những mảng loang lổ. Lâm Linh dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn Quách Đình đang tinh thần hăng hái, ánh nắng nhỏ vụn chiếu vào mặt nàng, từng giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“À đúng rồi, cậu đã nói gì mà mẹ tớ đồng ý cho chúng ta tham gia đại hội vậy?” Lâm Linh không nhịn được hỏi.
Quách Đình nhìn nàng,“Tớ nói với mẹ cậu rằng, nếu lần này chúng ta thắng thì có thể được cộng điểm vào bài thi!”
“A, thế mà cậu cũng nghĩ ra được!” Lâm Linh hơi sửng sốt rồi nở nụ cười, quả nhiên không hổ là nữ hiệp Quách Đình, vừa ra tay đã đánh trúng được điểm yếu mẹ nàng.
“Lý do này trăm phần trăm hữu dụng!” Quách Đình ha hả cười chạy về phía trước, chạy được vài bước quay đầu lại hỏi Lâm Linh,“nhanh lên, chúng ta không thể để mất thể diện của ban năm nhất được!”
Lâm Linh bất đắc dĩ gật đầu lia lịa, khóe miệng giương lên.
Vô luận là Arthur hay Mặc Lâm… Bọn họ đều là hư ảo.
Mà người bạn ở trước mắt nàng mới là người chân thực nhất.
Nhưng tại sao vừa nghĩ sẽ không còn được gặp lại bọn họ, trong lòng luôn có một cảm giác khó chịu tràn đầy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT