Nhẫn Đông quả thật muốn khóc: "Tỷ, đây là giày da hươu ta mới làm đó!"
Bán Hạ vừa nhìn, cũng không biết làm sao, đây là giày mới làm từ da hươu
tốt nhất, chỉ tiếc hôm nay lại dẵm phải cứt gà bị bẩn. Người Vọng Tộc
thường ngày rất quý những thứ làm no bụng và vật chống lạnh, Bán Hạ cũng cảm thấy cuống quýt: "Muội mau cởi ra, để ta lau cho."
Nhẫn Đông đau lòng đến mức nước mắt sắp rơi rồi, vừa uất ức vừa oán giận nói:
"Sân nhà tỷ có chuyện gì xảy ra vậy, thậm chí còn có cứt gà rừng, làm
sao lại bẩn thế này!"
Bán Hạ cười chỉ chỉ chuồng gà bên cạnh: "Nhìn đi, ta ở nhà nuôi mấy con gà rừng."
Nhẫn Đông vẻ mặt đưa đám nhìn mấy con gà đang chậm rãi bước đi trong sân,
chỉ thấy mấy con Gà rừng này vẻ mặt kiêu căng nghênh ngang không coi ra
gì thản nhiên đi bộ, thật sự rất đáng giận, tiện tay cầm lấy một cục đất bên chân hung hăng ném vào chúng. Gà rừng bị giật mình, cô cô cô kêu
loạn, lông gà bay múa, bụi đất tung bay. . . . . .
Bán Hạ vội kéo Nhẫn Đông vào nhà, giải thích nói: "Trời sắp tối rồi, ta lập tức bắt
bọn nó vào trong ổ, sau đó sẽ quét dọn cứt gà."
Nhẫn Đông vừa cẩn thận từng li từng tí nhấc chân vào nhà, vừa oán giận nói: "Tỷ làm sao
lại chuốc khổ làm những thứ này, bẩn chết mất."
Lúc hai người vào nhà, vừa vặn Vô Mạt từ trong nhà ra ngoài. Nhẫn Đông luôn luôn sợ Vô
Mạt, lúc này thấy Vô Mạt, vội vàng đem oán hận đầy bụng này nghẹn trong
lòng, không nói tiếng nào dính sát tỷ tỷ đi vào nhà, bộ dáng kia giống
như chỉ sợ Vô Mạt sắp ăn thịt nàng.
Sau khi vào phòng, Nhẫn Đông
vừa cởi giày đổi giày, vừa nhỏ giọng hỏi Bán Hạ: "Kỳ quái, hắn hôm nay
mặc cái áo da hổ này trông thật uy phong, tỷ mới làm?"
Bán Hạ gật đầu: "Ừ, mới làm , ta thấy trời vẫn còn rất lạnh, lại sắp đến phiên hắn đi bảo vệ thần miếu, mặc cái này cũng không bị lạnh."
Nhẫn Đông
cau mày, không tình nguyện nói: "Thật ra thì hắn cũng đâu quá khó coi,
chính là ta nhìn thấy hắn đều cảm giác trong lòng phát rét. Ai, vẫn là
Mộc Dương nhà ta nhìn thoải mái."
Bán Hạ nghe thế không nhịn được cười lên, không ngờ Nhẫn Đông đã lập gia đình rồi vẫn còn tức giận như
đứa bé, chỉ là nàng vẫn gật đầu nói: "Mộc Dương quả thật dáng dấp không
tệ ."
Nhẫn Đông đổi lại giày Bán Hạ, tâm tình cuối cùng cũng tốt
hơn nhiều, lại khoe với Bán Hạ quần áo mới của mình, nói là mẫu thân Mộc Dương tự tay làm cho nàng đấy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhẫn
Đông toả ra ánh sáng hạnh phúc: "Nhà Mộc Dương là một đại gia đình, mỗi
người đối với ta đều rất tốt." Nói xong nàng mở áo da dê bên trong cho
Bán Hạ nhìn: "Tỷ tỷ người xem, mẫu thân Mộc Dương may vá thật tốt a, hơn nữa vải này, chúng ta cũng chưa từng mặc qua." Nàng lại cho Bán Hạ nhìn cổ áo: "Tỷ, đây là Mộc Dương bắt được Bạch Hồ lấy đuôi làm cổ áo,
không có một tia tạp mao đâu, nhìn có đẹp hay không?"
Bán Hạ thấy không khỏi buồn cười, nghĩ tới này bạch hồ trên núi Thượng Cổ mùa đông
năm nay coi như gặp tai ương, thế nào gặp phải Mộc Dương và Vô Mạt chứ.
Mộc Dương cũng coi như tốt, chỉ bắt một con làm cổ áo, còn vị kia nhà
mình lại bắt vài chục con để làm áo khoác ngoài a!
Trong núi, nam nhân luôn phải nghĩ là làm thế nào để nuôi sống gia đình, bình thường
làm sao có thời gian nghĩ đến những thứ trang điểm làm đẹp cho nữ nhân
đâu, Mộc Dương tương lai làm Tộc trưởng, hắn có thể đối tốt như vậy với
Nhẫn Đông, thật sự cũng là săn sóc .
Nghĩ tới đây, nàng xoa xoa
tóc Nhẫn Đông, dịu dàng nói: "Muội đã lập gia đình, Mộc Dương là một nam nhân tốt, về sau phải hiểu chuyện, không được lúc nào cũng trẻ con."
Nhẫn Đông ra vẻ nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, hả hê nói: "Đó là tự nhiên, bọn họ cũng khen ta hiểu chuyện đó."
Hai tỷ muội người lại nói một phen, vừa nói chuyện liền nhắc đến đại tỷ của các nàng, Nghênh Xuân. Nhẫn Đông chu cái miệng nhỏ nhắn bày tỏ bất mãn
với đại tỷ: "Nhị tỷ, người nhất định không biết, đại tỷ cũng không biết
xảy ra chuyện gì, không có việc gì cũng chạy đến nhà ta. Là ta gả cho
Mộc Dương cũng không phải là tỷ ấy gả cho Mộc Dương, thật không biết tỷ
ấy nghĩ như thế nào nữa."
Bán Hạ nghe rồi suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Tỷ ấy không nói gì sao?"
Nhẫn Đông suy nghĩ một chút: "Không nói gì a, ta thấy dáng vẻ của tỷ ấy bây
giờ, sợ là đã bị dã nam nhân kia vứt bỏ rồi, hẳn là muốn ở trong tộc lâu dài."
Nhẫn Đông như chợt nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ a, người nói đại tỷ có phải hay không nên tìm thêm nam nhân nữa đây?"
Bán Hạ cười , lắc đầu mà nói: "Ta làm sao mà biết, phải đi hỏi đại tỷ mới đúng."
Nhẫn Đông thở dài: "Tỷ ấy năm ba ngày lại chạy đến thần miếu cầu nguyện,
đoán chừng muốn ở Vọng Tộc gả một lần nữa. Dù sao Tộc trưởng cũng cho
phép tỷ ấy về tộc rồi, tái giá một lần cũng không tồi."
Bán Hạ nghe cái này, thầm thở dài, nghĩ tới phụ thân đã lớn tuổi, về sau sợ rằng còn phải vì tỷ tỷ mà đau lòng a.
Hai tỷ muội lại nói một số chuyện linh tinh, Nhẫn Đông lúc này mới hài lòng rời đi, trước khi đi còn đau lòng nhìn Bán Hạ, lôi kéo tay Bán Hạ nói:
"Nhị tỷ, về sau người đừng nuôi Gà rừng nữa, không có việc gì thì đến
chỗ ta đi, ta cho tỷ vải làm y phục, còn cho tỷ ăn rất nhiều đồ tốt."
Bán Hạ tự nhiên sẽ không thật sự đến chỗ muội muội lấy cái gì, chỉ là nàng
nhìn thấy muội muội sống rất hạnh phúc, nghĩ tới phụ thân cũng nên yên
tâm, nên chỉ là cười đáp.
Nàng tiễn Nhẫn Đông, đang chuẩn bị trở về bắt Gà vào chuồng rồi quét dọn sân một phen, lại thấy trong sân đã sớm sạch sẽ rồi.
Vô Mạt quét xong sân, sau khi rửa tay, đã đem thức ăn đặt lên trên bàn đá.
Hắn thấy Bán Hạ trở lại, hỏi một câu: "Đi rồi?"
Bán Hạ gật đầu: "Nói một lúc lâu đấy."
Vô Mạt nhớ tới em vợ vừa mới thấy kia, nhíu nhíu mày nói: "Nàng ấy nói thật nhiều."
Rõ ràng là tỷ muội, đồng dạng là nữ nhân, thế nào có người nói lại cảm
động dễ nghe, hận không được để người ta ngày ngày lúc nào cũng được
nghe, mà có người lại khiến người chán ghét đến vậy, Vô Mạt ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Nhưng mà hắn dĩ nhiên không đem lời này nói ra.
=== ======
Mấy ngày nay, tiếng kiếm minh ở thần miếu càng ngày càng thường xuyên, mấy
lão nhân không có việc gì cũng nhắc tới chuyện này, mọi người lo lắng,
cảm thấy Vọng Tộc sợ là sắp xảy ra chuyện lớn, trong nhất thời làm cho
lòng người bàng hoàng. Luân phiên trực thần miếu, càng không được qua
loa, Tộc trưởng triệu tập tất cả nam nhân lần nữa nói chuyện này, dặn dò mọi người nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho
người có tâm bất chính đến phá hoại thần miếu.
Một ngày kia, đến
phiên Vô Mạt đi thần miếu trực, Bán Hạ cố ý bảo Vô Mạt ban ngày không
cần lên núi săn thú, ở nhà nghỉ ngơi. Vô Mạt vốn cảm thấy mình hoàn toàn có thể chịu được, nhưng thấy Bán Hạ có ý như thế, cũng đành phải nghe
nàng nói được rồi —— lời của nàng luôn là đúng, không phải sao.
Vô Mạt ăn xong cơm tối sau rồi đi, Bán Hạ một mình nhìn tiểu viện, trong
lòng cảm thấy trống rỗng. Nàng trước tiên bắt Gà bỏ vào chuồng, lại quét dọn sân, đi đến chuồng gà nhặt trứng. Gần đây trong bọn Gà này có hai
con Gà mái mỗi ngày đều có thể đẻ một quả, còn những con khác, hai ba
ngày mới có một quả, vì vậy Bán Hạ mỗi ngày đều có thể lấy được ba bốn
quả trứng gà. Nàng cẩn thận đem những quả trứng này tích góp đặt vào một cái sọt do Vô Mạt bện. Nhìn từng quả trứng gà trắng trẻo tròn tròn,
trong lòng thật là thỏa mãn.
Hết xong những thứ này, lại đem phòng dọn dẹp một phen, làm chút thêu thùa, Bán Hạ chuẩn bị đi ngủ.
Trước đó vài ngày, Vô Mạt đã sửa giường trong nhà thành kháng như của người
Vọng Tộc, như vậy Bán Hạ vào buổi tối có thể có kháng nóng ấm để ngủ.
Nhưng hôm nay Bán Hạ nằm trên giường sưởi ấm áp, trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ ấm áp, cảm giác thiếu cái gì đó Lăn qua lộn lại 1 hồi lâu vẫn không
buồn ngủ, nàng thở dài, dán sát mặt vào tấm chăn lông cũ mà Vô Mạt
thường dùng.
Chăn lông cũ có mùi vị đạo Bán Hạ quen thuộc, đó là
mùi dương cương đặc hữu của nam nhân kia. Bán Hạ nhắm mắt lại, lặng lẽ
cảm thụ hơi thở của hắn, trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Hiện
tại nàng mới hiểu được, thì ra là thành thân không bao lâu, nàng đã đem hắn để ở trong lòng, cầm không đi không bỏ được, nơi có hắn thì có ấm
áp thì có an tâm, liền có nhà.
Không có hắn, trong lòng liền thiếu một khối, nhà cũng không còn là nhà.
Ngửi mùi vị đạo quen thuộc, đại não Bán Hạ dần dần mơ hồ, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bởi vì một tiếng sói tru xa xa từ trong mộng tỉnh lại.
Xoa mắt cho tỉnh ngủ, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, Vô Mạt cũng chưa trở lại.
Đứng dậy không mặc y phục xuống giường, đi tới trước cửa sổ, chỉ thấy Núi
Thượng Cổ giống như bị một đám mây khổng lồ Âm u bao phủ. Ở trong đám
mây âm u đó, có một tiếng sói tru cô đọc lạnh lùng truyền đến.
Bán Hạ nhíu mày, sói trên núi Thượng Cổ có ngàn vạn con, bọn chúng ban đêm
tự nhiên cũng sẽ đối nguyệt kêu gào, nhưng cũng chưa từng nghe thấy rõ
ràng như vậy. Xem ra con sói này ở gần nơi này, cách thôn Vọng Tộc không xa.
Chuyện gì xảy ra sao? Tại sao phải có sói lúc nửa đêm đi tới gần thôn Vọng Tộc?
Bán Hạ nhớ tới Vô Mạt đêm nay gác ở thần miếu, nhất thời lo lắng không
ngừng. Gần đây thôn Vọng Tộc dị tượng xuất hiện liên tiếp, chẳng lẽ tối
nay có chuyện gì sao?
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng mặc vào, đẩy cửa ra đón gió lạnh xuất môn.
Rất nhanh nàng đã tới trước thần miếu, xa xa liền thấy mấy người trước cửa
miếu, nàng vội đi qua, đó là mấy người gác đêm nay, trong đó người cao
lớn nhất nhất gây chú ý nhất dĩ nhiên là Vô Mạt nhà nàng.
Mấy tộc nhân khác thấy nàng tới đây, cũng rất kinh ngạc, Vô Mạt càng nhíu chặt
lông mày, vội vàng cầm tay nàng, thật may là, vẫn không quá lạnh —— hắn
biết nàng sợ lạnh .
Đang lúc này, trong thần miếu lại truyền tới
một hồi kiếm minh, âm thanh trầm hậu, trầm thấp truyền ra, lại làm cho
người ta kinh tâm.
Mấy tộc nhân hai mặt nhìn nhau, một người trẻ tuổi trong đó, chính là người gọi là Hậu Viêm nói: "Lại bắt đầu. . . . . ."
Theo tiếng kiếm minh, không xa trên núi, lại chợt nổi lên một tiếng sói tru, này kêu gào cô lãnh mà tịch mịch, xa xa truyền đến, lại kỳ dị hòa nhịp cùng tiếng kiếm minh.
Tất cả mọi người nhíu mày, tình cảnh này bọn họ chưa từng thấy qua .
Vô Mạt lại giống như có điều suy nghĩ, nhìn này hương tiếng sói tru truyền tới, không biết đang nghĩ cái gì.
Bán Hạ nhìn hắn có tâm sự, nhưng mọi người ở đây lại không tiện hỏi, liền nhẹ nhàng kéo tay hắn một cái.
Lúc này Hậu Viêm lên tiếng đề nghị: "Cũng không biết tiếng sói tru này từ
đâu truyền tới, lại hòa nhịp cùng kiếm minh. Không bằng mấy người chúng
ta đi lên núi xem một chút?"
Mọi người không ngờ hắn thường ngày không nói một lời lại chợt nói ra lời này, đều nhìn về hắn.
Vô Mạt hướng mọi người giải thích nói: "Không nên quên, nhiệm vụ của chúng ta là canh thần miếu, nếu như tùy tiện lên núi điều tra, thứ nhất ban
đêm đường núi khó đi, chúng ta rất khó tìm đến tung tích con sói kia,
thứ hai chỉ sợ có người gây rối thừa cơ không có người mà vào."
Vô Mạt vừa nói, những người khác rối rít tỉnh ngộ lại: "Đúng vậy, tiếng
sói sói tru mặc dù kỳ quái, nhưng ngày mai chúng ta bẩm báo Tộc trưởng
là được, tuyệt đối không thể làm trễ nãi đại sự canh gác thần miếu."
Hậu Viêm cảm thấy ngoài ý muốn liếc nhìn Vô Mạt, lại quét mắt nhìn Bán Hạ
dính sát vào người Vô Mạt, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, ta ngược lại
thật đã lỗ mãng rồi."
Sau đó Bán Hạ cùng mọi người gác đêm, đợi
đến khi trời sáng, mọi người mới ai đi đường nấy, mà Bán Hạ cùng Vô Mạt
nắm tay về nhà.
Về đến nhà, đóng cửa lại, Bán Hạ cũng nhịn không
được nữa hỏi Vô Mạt: "Con sói kia rốt cuộc đang gọi cái gì, chàng nghe
ra cái gì không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT