"Cô là...Mặc Tiểu Tịch?" Tuy cách ăn mặc của cô khác với lúc trước rất nhiều, nhưng khuôn mặt này vẫn không thay đổi, vì một người phụ nữ, không biết Thiên Dã đã làm bao nhiêu chuyện khác người, không biết tổn thất bao nhiêu danh dự.

Cho dù cô ta đối với người phụ nữ này, không phải không có thiện cảm, mà phải nói là vô cùng chán ghét!

Mấy năm nay không dễ dàng gì thanh tịnh lại, sự nghiệp của Thiên Dã cũng phát triển càng ngày càng tốt, không ngờ cô lại xuất hiện, Tô Lộ Di cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Mặc Tiểu Tịch từ trên ghế đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Xin chào!"

"Cô còn xuất hiện ở đây làm gì, không làm Thiên Dã sụp đổ cô vẫn không từ bỏ ý định sao?" Giọng nói của Tô Lộ Di có chút thiếu kiên nhẫn, cô ta không có thời gian nói lời thừa thải với Mặc Tiểu Tịch, Thiên Dã là tâm huyết của cô ta, một tay cô ta khai thác, nâng đỡ lên, bất kể là cuộc sống hay chuyện riêng của anh, đều do cô ta toàn quyền xử lý, sao có thể để người phụ nữ này đến làm lộn xộn nhịp bước của cô ta.

Mặc Tiểu Tịch ngơ ngác, không nói gì!

"Tôi không biết cô đến tìm anh ta, hay anh ta đi tìm cô, tôi xin cô hãy rời khỏi đây, làm người phải tự mình hiểu lấy mình, chỉ bằng cô mà cũng xứng ở chung một chỗ với anh ta sao?" Tô Lộ Di lộ ra vẻ khinh thường, đi tới bên cạnh cửa, mở cửa, lạnh lùng nói: "Lập tức cút ra ngoài cho tôi."

Mặc Tiểu Tịch gượng cười, bước ra khỏi cửa.

Cửa ở phía sau cô "Ầm.." một tiếng đóng lại, cô thở ra một hơi, im lặng đứng đó hai phút, sau đó bỏ đi.

Không biết tại sao lời nói vừa rồi của người phụ nữ đó, không kích thích dậy nổi cơn sóng trong lòng cô, có lẽ bởi vì lời nói của cô ta chính là sự thật.

Đi vào thang máy, bên cô vừa đóng thì bên kia mở ra, Thiên Dã đến siêu thị ở tầng trên mua mấy gói mì ăn liền, định cho cô ăn một bát mì ăn liền phong phú, thay đổi khẩu vị ăn uống của cô một chút.

Anh mở cửa vào nhà, nhìn thấy Tô Lộ Di đang đứng trước tủ lạnh, đặt đồ ăn vào bên trong.

Trong lòng anh cảm thấy căng thẳng, chạy ào vào phòng của Mặc Tiểu Tịch, không nhìn thấy cô đâu nữa, chạy đến chất vấn cô ta: "Tiểu Tịch đâu?"

"Đi rồi." Tô Lộ Di thản nhiên nói, mỉm cười đi tới bên cạnh anh: "Tôi mua trứng cá muối và quả mâm xôi anh thích ăn nhất, đã để vào tủ lạnh cho anh rồi đó."

"Có phải cô đuổi hay không?" Trong mắt của Thiên Dã hiện lên một lớp băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tô Lộ Di mất tự nhiên liếm liếm môi: "Đương nhiên không phải, cô ta nói cô ta phải đi, tôi cũng không tiện giữ cô ta lại đúng không?"

Thiên Dã nhắm mắt lại, dùng sức hít vào một hơi thật sâu, xoay người chạy ra cửa, Mặc Tiểu Tịch, em vạn lần đừng đi xa, anh rất vất vả mới tìm thấy em, lần đầu tiên anh cảm thấy thang máy vô cùng đáng ghét, tại sao không thể tới trong một giây.

Đường phố nhộn nhịp vô cùng đông đúc,

Mặc Tiểu Tịch ra khỏi căn hộ đang lang thang trên đường phố, đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt, đây là nơi của những người sống trên đỉnh cao của Kim Tự Tháp, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những chiếc xe thể thao xa hoa, rạp hát cực lớn, quán bar cao cấp, nhà hàng tây, đèn neon nhấp nháy trong mắt cô, cô lập cô.

Đầu óc trống rỗng, chẳng có mục địch, ban đêm, cô không ngủ được.

Lúc đi qua một khách sạn năm sao, cô ngồi trên bãi cỏ bên ngoài nghỉ ngơi, nhìn đài phun nước ở phía xa, ý thức bắt đầu tan rã.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên mép của đài phun nước, lấy tay vớt quả bóng phía trên, dường như sắp rơi vào trong nước.

“Bảo bảo, con cẩn thận một chút…” Không biết tại sao trái tim cô bống chốc treo lơ lửng giữa không trung, không biết mình đã bước lên như thế nào, ôm thằng bé cách xa ra.

Đây gioogns như là phản ứng tự nhiên, không hề có chút suy nghĩ nào.

Đứa bé được cô ôm vào lòng hơi chuyển động, ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt ngây thơ, nhìn cô cười tít mắt: “Cảm ơn dì.”

“Không cần cảm ơn! Con không sao là được rồi.” Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch không hiểu sao cảm thấy đau xót, có một chút ấm áp chảy vào trong tim, cô nhìn đứa bé đáng yêu trong ngực, không nỡ buông ra.

“Chơi bóng, có được không ạ?” Hàn Hàn huơ huơ quả bóng cao su ở trước ngực.

“Tiểu bảo bối, con muốn để dì chơi bóng chung thật sao?” Mặc Tiểu Tịch nhìn đứa bé khoảng hai tuổi trước mắt, dịu dàng nói.

Hàn Hàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, chơi bóng cùng Hàn Hàn.”

“Thì ra con tên là Hàn Hàn, được rồi, dì chơi với con.” Mặc Tiểu Tịch đặt Hàn Hàn xuống đất, chơi bóng trên bãi cỏ với thằng bé, một lớn một nhỏ, chơi bất kể thời gian, tiếng cười vang lên không ngừng.

Mặc Tiểu Tịch không biết, từ hai năm trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cô mở miệng cười.

Chơi mệt, Mặc Tiểu Tịch ngồi trên bãi cỏ, ôm Hàn Hàn vào trong ngực: “Hàn Hàn, có mệt không?”

“Mệt ạ!” Hàn Hàn ôm lấy cổ của Mặc Tiểu Tịch, thằng bé rất thích dì lần đầu tiên gặp mặt này, nép ở trong ngực cô, yên tâm ngủ thiếp đi.

“Đúng là một đứa bé, nói ngủ là ngủ.” Mặc Tiểu Tịch dùng tay chải đầu cho thằng bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy ấm áp.

Cúi đầu hôn lên trán thằng bé một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Cô làm sao thế này, hai năm qua, trái tim lạnh như vậy cô cũng không khóc, nhưng lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, cô lại khóc.

Trong khách sạn lớn đang cử hành một buổi tiệc.

Tập Bác Niên gặp lại mấy người bạn cũ trên thương trường, bị kêu qua ôn lại chuyện xưa, lúc này đã nói chuyện xong, trở về tìm Hàn Hàn và Ninh Ngữ Yên, tìm một vòng, nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đang nói chuyện với mấy người phu nhân kia vô cùng hăng say, nhưng không thấy bóng dáng của Hàn Hàn

Anh đè nén sự tức giận trong lòng, đi về phía Ninh Ngữ Yên, nếu không phải lúc này có nhiều người, anh đã vặn đầu của người phụ nữ này xuống, không phải mẹ ruột, chính là khác biệt như vậy, suy nghĩ này lại nổi lên trong lòng anh.

Tập Bác Niên đi tới trước mặt Ninh Ngữ Yên, bình tĩnh hỏi: “Hàn Hàn đâu?”

“Em đã để Tân Nhã trông thằng bé.” Ninh Ngữ Yên chỉ vao ghế dựa cách đó không xa, không còn thấy bóng dáng của Thích Tân Nhã và Hàn Hàn.

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, điệu này, không phải Tập Bác Niên sẽ giết cô ta sao: “Vừa rồi… vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở đó.”

“Mau đi tìm.” Tập Bác Niên gầm nhẹ, không có thời gian để bóp chết cô ta, kiểm tra một vòng ở hội trường, sau khi không phát hiện được gì, anh đoán chừng có thể đã chạy ra ngoài chơi, vội vàng lao như bay ra ngoài cửa.

Ninh Ngữ yên màng giày cao gót, cũng chạy theo anh.

“Hàn Hàn… Hàn Hàn…” Tập Bác Niên lớn tiếng gọi, lo lắng thăm dò từng góc bên ngoài.

“Hàn Hàn… con ở đâu?” Ninh Ngữ Yên lộ ra vẻ mặt khổ sở, cũng lên tiếng gọi to, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì, Niên nhất định sẽ không tha cho cô ta.

Mặc Tiểu Tịch nghe có người gọi tên Hàn Hàn thì nghĩ rằng ba mẹ thằng bé tới đón nó, nỗi lưu luyến chiếm hết trái tim cô, nhưng không còn cách nào khác, Mặc Tiểu Tịch đây không phải là con của mày, là con người khác.

Cô ôm lấy Hàn Hàn, đi qua bên kia, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông ở phía xa, máu toàn thân lập tức đông lại!

Tập Bác Niên cũng nhìn thấy cô, tuy đang ở trong màn đêm, nhìn không rõ ràng, nhưng anh nhìn thấy cô , là cô! Là cô!

Anh dừng bước lại, cảm thấy máu trong người đang sôi sùng sục.

Ninh Ngữ Yên đuổi theo Tập Bác Niên, nhìn về hướng anh đang nhìn, nhất thời giống như gặp phải quỷ, lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch như tro.

Cô đã trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play