Tập Bác Niên không phải là người dễ lừa gạt, nhưng anh lại làm ra vẻ tin tưởng: "Vậy kêu người làm tìm giúp em xem sao."

"Cũng được." Mặc Tiểu Tịch gật đầu đồng ý, buông chiếc đũa trong tay xuống: "Tôi no rồi, hai người từ từ ăn đi." Đối diện với hai khuôn mặt này mà có thể nuốt trôi mới là lạ.

Cô đứng dậy đi lên lầu, Tập Bác Niên nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, hình như gần đây cô có chút khác thường, rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì, tính toán điều gì.

Ninh Ngữ Yên nhìn như vẫn thong thả ngồi đó ăn cơm, thực ra trong lòng đã nổi sóng, cảm giác bị uy hiếp không dễ chịu chút nào!

Buổi tối, Mặc Tiểu Tịch ôm bụng to đi qua đi lại trong phòng, cô phải làm sao mới tìm được cái máy ghi âm kia đây.

Bây giờ, đoán chừng trong lòng của Ninh Ngữ Yên cũng đã có tính toán.

Bên kia, Ninh Ngữ Yên ở trong phòng cũng không ngủ được, Tập Bác Niên đã đi ăn cơm với bạn, trong phòng chỉ có một mình cô ta.

Ngồi trên ghế lớn sang trọng, cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc ly thuỷ tinh trước mắt, đầu óc cũng chuyển động thần tốc, sau một lúc lâu, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh, quỷ quyệt và gian trá, còn đáng sợ hơn ma nữ.

Muốn chơi với tôi, được, Mặc Tiểu Tịch, tôi sẽ khiến cho cô nếm thử cái gì gọi là thất bại thảm hại! Cái gì gọi là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hôm sau, Ninh Ngữ Yên chê thời tiết quá nóng, dẫn nữ giúp việc bên cạnh mình đi nghỉ mát.

Tập Bác Niên vui vẻ đồng ý, giả vờ quan tâm vài câu, liên lạc với khu nghỉ mát bên kia, lái xe đưa cô ta đi, dù sao bây giờ cô ta cũng đang mang thai con của anh, còn sắp trở thành vợ của anh nữa.

Sự thật này không hề bất ngờ, nên nói là đã được dự tính trước từ sớm, nhưng lòng của anh lại càng ngày càng trống rỗng theo thời gian, càng ngày càng muốn kháng cự.

Mặc Tiểu Tịch đứng trên lầu, mở hai mắt nhìn xe lái ra khỏi cửa sắt, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, nhất định là Ninh Ngữ Yên cố ý, nói thật, cô định hôm nay ngả bài với cô ta, bây giờ để cô ta đi như vậy sẽ có đủ thời gian để cô ta tiêu huỷ hoặc là chôn giấu, nếu lúc này nói với Tập Bác Niên, anh có giúp cô ngăn Ninh Ngữ Yên lại không.

Vấn đề là nếu cô ta không có mang theo trên người, hoặc cô phỏng đoán sai, cô ta đã sớm tiêu huỷ, có quá nhiều khả năng, nếu tuỳ tiện xuất kích, làm không tốt có thể bị cô ta cắn ngược lại.

Nhìn thấy xe rời đi, nhưng cô không có cách nào ngăn lại.

Đúng rồi, cô có thể lấy lý do thời tiết quá nóng kêu Tập Bác Niên dẫn cô đến nghỉ mát ở chỗ của Ninh Ngữ Yên.

Sau khi hạ quyết tâm, cô đi xuống lầu, liếc thấy Tập Bác Niên đang ngồi trong phòng khách lật báo, cô mím môi, đi về phía anh.

"Mùa hè này nóng quá, nhiệt độ trên lầu giống như lò lửa vậy, ngồi cũng ngồi không yên." Mặc Tiểu Tịch than phiền, ngồi xuống đối diện với anh.

Tập Bác Niên lật tờ báo trong tay rồi xem tin tức, không ngẩng đầu lên: "Sao? Em cũng muốn đi nghỉ mát à?" Sự nhỏ nhen này của cô, anh liếc mắt là có thể nhìn thấy, mấy ngày nay đều xem anh như không khí, hôm nay lại tìm tới nói chuyện với anh, trong lòng anh không khỏi có chút vui mừng.

Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, hiển nhiên không cần phải chơi tâm cơ với anh, bởi vì anh giống như một con cáo già.

Vì thế, cô thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, Ninh Ngữ Yên mang thai, tôi cũng mang thai, dựa vào đâu mà cô ta có thể đi nghỉ mát, còn tôi thì không thể, ngộ nhỡ đứa bé có sơ xuất gì, anh không sợ kế hoạch của anh bị thất bại sao?"

Tập Bác Niên cười khẽ: "Em thật sự đang suy nghĩ cho tôi sao, được rồi, tôi dẫn em đi, vậy được chưa?"

"Thật sao? Tôi đi lấy mấy bộ quần áo, chúng ta đi luôn bây giờ đi." Mặc Tiểu Tịch nghe thấy anh đã đồng ý, vội vàng đứng lên.

"Không cần mang theo, ở đó có." Tập Bác Niên để tờ báo xuống, gọi cô lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play