Trong trường rộ lên một thông tin mới. Cát Vũ và Nhân Mĩ đã trở thành mộtđôi. Vậy là xưa nay mấy lời đồn giờ đã trở thành hiện thực.

Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ vào thư viện trong ánh nhìn của nhiều người. Tấtnhiên là hai người sẽ chẳng để ý gì đến ánh mắt này. Họ vẫn chú ý đếncái hạnh phúc ngập tràn của bản thân hơn.

Hôm nay cả hai đều rỗi, Cát Vũ rủ cô đến thư viện. Không gian yên tĩnhnơi đây có thể khiến cậu thấy bình yên. Cậu thích nhìn cô mỗi lúc chămchú vào một cái gì đó. Lúc ấy cô giống một nữ thần với ánh hào quang bao quanh. Mái tóc dài hay thả bồng bềnh sau lưng khiến phần sắc sảo dịu đi phần nào. Cậu chọn một cuốn sách cho mình và để ý thấy Nhân Mĩ chọn một cuốn sách về kinh doanh. Có lẽ cô ấy có ý chí khôi phục lại công ti của bố thật. Cát Vũ khẽ thở dài.

- Dạo này anh có chuyện gì phiền não à?

Nhân Mĩ hỏi trong khi đôi mắt vẫn nhìn vào quyển sách trước mặt. Cát Vũnhìn cô lưỡng lự hồi lâu. Cậu không biết có nên nói câu này cho cô nghekhông?

- Không có chuyện gì đâu!

Dẫu biết cô ấy đã từng nói: Nếu đã yêu nhau thì đừng nên giấu chuyện gì, nếu quá nặng nề, cả hai có thể tìm cách giải quyết. Ấy vậy mà cậu chẳng thể có gan nói ra điều đang nói trong lòng. Nếu cô ấy biết việc nàycũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất cô ấy.

- Em có cảm giác anh đang giấu em chuyện gì dó.

Âm sắc hết sức bình thường nhưng lại mang sự nghi vấn đến lấn át cả tâmtrạng đối phương. Cát Vũ giả vờ chăm chú vào quyển sách trước mặt khôngnói gì. Điều tốt nhất lúc này là không nên nói. Cát vũ thật sự thấy mệtmỏi, cậu đã phải chờ bao nhiêu lâu mới có được cô ấy. Nếu bây giờ chỉ vì một câu nói mà làm cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của cậu thì thà đề choấy mãi mãi không biết việc này. Hãy nhắm mắt mà để nó trôi qua.

Nhưng rồi Cát Vũ chợt nghĩ ra cái gi đó.

- Tôi muốn đưa em đến gặp gia đình tôi.

Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn cát Vũ. Khuôn mặt anh ấy cương nghị, quảquyết lạ thường. Có lẽ anh ấy chỉ thông báo cho cô biết thôi chứ thựcchất cô có đi hay không cũng không do cô quyết định. Tuy nhiên, Nhân Mĩvẫn nói lưỡng lự:

- Bố mẹ anh...

Cát Vũ thực sự hi vọng khi nhìn thấy Nhân Mĩ bố mẹ cậu có thể hiểu. Công ti hiện tại có thể giao cho cậu sau này, nhưng cô ấy phải là người vợcủa cậu thì cậu mới có thể san sẻ cho cô ấy. Như vậy, Nhân Mĩ không cầnphải cố gắng học mà vẫn nắm trong tay công ti. Cậu đành phải đánh cượcmột phen thôi.

- Sao? Em không muốn à?

Nhân Mĩ cảm thấy có chút hạnh phúc. Anh ấy nói như vậy có nghĩ là anh ấy muốn cô trở thành một phần gia đình của anh ấy. Tuy nhiên, liệu bố mẹanh ấy có chấp nhận cô không?

- Em yên tâm. Bố mẹ tôi chẳng phải đã biết em rồi hay sao? Em quên là mẹ tôi rất yêu quý em à?

- Có thật không? Mẹ anh vẫn còn nhớ chứ?

Cát Vũ cốc nhẹ vào đầu Nhân Mĩ mỉm cười:

- Em cho rằng trí nhớ của mẹ tôi kém sao?Thấy Nhân Mĩ cười, trong lòng Cát Vũ cũng thấy bớt nặng đi phần nào. Cậu không biết việc này có thành công không nhưng thực sự cậu rất sợ mấtNhân Mĩ. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cậu là cậu có thể vứt bỏ tất cả. CátVũ không biết mình đã lún sâu đến bao nhiêu, chỉ biết rằng nếu Nhân Mĩcần hạnh phúc, dù chỉ còn một khắc để sống thì cậu cũng làm cho cô ấyvui. Nhưng nếu một ngày nào đó, cô ấy biết việc này thì... Cái nếu nàylàm cậu không muốn nghĩ. Cô ấy mà một câu nói chia tay thì cậu sẽ sẵnsàng chấp nhận cho dù rất sợ, nhưng cô ấy mà lặng lẽ rời xa cậu thì cólẽ cả đoạn đường còn lại cậu đi là để hận cô ấy. Cậu sẽ làm như thế...

Buổi tối. Nhân Mĩ lại đến nhà Cát Vũ. Từ khi yêu nhau, cô rất hay luitới đây. Cát Vũ cũng đã sắm nhiều đồ dùng hơn cho căn nhà. Khiến cô cócảm giác mình là một người vợ thực thụ của Cát Vũ. Bà giám thị thì vẫnngu ngơ không hiểu sao dạo này Nhân Mĩ rất hay xin về nhà thăm mẹ. Lí do của cô là mẹ bị ốm nặng, phải thường xuyên về nhà. Làm cho bà giám thịcũng phải thở dài thương thay cho số phận ốm đau của người đàn bà này.

Đôi khi có những điều có thể che giấu được đến khi nhắm mắt xuôi tay,nhưng lại có những điều bị phơi bày chỉ là vấn đề thời gian.

Nhân Mĩ lại làm cơm cho Cát Vũ ăn. Nghe anh nói anh rất thích ăn cơm docô nấu khiến cô cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Chỉ cần anh ấy thích, chỉcần không quá đáng thì cô nhất định sẽ làm cho anh ấy vui.

- Đợi thứ 7 được nghỉ anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ.

Nhân Mĩ nói nhỏ:

- Nhanh thế sao?

- Em không muốn?

Nhân Mĩ vội vàng thanh minh:

- Không phải! Chỉ là em không biết có đủ thời gian để chuẩn bị không thôi.

Cát Vũ thở nhẹ nhàng rồi dịu dàng vuốt tóc cô. Lúc nào Nhân Mĩ cũng sợ hãi hoặc lo lắng những chuyện không đâu.

- Em thật là, không cần chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ tôi đã biết em từ bé, em như thế nào chả nhẽ họ không hiểu?

- Nhưng cũng đã nhiều năm rồi mà.

Cát Vũ cúi mặt gắp thức ăn rồi hạ thấp giọng:

- Ngày nào tôi cũng nhắc đến em.

Nhân Mĩ khựng lại nhìn Cát Vũ. Cô lại cố nói:

- Nhưng thời gian có thể khiến người ta thay đổi.

- Em chẳng thay đổi gì. Ngoài việc có phần xinh đẹp hơn.\Không khí lại trở về vẻ trầm mặc vốn có. Mỗi người có một tâm sự riêng. CátVũ không nghĩ là bố mẹ cậu có còn nhớ Nhân Mĩ không. Có lẽ họ nhớ bố mẹcô nhiều hơn là nhớ cô. Nói thế nào nhỉ? Mẹ cậu và mẹ Nhân Mĩ đã từng là bạn thân, nhưng mẹ cậu lại trở mặt. Cướp lấy tư liệu quan trọng củacông ti từ tay mẹ Nhân Mĩ. Còn bố cậu? Là người thân cận của bố Nhân Mĩ. Vậy mà cũng trở mặt một cách đểu giả như vậy. Cuộc đời thật lắm điềukhông thể ngờ.

Nhân Mĩ đang nghĩ đến mấy bộ quần áo mà mình có. Nó quá đơn giản, khôngbiết có vừa mắt một vị phu nhân tổng giám đốc như mẹ Cát Vũ không. Côbiết ngày xưa bác ấy rất quý cô nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, liệutình cảm ấy có còn?

Nhân Mĩ cùng Cát Vũ ngồi xem phim. Không khí có vẻ trầm buồn. Là Cát Vũtừ nãy tới giờ cứ im lặng. Anh đang có tâm sự gì khó nói ư? Nhân Mĩ ngảngười vào lòng Cát Vũ khẽ nói:

- Có chuyện gì anh hãy nói với em.

Cát Vũ vòng tao bao trọn lấy cơ thể cô. Người Nhân Mĩ nhỏ bé khẽ thu vào một vòng tay của Cát Vũ. Cô thấy bình yên khi ở trong vòng tay này:

- Có những chuyện mà em không nên biết thì hơn.

- Tại sao?

Cát Vũ nâng cằm Nhân Mĩ lên. Ghé sát vào vành tai cô thì thầm:

- Đừng hỏi nhiều.

Rồi cậu cắn nhẹ vào vành tai Nhân Mĩ khiến nó đỏ hồng lên. Mà thực chất thì nó cũng đã đỏ rồi. Cô đẩy nhẹ cậu ra làm nũng:

- Đáng ghét! Buồn quá.

Cát Vũ không chịu yên. Từ vành tai cậu lướt đôi môi về đôi mắt, rồi mũirồi môi và nhẹ nhàng lan đến cổ. Hương thơm của Nhân Mĩ luôn khiến cậucó một khoái cảm lạ kì.

Lần này Nhân Mĩ không phản kháng, không chống cự. Cô vòng tay lại hônlên môi anh khi anh ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt lạnh của anh ấy khi nhìncô có phần ấm nóng. Rất ấm áp. Cô muốn mãi mãi như thế này, bình yên màlàm vợ anh ấy và cũng thật bình yên nếu cùng anh ấy đi đến cuối conđường.

Cát Vũ khẽ khựng người lại sau phản ứng dịu dàng của Nhân Mĩ. Nó nhưkích thích cho cậu. Cát Vũ đè người Nhân Mĩ xuống ghế hôn cuống nhiệtlên đôi môi của Nhân Mĩ. Cái hôn mang đầy sự độc chiếm. Bàn tay cũng dichuyển không ngừng khắp người cô. Chiếc áo của cô đã bị cậu vén lên đếnquá nửa để lộ vùng da thịt nõn nà. Cát Vũ thở dồn dập rồi nhìn Nhân Mĩ.Cô cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt tình cảm. Rất dịu dàng:

- Tôi yêu em.

Nhân Mĩ đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn nói:

- Em cũng thế.

Rồi Cát Vũ cảm thấy chỗ này hơi khó chịu. Cậu liền đứng dậy rồi bế côvào phòng ngủ. Chiếc ga trải giường màu nâu nhạt như chờ đón họ. Cát Vũđặt cô xuống rồi lao người vào tiếp tục những hành động mãnh liệt. Chiếc áo ngực đã bị cậu cởi bỏ. Khuôn ngực phập phồng vì thở lồ lộ ra trướcmắt. Cát Vũ khẽ cúi xuống cắn nhẹ một cái. Cậu yêu cô. Yêu không hốitiếc như vậy thì cô ấy có hiểu cho cậu không?

Nhân Mĩ thấy quần áo trên người cứ được cởi bỏ dần thì khuôn mặt lại ửng hồng thêm một tấc. Cô xấu hổ bám lấy lưng Cát Vũ khẽ gọi tên anh. Haicơ thể nóng nảy đang hòa vào nhau như muốn tan chảy ra. Rồi khi anh đivào cơ thể cô. Lại một cơn đau kéo đến khiến cô không khóc nổi. Lần nàythì cô không thể khóc được nữa. Phải rồi, sẽ qua nhanh thôi. Là anh ấyđã nói thế mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play